Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh

Chương 12 :

Ngày đăng: 17:23 19/04/20


Sau ba ngày đánh 1v1, Vu Đồ bắt đầu dẫn cô đánh 3v3 với người máy, muốn giúp cô luyện tập kiểu đánh đội. Kiều Tinh Tinh phát hiện mình có thể thắng dễ dàng thì cảm thấy rất vui vẻ.



Sau đó bắt đầu thực chiến với kiểu đánh 3v3, độ khó tăng lên ngay, không phải là do cô đánh không được, chủ yếu là vì Vu Đồ không hề tham gia vào chiến đấu! Anh cứ chạy một mình vào rừng đánh quái các kiểu, để cho cô lẻ loi với đồng đội đáng thương lấy hai chọi ba.



Mãi đến khi cô và đồng đội kia không chịu được nữa, anh mới chạy ra huơ vài nhát.



Danh chính ngôn thuận là vì muốn rèn luyện năng lực chịu áp lực cho cô.



Nhưng đúng là học thần có khác, Kiều Tinh Tinh học được khá nhiều thứ, không những cách sử dụng các chiêu thức của tướng, Vu Đồ còn vừa đánh vừa nói cho cô biết những chi tiết mà trước giờ cô không chú ý, tất cả đều là những chi tiết quan trọng. Ví dụ như bổ sung binh lính, hoặc đổi trang bị khi gặp những đối thủ khác nhau...



Phải biết là trước giờ cô sử dụng nhân vật Vương Chiêu Quân, chỉ một bộ trang bị đánh từ trận này sang trận khác.



Mặt trời đương lúc về chiều, rọi vào phòng khách ấm áp hẳn lên. Kiều Tinh Tinh cuộn người trên ghế sofa, nghiêm túc chơi game.



Lại một trận thực chiến 3v3, cô đang sử dụng nhân vật Tôn Thượng Hương.



Đồng đội đã chết, cuối cùng Trương Phi của Vu Đồ cũng chui ra khỏi rừng, đứng dưới ngọn tháp hét lớn rồi thổi bay ba người bên đối phương. Kiều Tinh Tinh đang muốn chạy lên đánh, thì nghe thấy điện thoại Vu Đồ vang lên.



Kiều Tinh Tinh lập tức lui về canh tháp.



Mỗi lần có điện thoại gọi đến thì game sẽ treo máy ngay, nhân vật trong game cũng bất động mấy giây, lúc đấu đội mà dừng mấy giây cũng đồng nghĩa với mất cả mạng.



Cô bỏ luôn ý định đuổi theo địch, vô tình nhìn vào màn hình điện thoại của Vu Đồ bên cạnh, thấy trên ấy hiện hai chữ quen thuộc – Hạ Tình.



Không ngờ lại là Hạ Tình.



Kiều Tinh Tinh vẫn còn chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy Vu Đồ tắt máy, Kiều Tinh Tinh có ngạc nhiên: "Cậu không nghe máy à?"



Vu Đồ bình tĩnh đáp, lại tiếp tục điều khiển nhân vật Trương Phi: "Đánh xong đã."



Trận đấu kết thúc nhanh chóng, Vu Đồ đứng dậy: "Tớ đi gọi điện thoại."



Anh bước đến chỗ ban công gọi điện thoại, rồi nhanh chóng quay lại, nói với Kiều Tinh Tinh: "Tớ phải ra ngoài một lúc."



Kiều Tinh Tinh tò mò: "Hạ Tình cũng làm việc ở Thượng Hải à?"



Vu Đồ trả lời sâu xa: "Chắc là vẫn ở Bắc Kinh."



Chắc là?



Kiều Tinh Tinh suy tư, vẫy tay chào anh, sau đó lại đánh game một mình. Kết thúc một ván, cô để điện thoại xuống, đột nhiên có hơi lo lắng – Tuy là "chắc là", nhưng có một số chuyện cũng không thể nói chính xác được.



Có khi nào ngày mai cô không còn thầy giáo nữa không?



Nơi Hạ Tình hẹn cách nhà Kiều Tinh Tinh không xa. Vu Đồ không tới trễ, nhưng lúc anh đến thì Hạ Tình đã ở trong quán cà phê rồi.



Anh gật đầu chào rồi ngồi xuống. Hạ Tình nói: "Gọi một ly cà phê cho anh rồi."



"Cảm ơn." Đúng lúc đó, phục vụ cũng đem cà phê lên, Vu Đồ hỏi: "Đi công tác à?"




"Cô đi tìm quản lý tòa nhà sửa lại đi, sửa thành 1316, làm ngay bây giờ." Kiều Tinh Tinh hối cô nàng.



"Đấy là gì thế?"



"Thành tích tốt nhất hiện tại của tôi, 13-1-6." Kiều Tinh Tinh nhớ lại vẫn thấy đắc ý: "Tôi không quên đâu, yên tâm."



Tiểu Chu bị đuổi đi sửa mật khẩu, Kiều Tinh Tinh và Vu Đồ ngồi đối diện nhau dưới sàn cạnh cửa sổ sát đất ăn cơm. Theo thường lệ, bữa cơm của Vu Đồ vẫn là ba món một canh, còn Kiều Tinh Tinh vẫn là hoa quả rau củ và lòng trắng trứng, hoàn toàn không thể so sánh được, cần phải có thêm dinh dưỡng.



Kiều Tinh Tinh cảm thấy hôm nay cả cô và Vu Đồ đều rất ngại, vì ai cũng ngại, cho nên cũng không cần ngại ngùng gì nữa. Dù sao cũng để Vu Đồ bắt gặp, Kiều Tinh Tinh muốn chửi bậy.



"Tớ và anh ta yêu nhau được hơn nửa năm, có một hôm, đột nhiên anh ta đến nói với tớ là người nhà anh ta khá bảo thủ, không thích công việc của tớ. Anh ta mong tớ có thể rút khỏi làng giải trí, rồi sẽ nói lại nói với gia đình."



"Rồi tớ cũng bảo, gia đình tớ không thích người kinh doanh, cảm thấy nguy hiểm quá lớn, đụng tí là phá sản này nọ, hay là anh cũng từ chức đi, nếu không người nhà em cũng không đồng ý."



Vu Đồ cười khẽ: "Anh Tô cũng rất có tài, nhân phẩm cũng tốt."



Kiều Tinh Tinh ngạc nhiên: "Cậu biết anh ta à?"



"Lúc lên đại học tớ theo ngành tài chính, tin tức về mảng này tớ vẫn theo dõi."



"À~~ Vậy nhất định cậu không biết anh ta tự luyến đến mức nào đâu." Sau hai năm gặp lại, Kiều Tinh Tinh vẫn còn tức giận, lúc đâm trái cây cũng mạnh tay hơn: "Còn cậu thì sao?"



"Gì cơ?"



" Cậu và Hạ Tình ấy, tại sao lại chia tay?"



Vu Đồ nhìn cô, trong mắt Kiều Tinh Tinh chứa đầy sự tò mò.



"Tớ nghe Bội Bội nói lúc lên năm ba hai người yêu nhau. À, Bội Bội thường xuyên nhiều chuyện với tớ về các bạn cấp ba." Kiều Tinh Tinh không hề do dự bán đứng bạn thân mình: "Không tiện nói thì xem như tớ chưa hỏi nhé."



Cô tinh nghịch lấy đũa chặn miệng mình lại.



Cũng chẳng có gì bất tiện cả, thực ra cũng giống như nguyên nhân của cô. Lúc tốt nghiệp đại học có vài công việc lương cao, nhưng anh vẫn muốn đi theo nguyện vọng được học ngành mà bố mẹ anh kịch liệt phản đối.



Năm ba khi anh và Hạ Tình bắt đầu quen nhau, lúc ấy anh cũng đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, anh cứ ngỡ cô ấy sẽ chấp nhận, còn cô ấy mong anh có thể thay đổi, đến cuối cùng, không ai thay đổi được ai cả.



"Quan hệ công việc, sau khi tốt nghiệp đại học tớ rời khỏi Bắc Kinh, chọn theo học nghiên cứu sinh ngành Hàng Không Vũ Trụ." Vu Đồ tóm tắt kể lại.



Thì ra là yêu xa. Kiều Tinh Tinh lại ngạc nhiên chuyện khác: "Thực ra lúc đăng kí nguyện vọng đại học, cậu chọn ngành tài chính tớ cũng thấy lạ lắm. Tớ nhớ lý tưởng của cậu luôn là biển trời mênh mông, tại sao lại đột nhiên theo ngành tài chính thế?"



Vu Đồ hơi bất ngờ, anh ngạc nhiên vì sao cô lại biết. Sau nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hiểu ra.



"Lúc điền nguyện vọng thì bố mẹ không đồng ý, mà tớ lại cảm thấy mình có thể kiêm cả hai môn. Lúc đấy vẫn còn trẻ nên tớ khá ngạo mạn."



"Nhưng sự thật là anh đã làm được đó thôi, sau này còn học lên cao, quả nhiên là học thần của lớp chúng ta." Kiều Tinh Tinh hưng phấn nói: " Vậy sao cậu nghỉ phép lâu thế? Chẳng phải làm nghiên cứu rất bận rộn à?"



"Bởi vì." Vu Đồ dừng lại, nói tiếp: "Tớ định từ bỏ biển trời rồi."