Em Là Sinh Mệnh Của Anh
Chương 17 :
Ngày đăng: 08:43 19/04/20
Chiếc xe đỗ xịch ở cổng bệnh viện, Văn mở cửa bế xốc cô đưa thẳng vào phòng cấp cứu, anh ngồi bên ngoài trong lòng như có lửa đốt. Đến khi cánh cửa mở ra, anh liền chạy vội tới hỏi:
- Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?
Vị bác sĩ kéo cặp kính lên nhìn anh rồi nói:
- Cô ấy bị gãy tay rồi, chúng tôi bó bột xong có thể đưa cô ấy về nhà. Tôi kê cho vài vỉ thuốc giảm đau, nếu đau quá có thể uống nhưng nếu được thì hạn chế uống sẽ tốt hơn. Cậu đi theo tôi làm thủ tục rồi qua đưa cô ấy về.
Văn gật đầu đi theo vị bác sĩ khi qua phòng cấp cứu liếc nhìn cô đang ngồi, khuôn mặt nhăn nhó lại cảm xót xa vô cùng. Sau khi làm xong thủ tục, lấy ít thuốc anh liền đến thẳng chỗ cô. Cánh tay cô được bó bột, hai dây trắng đeo lên cổ anh nhìn cô vội hỏi:
- Em còn đau không?
Cô không thèm liếc anh đáp:
- Đau! Anh hỏi câu vô nghĩa quá!
Anh bật cười hỏi lại:
- Sao thế? Đau quá cáu với cả tôi à?
Cô chu môi không thèm trả lời, anh vội đến bên cô cầm đống thuốc rồi nói:
- Chúng ta về nhà thôi!
Nhiên đứng dậy cũng may chỉ bị thương ở tay nếu không có anh lúc đó có khi cả người cô dập nát mất rồi. Anh thấy cô có vẻ khó chịu, liền cúi xuống bế cô lên đi ra xe, bị bất ngờ Nhiên liền kêu lên:
- Buông tôi xuống tôi tự đi được, tôi gãy tay chứ đâu gãy chân?
Văn không đáp lại, mở cửa đẩy cô vào xe rồi đi về hướng vô lăng. Nhiên lúc này mới để ý quần áo Văn cũng lấm lem cả rồi bỗng thấy thương anh vô cùng. Trên tay anh cũng có vài vết xước còn chảy cả máu máu liền nói:
- Tay anh chảy máu rồi, sao không băng bó vào?
Anh nhìn xuống tay cười trừ:
- Tý về tôi lau qua là được thôi, đi công trình mấy vết thương thế này là điều bình thường mà.
Nhiên cắn chặt môi, người đàn ông này tuy giàu có nhưng không kênh kiệu, thậm chí lối sống của anh còn rất khiêm nhường, tuy có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại có trái tim rất ấm áp. Từ khi quen biết anh đến giờ nghĩ lại mới thấy chưa bao giờ anh than thở một câu, những vết xước trên tay anh nhìn thôi cũng biết rất đau vậy mà anh lại coi như không biết gì. Nhiên thở dài chua xót nói:
- Văn, không được đâu, cái này không ổn đâu. Nếu như bị nhiễm trùng có thể dẫn tới uốn ván đấy, anh tốt nhất giờ quay lại tiêm phòng đi.
- Không cần đâu, chút tôi gọi bác sĩ đến nhà cũng được. Ba tôi có bác sĩ riêng mà.
Cô gật đầu thở phào một chút, trong lòng thầm nghĩ nhà giàu đúng là có lợi thế biết bao. Đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì cô liền quay sang nói với anh:
- Lúc nãy tại sao anh lại tin Nga? Tin rằng tôi dẫm vào váy chị ta?
- Tôi nói tôi tin cô ta bao giờ?
Cô bĩu môi:
- Chả thế, nếu không anh lại vội vàng cởi áo đưa cho chị ta như thế? Rõ ràng chị ta đang cố tình mà.
- Thế em muốn tôi để cô ta ngồi ăn vạ thế sao? Giữa ban ngày ban mặt, cô ta để thân thể mình hở hang như vậy, bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, lại đổ cho em là dẫm vào váy cô ta. Tôi tin em nhưng người khác chắc gì đã tin, thế nên thà vứt áo cho cô ta để cô ta đứng dậy còn hơn cứ để thế không biết giải quyết thế nào. Cô ta dù sao cũng đang là nhân viên tạm thời của tôi, xấu mặt cô ta cũng là xấu mặt tôi.
Cô gật gù, người đàn ông này quả thật thông minh, nhưng trong lòng vẫn chưa hết ấm ức liền nói tiếp:
- Liệu rằng mấy người kia có cho là tôi cố tình dẫm vào váy chị ta không? Thật sự tôi không hề chạm vào chị ta.
- Tôi không biết người ngoài nhìn em thế nào, nhưng tôi tin ở em. Chỉ cần em nói em không dẫm vào váy cô ta, tôi tin em không dẫm vào. Em chỉ cần nói ra thì tôi đều tin tất cả lời nói của em là thật.
Nhiên hơi sững người, thấy cô như vậy, anh lại nói tiếp:
- Lúc tôi đưa áo cho cô ta mặc, em không nghĩ gì chứ?
Cô như bị nói trúng tim đen, lắp bắp nói:
- Không...tôi đâu có nghĩ gì, nghĩ gì được chứ…
- Cái áo đấy, để tôi vứt đi.
Cô quay mặt lại, mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao vậy, sao phải vứt áo đấy đi? Tôi đâu có nghĩ gì đâu?
- Tôi không thích thôi, áo của tôi nếu không phải vợ tôi mặc mà là người con gái khác thì cũng là đồ bỏ đi thôi.
- Nhiên, cố gắng chờ tôi về nhé. Thật lòng xin lỗi vì để em phải chịu thiệt thòi, tôi…thật lòng rất thương em.
Nhiên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Văn, sống mũi đã có chút đỏ ửng một lúc mới gạt đi:
- Gì mà xin lỗi chứ, anh làm như tôi là con nít không bằng.
- Đối với tôi em đúng là con nít cần được tôi chăm sóc.
Nhiên bỗng thấy Văn và cô giống như đang yêu xa, thế nhưng vừa nghĩ đã vội gạt đi cảm thấy mình đang nghĩ quá nhiều. Anh cứ ngồi nói chuyện với cô cho đến khi không còn chuyện gì để nói, liền bảo cô tắt điện, nhắm mắt lại để anh hát cho cô nghe. Giọng hát của anh trầm ấm qua điện thoại, hình như đã lâu lắm rồi anh mới hát, kể từ ngày cầu hôn cô. Cô nằm, nghe anh hát rồi chìm đắm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng biết.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô thấy điện thoại của mình đã hết pin, có lẽ đêm qua anh hát rất lâu đến nỗi mà điện thoại cô được sạc đầy mà vẫn sập nguồn liền mang đi sạc sau đó khó nhọc đi đánh răng rồi ăn sáng ăn sáng, một ngày dài lại tiếp tục trôi qua.
***
Tại thành phố Đà Nẵng.
Ngày hôm nay sau một ngày làm việc đầy căng thẳng với bên công ty Trường An, Văn và Nga đã thành công nắm giữ dự án này. Buổi tối để chúc mừng cho sự hợp tác cả ba người cùng đi dự bữa tiệc với công ty này. Bữa tiệc chỉ gồm một số thành viên chủ chốt của công ty Trường An, nhưng số lượng người cũng đến tám người, anh nhắn cho cô một cái tin báo rằng tối nay phải đi uống rượu, rồi vội vàng thay đồi nhanh chóng đến nhà hàng. Công ty này đúng là phát triển rất lớn mạnh, đám người trong công ty uống rượu cũng rất giỏi. Văn có tửu lượng tốt ấy thế mà vẫn phải kiêng nể bọn họ. Bên kia vì lấy lý do anh rất xuất sắc nên tập trung rượu về phía anh tất nhiên anh cũng không thể từ chối được, anh chẳng biết mình đã uống nhiều đến thế nào, cho đến khi trở về phòng không thể mở mắt gọi cho cô lấy một cuộc. Văn nằm gục xuống ngủ không còn biết trời đất là gì, đến khi tỉnh dậy thì nắng đã lên, anh nhìn qua khung cửa, mắt nhắm mắt mở với lấy chiếc điện thoại. Đột nhiên anh sửng sốt thấy một người con gái loã lỗ nằm ngay cạnh mình liền vội vàng bật dậy mở to mắt! Là Nga! Vừa hay cô ta cũng ngồi dậy, thấy Văn liền tỏ ra vô cùng sửng sốt nói:
- Anh Văn...anh…
Văn day day trán, nhớ lại trận rượu hôm qua liền nói:
- Sao cô lại ở đây?
Nga mở đôi mắt giọng điệu thơ ngây còn có chút hờn dỗi:
- Anh Văn...không phải đêm qua anh gọi tôi sang, hai chúng ta....hai chúng ta đã...
Văn nhìn Nga một lúc, kể cả khi say anh cũng biết rõ chắc chắn đêm qua anh không hề gọi cô ta sang liền đáp lại:
- Xin lỗi cô, đêm qua tôi không hề gọi cô sang đây.
Nga cúi mặt, đôi mắt đỏ hoe nói:
- Sao anh lại có thể nói lời vô trách nhiệm như vậy? Đêm qua chúng ta còn...chúng ta còn làm tình với nhau.
Văn lúc này đã lấy được lại sự bình tĩnh, trong mình khoảnh khắc anh cảm thấy con người trước mặt thật đáng sợ liền nhếch mép nói:
- Cô Nga, cô nói rằng đêm qua chúng ta đã làm tình sao?
- Đúng vậy, anh thật sự không nhớ gì sao anh Văn.
- Tất nhiên tôi có nhớ, nhớ rất rõ. Đêm qua khi tôi say chính Thư ký Trà đã đưa tôi về phòng, bởi trước khi uống tôi đã dặn dò anh ta rất kỹ nếu cần chúng ta có thể hỏi anh ta lại và xem lại băng ghi hình của khách sạn bên ngoài hành lang. Còn việc vì sao đếm qua cô dám đột nhập phòng tôi lẽ ra tôi phải hỏi lại cô mới đúng chứ?
Nga mở to mắt nhìn Văn không nghì rằng anh có thể phản đòn như vậy, cuối cùng đành đáp lại:
- Đúng thế, là anh say tôi và thư ký Trà đã đưa anh về chứ không phải mình thư ký Trà. Thế nhưng đêm qua tôi và anh thật sự đã xảy ra…
Không đợi Nga nói hết Văn liền cắt lời:
- Cô Nga, cô đừng lấy sự trong trắng của bản thân ra sỉ nhục thế này. Tôi có thể đảm bảo đêm qua tôi không hề làm gì cô, tôi say nhưng tôi nhớ rất rõ. Còn nếu cô muốn đổ oan cho tôi, xin hay đữa ra bằng chứng. Tôi sẽ đưa cô đi xét nghiệm ngay lập tức nếu có ADN của tôi trong cơ thể cô như cô nói tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, còn nếu cô muốn làm trò hèn hạ thế này, tôi sẽ không kiêng nể nữa đâu, chuyện này một là cô giấu kín và quên đi, hai là tôi sẽ làm to ra, kiện cô tội vu khống, và thêm nữa đột nhập vào phòng tôi không có sự cho phép. Và tốt nhất đừng lấy chuyện này ra doạ tôi, và làm ảnh huỏng đến cả vợ tôi. Kể cả Giám đốc Linh có là anh họ cô tôi cũng không tha đâu.
Nga bị anh nói cho không còn mặt mũi nào, hai bàn tay run rẩy bấu chặt vào nhau không thể phản kháng, gã đàn ông này quả thật quá thông minh liền đứng dậy mặc bộ quần áo lý nhí đáp:
- Tôi sẽ quên!
Nói rồi Nga ra khỏi phòng, đợi cô ta đi khuất anh mới đứng dậy vào rửa mặt mũi cho tỉnh táo, sở dĩ anh dám chắc đêm qua anh không làm gì Nga bởi anh nhớ đêm anh say rượu ở đảo Quan Lạn, ngủ với cô anh còn kìm chế được, anh hiểu bản thân ngoài cô anh sẽ không có cảm giác với bất kỳ ai. Huống hồ đêm qua anh say như vậy, đến mở mắt còn không nổi nói gì đến làm tình với cô ta, dù sao anh cũng là người đâu phải thiên lôi mà có sức khoẻ trâu bò đến vậy? Văn biết nói ra như vậy Nga sẽ không dám làm gì khác, chỉ có điều không nghĩ người con gái này lại có thể trơ trẽn đến vậy chợt thở dài, trong lòng bỗng nhớ cô vô cùng. Đêm qua để cô một mình, lại không gọi về không biết cô thế nào rồi liền lấy máy, gọi điện về cho cô nhưng đầu dây bên kia không nghe máy. Văn gọi lại mấy lần nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút tút liền gọi điện cho bác giúp việc, nhưng cũng không hề có ai nhấc máy không còn cách nào khác gọi về cho ba anh. Đến cuộc thứ ba ba anh mới nhấc máy, anh vội vàng nói:
- Ba đang ở đâu vậy?
Chủ tịch Minh nghe giọng anh liền nói:
- Ta đi công tác ở Vũng Tàu, sao vậy?
- Bác Thu đâu ba?
- Ta cũng không biết, định gọi cho bà ấy xem sáng nay Nhiên thế nào mà chưa thấy nghe máy. Có chuyện gì sao?
Anh vội đáp lại rồi tắt máy:
- Không có gì thưa ba!
Nói rồi anh gọi cô thêm vài cuộc nhưng vẫn không thấy ai nghe máy không còn giữ được bình tĩnh liền thu dọn quần áo, gọi điện cho thư ký Trà anh về trước, để anh ta và Nga chiều về theo đúng vé máy bay. Sau khi gọi điện xong cho thư ký Trà anh liền bắt một chiếc taxi ra sân bay và gọi điện cho một người bạn đặt một chiếc vé máy bay trở về Hà Nội gấp, trong lòng anh bỗng nóng như lửa đốt.