Em Là Nhà

Chương 89 :

Ngày đăng: 18:07 30/04/20


Đúng là tâm trạng vui kéo theo cảnh vật cũng tươi đẹp lạ thường, mọi thứ xung quanh mình đều là một màu hồng rực rỡ.



Mình giờ kiểu mặt dày như thớt luôn rồi, trở về giống ngày nhỏ nhỏ ý, bám người yêu mọi lúc có thể. Giáo sư bị hư luôn theo, ngoại trừ có buổi dạy hay công việc cần thiết lắm mới đi làm thôi, còn lại khi thì làm việc ở nhà, khi thì ngồi quán nghiên cứu.



-“Đằng ấy giỏi thế, tớ gần thế này mà vẫn làm việc được…”



Mình nhào xong bột, lên tầng ba chọc người ta. Anh có khả năng tập trung cao lắm, thỉnh thoảng mải suy nghĩ bổ đề hóc búa nào đấy thì mình phải kéo tay đá chân mới biết.



-“Đằng ấy giận à? Tớ đèo đi chơi nhé!”



Ai đó bỏ bút, véo má mình dỗ dành.



-“Thôi, làm tiếp đi, tớ ngồi đây là thấy hạnh phúc rồi…”



Mình thật lòng đấy, đôi khi chỉ cần ngồi cạnh nhau, chẳng hề nói chuyện, mỗi người một việc riêng. Thỉnh thoảng mình len lén nhìn anh, thỉnh thoảng anh đan tay vào tóc mình xoa xoa, hay những cái thơm bất ngờ lên trán, giản dị thế thôi, nhưng cũng là một loại hạnh phúc ngọt ngào.



Những hôm anh bận không ở cùng, với mình ngày dài tính theo tích tắc, chán lắm. Rồi một buổi sáng đẹp trời nọ, quán tự dưng có khách quý.



Tất nhiên là mình nhận ra.



Mẹ anh, cùng đứa bạn vô cùng thân yêu.



-“Bác tới đột ngột thế này có phiền con không?”



Phiền thì không phiền, chỉ tội hơi sốc thôi.



Mình đơ một lúc mới lí nhí chào, dặn nhân viên chuẩn bị những món ngon nhất rồi mời hai người đó vào phòng VIP.



-“Chẳng biết con biết chưa nữa, cứ giới thiệu nhé, bác là bác Vân, mẹ Trung.”



Bác ấy dung mạo đoan trang, để ý thì thấy người từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu cả, nhưng rất biết cách phối hợp, vẫn tạo người ta có cảm giác thân thiện bình dị. Nhìn trẻ lắm, da trắng mịn, mới chỉ có chút nếp nhăn ở đuôi mắt thôi. Mình đoán có khi nhỏ tuổi hơn ba mình đó, nhưng là mẹ anh nên vẫn gọi bác.
Phụ huynh vừa ra khỏi cửa được năm phút, cái mặt bạn Mai đã nhăn lại, thái độ quay ngoắt 180 độ luôn.



-“Nguyệt, nể tình thân thiết bao nhiêu năm tao khuyên mày thật lòng, không muốn đau khổ thì nên rút ra…”



Mình cuộn miếng bánh xèo với rau sống, vừa ăn vừa cười khẩy.



-“Mày mơ hả con?”



-“Mày và thầy không hợp, chẳng qua bây giờ thầy ham của lạ thì thích mày, nhưng mai sau thì sao? Có bền được không? Một người là giáo sư toán học, một người đến tích phân còn không biết lấy, mày xem sống được với nhau lâu dài không?”



Mịa nhà nó.



Chọc đúng chỗ đau.



Đúng là mình không biết tính lấy tích phân thật, ba năm cấp ba phải cảm ơn bạn Mai cho chép bài, đổi lại mình cũng nhận trách nhiệm chuẩn bị cơm trưa, có đồ ăn ngon là mang cho bọn nó mà, coi như không ai nợ ai đi.



Nhưng chuyện bây giờ thì nuốt không trôi này, ranh con, tưởng mình mày là biết xỉa đểu hả?



-“Mày ăn miếng bánh đi Mai.”



-“Mày dở hả?”



-“Bánh ngon chứ? Ngon phải không? Anh thích ăn lắm đó. Đàn ông ý, nói cho mày biết, chỉ cần ấm bụng và ấm giường thôi, tích phân tích cứt liên quan chó gì?”



-“Cơ hội cuối cùng tao đã cho mày rồi, sau này đừng hối hận!”



-“Doạ doạ nạt nạt, ỏng a ỏng ẻo, bà mày sợ à?”



Bạn tức rồi, đứng thẳng người, cao quý đi về, sao mà mình tiếc thế cơ chứ, giá kể hôm nay có thằng Tùng ở đây thì vui.