Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 32 :
Ngày đăng: 17:23 19/04/20
Cô lại có thể giành lấy chiến thắng ở phút cuối cùng!
Kiều Tinh Tinh tháo xuống tai nghe, kích động đứng lên, nhưng quá phấn khích, quên mất bản thân đi giày cao gót 10 phân, người đứng không vững liền ngã về bên cạnh.
Người xem còn chưa kịp kêu lên, chỉ thấy Vu Đồ ở bên cạnh đã ôm vai giữ cô đứng vững.
Camera chuẩn xác bắt được màn này, quay tới cũng được đi, lại còn dừng ở hai người đang đối mặt mấy giây.
Vu Đồ không lập tức buông tay, "Chân có sao không?"
Kiều Tinh Tinh phản ứng chậm nửa nhịp: "...Không có sao."
Vu Đồ buông tay ra.
Kiều Tinh Tinh vẻ mặt hưng phấn, một mặt cũng vì che giấu lúng túng, đến lần lượt ôm các đồng đội. Người chủ trì lần nữa kêu gọi mọi người đến giữa sân khấu, người chủ trì hỏi cảm nghĩ của bên thua trước.
Hoạt náo viên nói: "Vô cùng cao hứng khi tới đây, cũng rất may mắn khi bị nữ thần của mình đánh úp vô số phát, chết cũng không tiếc."
Kỵ Trư cẩn thận nói: "Ván thứ hai thật sự không nghĩ sẽ thua, bắt đầu có chút khinh địch, Gia Cát Lượng đánh rất tốt."
Ngoài ra hai vị đi đường tự động cõng nồi: "Là chúng ta hố đồng đội." (cõng nồi: chủ động gánh lỗi)
Chẳng qua vị đại thúc trung niên có phân khúc Chí tôn tinh diệu không rõ ràng nhắc một câu: "Thật ra vị trí bình thường của ta không phải top, có chút không quen, ta bình thường đều đi rừng, hơi liều."
"Đã đi rừng rất tốt rồi." Người chủ trì cười ha hả chuyển đề tài, "Được, cám ơn mọi người đã mang cho chúng ta biểu hiện rất xuất sắc, bây giờ mời mọi người tới hậu đài nghỉ ngơi một lát."
Các tuyển thủ đội thua vẫy tay tạm biệt với mọi người, khán giả vẫn vỗ tay nhiệt liệt.
Đến phiên đội chiến thắng, người chủ trì nói:"" Ta nói Tinh Tinh hôm nay biểu hiện đặc sắc nhất, mọi người có ý kiến gì không?"
"Cái đó... Ta biết chúng ta muốn tiến hành một vòng hỗ động thương mại, nhưng có thể kiềm chế một chút không, để cho ta dễ tiếp lời một chút?"
Khách quý thu phóng tự nhiên, người chủ trì hôm nay cảm thấy rất ung dung, hắn giả vờ xoa mồ hôi: "Người chơi nữ kia là lợi hại nhất?"
Kiều Tinh Tinh nói: "Người hôm nay là có phải rất muốn phủng sát ta? Ta nhiều nhất là gót giày cao đó."
Mọi người cười rộ lên.
Người chủ trì quan tâm hỏi: "Vậy nên gót giày của Tinh Tinh có chắc không?"
Tiếng cười vừa rồi chưa dứt, lại càng to hơn.
Vu Đồ không khỏi cũng mỉm cười.
"Nữ thần rất lợi hại a, một tay Bách Lý Thủ Ước vừa nãy thật quá xuất sắc. Ta thật không nghĩ tới, có phải đã đặc biệt luyện qua?"
"Đúng vậy."
"Vừa rồi ngươi cùng bạn học phối hợp rất tốt, đặc biệt là lúc giết Trư thần, bình thường các ngươi cũng phối hợp như vậy sao? Hắn đánh Gia Cát Lượng, ngươi đánh Bách Lý Thủ Ước?"
"Không phải nha, hắn vị trí nào cũng đánh, anh hùng nào cũng lợi hại, kỳ thực đều là hắn đang dạy ta."
"Ta vừa rồi cũng quan sát, Gia Cát Lượng di chuyển vị trí quá rối loạn, tiểu ca lợi hại như vậy, có thể cân nhắc tới thi đấu chuyên nghiệp nha."
Vu Đồ còn chưa lên tiếng, Kiều Tinh Tinh giúp hắn trả lời: "Không được đâu, hắn đã già như vậy rồi."
Vu Đồ ho khan một chút.
Người chủ trì: "... Ngươi đây là trở mặt không nhận người nha, ngươi có còn nhớ tình bạn học hắn vừa nhiều lần tiếp viện ngươi không?"
Kiều Tinh Tinh: "Nga... Phải nha."
Người chủ trì nhìn về phía Vu Đồ, Vu Đồ có thể làm thế nào?
Nhưng mà cô không có nói.
Cô có cảm giác, Vu Đồ đang hướng cô nói lời từ biệt. Nhưng rất nhanh cô liền cười nhạo mình suy nghĩ quá nhiều, cậu chỉ nói sau này không chơi game nữa thôi.
Như vật, sau này bọn họ sẽ thế nào?
Không có game, không có mỗi ngày sống chung, không có chung đề tài, vậy... biến thành trong wechat thỉnh thoảng hỏi thăm?
Dường như bọn họ cùng nhau trải qua một kỳ nghỉ dài ngày, bây giờ kỳ nghỉ của hai người bọn họ đều kết thúc, lại phải trở về quỹ đạo trước kia.
Trong lòng Kiều Tinh Tinh bổng nhiên sinh ra một nỗi hoảng sợ vô hình.
Giống như kết thúc không chỉ là kỳ nghỉ, còn có điều gì đó.
Hai người lại không lên tiếng, trong buồng xe yên tĩnh làm cho người phiền lòng ý loạn.
Xe bảo mẫu chạy qua một giao lộ, Vu Đồ mở miệng:"Mình xuống xe ở trạm tàu điện ngầm phía trước."
Kiều Tinh Tinh nhìn về phía cậu.
Tầm mắt Vu Đồ hơi rũ, "Chỗ này trở về rất thuận lợi."
"Chị Linh bảo chúng ta cùng ăn bữa khuya chúc mừng thắng lợi."
"Mình không đi, mai còn phải đi làm."
Xe dừng lại ngay sát cửa vào trạm tàu điện ngầm, Vu Đồ nói tạm biệt sau đó xuống xe, xe hơi chậm rãi chạy đi.
Ngoài cửa xe, bóng người Vu Đồ đi ngày càng xa, tài xế bắt đầu tăng tốc. Không, Kiều Tinh Tinh không muốn như vậy, không biết là như thế nào nhưng không thể như vậy được.
Cô dột nhiên bị thôi thúc, hô:"Dừng xe!"
Xe hơi dừng lại.
Cô mở cửa xe, chạy đuổi theo.
"Vu Đồ!"
Vu Đồ dừng bước, quay đầu.
Kiều Tinh Tinh chạy đến trước mặt cậu, thở hồng hộc, nhưng ánh mắt sáng giống như chứa đầy ánh sáng, cô nhìn anh, khẩn trương, nghiêm túc hỏi: "Vu Đồ, anh có nguyện ý ở bên em hay không?"
Người thông minh như vậy, nhất định biết có đúng hay không? Nhất định biết em thích anh biết bao.
Vu Đồ nhìn cô, ánh mắt của cô nhiệt tình mà hồn nhiên, xứng đáng được đối xử và những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này, giống với cô gái mười năm trước chăm chú nhìn cậu.
Cậu biết chứ, vẫn luôn biết. Cậu cho rằng cô sẽ không nói ra, cuối cùng càng lúc càng xa. Cho nên ở những ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ cậu buông thả như vậy, buông thả bản thân tự mình đi hoàn thành cam kết cùng cô đến khi thi đấu kết thúc.
Là cậu tham luyến không lý trí.
Vu Đồ chậm rãi nắm tay thành quyền, song khi mở miệng, thanh âm lại lạnh lẽo không có ôn nhu: "Tinh Tinh, em thuộc về thế giới rực rỡ ngoài kia, mà tôi thuộc về một thế giới khác."
Mau mắn đồng hành nhất thời, nhưng nhất định phải mỗi người một ngả.
Cậu nói:"Chúng ta không thích hợp."
- ---------
Ye: #3707 chữ. "Chúng ta không thích hợp", xót xa vô cùng.
- ---------