Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh

Chương 34 :

Ngày đăng: 17:23 19/04/20


Vu Đồ rơi vào trạng thái bận rộn chưa từng thấy. Các đồng nghiệp ở Sở nghiên cứu sớm có thói quen với phương thức tăng ca "ngày cũng như đêm" "sáu thêm một"(六加一), nhưng nhìn thấy dáng vẻ hắn toàn tâm điên cuồng như vậy vẫn hoảng hốt.



Từ phòng thí nghiệm đi qua, Đại Mạnh không nhịn được khuyên anh: " Vừa phải thôi, đừng dày vò như lão Quan rồi lại vào bệnh viện."



Cậu ta còn chưa biết bệnh tình thật sự của Quan Tại.



Vu Đồ nói: "Không sao, tôi có chừng mực."



Anh dĩ nhiên không đem thân thể mình làm trò đùa. Sau khi trở về Sở nghiên cứu, cuộc sống của anh so với trước kia càng quy luật hơn. Trước kia có lúc vẫn cùng Quan Tại quên ăn quên ngủ, bây giờ lại đúng giờ ăn cơm nghỉ ngơi, vận động tăng cường sức khỏe.



Anh đem thời gian của mình sắp xếp chặt chẽ nghiêm ngặt, không lưu lại kẽ hở nào, sau đó nghiêm khắc thực hiện.



"Mấy ngày nghỉ phép cậu cũng không nghỉ ngơi hả?" Đại Mạnh nói.



"Làm sao?"



"Sau khi trở lại như có thần trợ giúp đó, một hai ba bốn năm, những vấn đề mắc kẹt trước giờ đều giải quyết. Lão Vu cậu hăng hái như vậy, có phải muốn thừa dịp lão Quan nằm viện mưu triều soán vị hả?"



"Cút đi." Vu Đồ trả lời hắn hai chữ.



Chờ Đại Mạnh lăn đi thật, anh lại đứng tại chỗ hồi lâu, cười tự giễu.



Chiều thứ bảy giữa tháng, Vu Đồ nhận được điện thoại của Địch Lượng.



"Hạ Thanh tới Thượng Hải rồi, nói muốn bổ sung chầu lần trước, mời mọi người ăn cơm, để tôi kêu cậu, hôm nay hoặc ngày mai điều được."



Vu Đồ trực tiếp cự tuyệt, "Mình không có thời gian."



"Vậy được, tôi hỏi vậy thôi, cậu không đi cũng tốt, tránh cho tiện nhân Khúc Minh kia coi thường." Địch Lượng sảng khoái cúp điện thoại. Nhưng tới hơn 10 giờ tối, anh đang muốn tan ca, điện thoại của Địch Lượng lại gọi tới.



Vu Đồ nhận điện, bên kia lại truyền tới thanh âm của Hạ Thanh, cô ta tựa hồ mang theo mấy phần men say, lại hỏi:" Vu Đồ, Kiều tiểu thư.. Kiều tiểu thư là ai?"



Kiều tiểu thư..



Anh đã rất lâu không nhớ tới Kiều tiểu thư, nhưng lại có nhiều người thích nhắc tới cô như vậy. Bạn học trung học, bạn học đại học, luôn nhìn thấy họ liên tục thảo luận.



Anh rõ ràng không muốn nghe thấy tên cô, nhưng khi họ nhắc tới cô, trong lòng lại anh lại vui mừng. Có lẽ bởi vì chỉ có những lúc đó, anh mới có thể phóng thích những ưu tư mình đã che đậy.



Vu Đồ nâng tay, tắt đèn phòng làm việc, trong không gian tối tăm, anh nắm điện thoại, trấn định mà thản nhiên nói:"Đương nhiên là Tinh Tinh."



Vu Đồ không nghĩ tới ngày hôm sau còn nhận được tin nhắn của Hạ Thanh, khi đó anh đang muốn vào phòng họp.



"Địch Lượng nói cậu tăng ca, có rảnh rỗi uống ly trà không?"



Anh nhìn tin nhắn, hờ hững đem điện thoại khóa trong tủ chống nhiễu sóng tín hiệu. Hội nghị kết thúc đã hơn 8 giờ tối, lấy lại điện thoại, wechat lại có thêm hai tin nhắn.



"Mình ở quán cafe bên cạnh đơn vị cậu chờ cậu."



Một cái khác là tin nhắn định vị, thời gian gửi là 6:50 chiều.



Hạ Thanh mặc một chiếc áo choàng lông dê mỏng ngồi trong quán cafe, toàn thân đều là cẩn thận chỉnh lý tinh xảo, cùng quán cafe tương đối đơn sơ hoàn toàn không hợp nhau.



Nhưng ở gần đây có thể tìm được một quán cafe cũng không dễ dàng.
Nói tới mức này, đời này chắc chắn không gặp lại.



Vu Đồ ngồi lại trong quán cà phê một hồi.



Lúc rời đi bên ngoài có mưa nhỏ, Vu Đồ đứng dưới mái hiên, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như lúc này anh đã cùng cô ấy ở bên nhau, có phải nên báo cáo với cô chuyện hôm nay?



Anh phải nói như thế nào? Cô ấy làm sao sẽ trở lại?



Chẳng qua, cuối cùng anh hẳn sẽ chọn không đề cập tới thôi.



Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cô...



Anh bàng hoàng hồi lâu, rất nhanh phát giác mình thật tức cười, dựng cổ áo lên, cúi đầu đi vào trong màn mưa.



Về nhà, anh cả người đều ướt đẫm. Địch Lượng hơi ngượng ngùng chào đón, thấy dáng vẻ của anh lại chuồn đến nhà vệ sinh lấy khăn lông cho anh.



"Mình nói cho Hạ Thanh địa chỉ đơn vị của cậu không sao chứ? Dù sao cô ấy cũng tra được trên mạng."



"Không sao. Sau này cô ấy hẳn sẽ không tìm mình."



Địch Lượng một hiểu ba không nhịn được cảm thán:"Lòng dạ sắt đá rồi."



"Ngày hôm qua cậu không nhắc đến Tinh Tinh với bọn họ", động tác lau tóc của Vu Đồ dừng một chút, "và chuyện chúng ta chơi game chứ?"



"Dĩ nhiên không có, cậu cũng dặn dò mình, mình coi như không quen biết "cây bông" nha, càng không nói cô ấy trước kia chơi nát bao nhiêu."



Ánh mắt Vu Đồ nhìn sang, Địch Lượng vội làm một động tác tay ém miệng.



"Mình nói này, cậu sẽ không trong lòng, hắc~~~" hắn lắc đầu một cái, "Lại nhắc tới, "cây bông" thật đáng yêu, hoạt bát lại bán manh, giống như một cô gái nhỏ, mình đến bây giờ còn chưa có cách nào liên hệ cô ấy với một đại minh tinh."



"Nhưng, tuy cô ấy là bạn học cao trung của cậu, bây giờ cũng cách quá xa, không thể với cao được. Chúng ta giúp cô ấy chơi game hai tháng đi, lúc này liền chào hỏi một câu cũng không có, người đã không thấy tăm hơi rồi." Địch Lượng nhún nhún vai, "Đại minh tinh quả nhiên không thể tiếp cận."



"Trong game... Cô ấy không lên nữa sao?"



"Không nha, mình nhìn ghi chép lịch sử của cô ấy, còn dừng lại ở ngày các người đấu tranh giải thôi, hai tràng chiến tích cuối cùng khá trâu."



Vu Đồ trầm mặc lau tóc, một lát sau nói:"Cô ấy cho mình hai vé vào cửa kpl, để mình mang cậu cùng đi, mình không gọi cậu."



Địch Lượng trợn to mắt: "Cái gì?"



Hắn không dám tin: "Cô ấy cho mình vé?"



"Vé ở dưới bàn uống trà nhỏ ở phòng khách." Vu Đồ ở dưới khăn lông nhắm mắt lại, "Địch Lượng, là mình làm cô ấy tức giận nên mới không xuất hiện, cậu đừng hiểu lầm cô ấy."



- -------



Editor: #3793. Bàn phím lap không nhạy lắm.



Chúc mọi người năm mới vui vẻ!



- ---------