Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 23 :
Ngày đăng: 17:23 19/04/20
"Ván này xảy ra chuyện gì, Thủ Ước thua 16%?"
...Thầy Vu mới đúng.
"Là vấn đề hỗ trợ!" Kiều Tinh Tinh vội vàng quăng nồi. Sau đó cũng không nhìn cậu, tự mình nhìn chằm chằm điện thoại, một khi số liệu khó coi đập vào mắt, liền trước khi cậu mở miệng vội vàng bao biện trước mắt cậu.
Vu Đồ ngoảnh mặt làm ngơ xem xong toàn bộ, trả điện thoại lại cho cô.
Kiều Tinh Tinh hỏi: "Lúc nữa tiếp tục đấu đơn sao? Hay cậu dẫn mình đấu đôi?"
"Mình mang cậu." Vu Đồ dứt khoát nói.
Ồ, làm sao thầy Vu đi công tác một chuyến mà tính cách thay đổi lớn vậy.
"Cậu đi công tác có chuyện vui sao?" Nếu không sao lại trở lên quan tâm hiền lành như vậy.
Vu Đồ cởi ra áo khoác dài đang muốn treo lên, nghe vậy, động tác của cậu đột ngột ngừng lại.
Kiều Tinh Tinh lại chớp chớp mắt, nhớ tới hỏi cậu: "Đúng rồi, cậu đi công tác ở đâu thế, đột nhiên phải đi, chuyện rất nghiêm trọng sao?"
"Tây An. Những chuyện khác không thể nói, yêu cầu giữ bí mật. " Vu Đồ treo xong áo khoác dài xoay người, thần sắc đã như thường.
"Nghiêm khắc như vậy à, người thân cũng không thể nói sao?" Kiều Tinh Tinh tò mò truy hỏi, hỏi xong mới phát hiện lời nói của mình có nghĩa khác, vội vàng bổ sung, "Giả dụ thôi... mình không phải nói mình đâu."
"Không thể."
"Quá vô vị rồi, chẳng phải là không có chuyện để nói rồi." Kiều Tinh Tinh thuận miệng cảm khái.
"Đại khái như vậy." Lông mi Vu Đồ khẽ động, cậu đi vào trong, "Chúng ta bắt đầu đi."
Trong phòng hơi nóng, Kiều Tinh Tinh không thích mặc dày, mấy ngày trước nhiệt độ giảm, liền mở ra hệ thống sưởi sàn, nhiệt độ trong phòng so với trước khi nhiệt độ giảm còn cao hơn mấy độ. Vu Đồ đánh được nửa trận đầu, nhân lúc Kiều Tinh Tinh bán cậu trên sông, đem áo lông cũng cởi ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng.
Nhân vật trong cho game còn chưa sống lại, ánh mắt Vu Đồ lẳng lặng hướng tới Kiều Tinh Tinh. Đại khái trên nền ấm áp, cô liền không chịu ngồi yên trên ghế salon, mà cầm điện thoại chân trần ngồi trên thảm. Thảm lông dài màu trắng, ngón chân tinh xảo xinh xắn sơn màu đỏ son( chu sa), tóc dài đen nhánh hơi rối. Trong trí nhớ mơ hồ, người yêu cái đẹp và tinh tế như cô, giờ phút này lại làm rung động lòng người.
Mà khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút bối rối nhìn cậu, mọi thứ càng sinh động hơn.
"Cậu làm gì mà bất động trong suối nước..." Cô nhớ tới gì đó, biểu tình liền yếu ớt cẩn thận, "Mình không phải cố ý bán cậu nha..."
"Tin tưởng, mình biết." Cậu bình tĩnh thu hồi tầm mắt, lần nữa rời sự chú ý về game, "Đuổi theo mình, đi rừng đối phương lấy phần thưởng."
"Được." Kiều Tinh Tinh cao hứng đuổi theo Lý Nguyên Phương của cậu để làm việc.
Vu Đồ hôm nay chơi khác với trước kia, cực kì hung hãn, không ngừng xâm phạm áp chế khu vực của đối phương, toàn dùng những tướng hắn không thường dùng, ví dụ như Lý Nguyên Phương, Hàn Tín, Bách Lý Huyền Sách... Tiết tấu không ngừng nhanh thêm, mỗi trận kết thúc cũng rất nhanh, nhanh hơn so với hôm qua đưa cô trở lại mười sao Vương giả.
Kiều Tinh Tinh: "..."
Rất tốt, vạch trần càng chi tiết chuyện cô xài tiền xa xỉ bậy bạ!
Cô bây giờ chỉ muốn biết, trợ lý của cô, tại sao, tình thương thấp như vậy?
Cô đưa lưng về phía Vu Đồ, im lặng đối với tiểu Chu nói "im miệng", tiểu Chu coi như lanh lợi, lập tức không nói nữa, nhưng trong nháy mắt kia miệng khẽ giương khóe miệng khẽ giương cùng con mắt trợn to ý hỏi chuyện gì xảy ra?
...Ai dạy người diễn kĩ phóng đại như vậy?
Kiều Tinh Tinh rất muốn trừ tiền lương của cô.
"Vô cùng tốt."
Sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm thật thấp của Vu Đồ.
Kiều Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn cậu, hoài nghi mình nghe nhầm, đây là lời Vu lão sư từng nói cô hưởng thụ phúc lợi xã hội vô cùng tốt nói?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Vu Đồ cười một tiếng.
Cậu muốn, là vô cùng tốt.
Chỉ như vậy, mỗi ngày thật vui vẻ, ăn mặc xinh đẹp, không buồn không lo, không thể tốt hơn nữa.
Hôm nay, Vu Đồ rời đi tương đối sớm, hơn 6 giờ liền rời đi.
Cậu đi khỏi nhà Kiều Tinh Tinh, gọi một cuộc điện thoại rất dài, rồi ở bên đường mua một cốc cà phê nóng.
Đứng ở ven đường, chậm rãi uống rất lâu.
Cà phê rất nhanh liền lạnh.
Nhưng mà lúc này mới là nhiệt độ bình thường, không có một phòng ấm áp, không có lúm đồng tiền cười giảo hoạt.
Cậu ném cốc cà phê vào thùng rác, đưa tay gọi một chiếc taxi.
- ----------
Ye: ngày mai trốn làm, ở nhà dọn nhà thôi!
- ---------