Em Là Sinh Mệnh Của Anh

Chương 19 :

Ngày đăng: 08:43 19/04/20


Trở về phòng, nhìn thấy Văn, cô lại có chút ấm ức. Dẫu rằng cô tin Văn, thế nhưng khi thấy bức ảnh đó, cô vẫn cảm thấy tủi thân. Đêm đó cô đã chờ anh gọi cho cô đến tận khuya mới ngủ được. Cô bước vào, ngồi xuống cạnh anh, vẻ mặt đầy khó chịu. Thấy cô như vậy, anh liền quay sang hỏi:



- Mặt em sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?



- Không sao!



- Không sao thì thôi vậy.



Cô cảm thấy rất ấm ức, lườm anh nói:



- Tôi có chuyện này muốn nói.



Anh bật cười hỏi lại:



- Có chuyện gì nào?



Cô hít một hơi, rồi trả lời:



- Tôi tin anh, nhưng tôi không tin những người phụ nữ khác xung quanh anh. Vậy nên, anh có thể hạn chế tiếp xúc với họ nếu không cần thiết không?



- Này, đừng nói em ghen nha?



- Sao anh lúc nào cũng nói tôi ghen? Tôi đâu thèm ghen, là tôi nhắc nhở chồng mình vậy thôi!



Anh cúi xuống, hôn lên môi cô, cô liền đẩy anh ra nói:



- Này anh, đây là công ty đấy!



Anh cười bí hiểm đáp:



- Thì sao nào? Mà sao em lại nói vậy? Em có thấy tôi luôn giữ khoảng cách với tất cả những nguòi con gái khác mà đúng không?



Cô gật gù đáp:



- Đúng, điều đó tôi công nhận! Chỉ có điều thấy bức hình của Nga với anh, dù tôi biết không có chuyện gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó không vui. Giống như bây giờ nếu tôi say rượu, cũng có người đàn ông khác làm như Nga, anh có khó chịu không?



Anh bước ra khỏi ghế, kéo cô đứng dậy, tay giữ chặt hông cô, hơi thở rất mạnh thì thầm:



- Đừng nói là như vậy, ngay cả em mặc gợi cảm đứng trước mặt người đàn ông khác tôi đã không vui rồi. Vậy nên đừng làm tôi ghen! Tôi cũng không bao giờ làm em phải ghen hay suy nghĩ gì nữa đâu. Tôi khẳng định với em.



Nhiên bị hơi thở của anh làm cho đỏ ửng cả mặt, người đàn ông này luôn như vậy, chỉ cần một chút khó chịu trong cô anh luôn biết cách dẹp bỏ. Anh nhìn điệu bộ cô thế này, biết rõ cô đang ghen chẳng qua chính cô cũng không nhận ra điều đó trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng, như sực nhớ ra điều gì cô liền hỏi:



- Việc điều tra Thanh đên đâu rồi?



- Thật ra em cũng biết đấy, cái bằng chứng em có chỉ là thông tin của mấy tên đó thôi chứ chưa có gì cụ thể. Tài liệu công ty năm ấy lại bị đốt sạch nên rất khó điều tra lại, việc này mất rất nhiều thời gian, nhanh thì cũng gần một năm tôi cũng thu thập được chút ít rồi.



- Không biết hắn có điều tra gì tôi không nhỉ? Có lẽ hắn cũng truy tìm tôi suốt mười một năm nay, nhưng điều tôi thắc mắc là Hà Nội này nhỏ bé như vậy, hắn lại có quyền thế tại sao không tìm ra nổi tôi được nhỉ?



Anh nhìn cô, trong lòng rõ ràng đã có câu trả lời, nhưng cuối cùng lại đáp:



- Có lẽ bác Ngân đã giấu em.



Nhiên thở dài, đồng tình với ý kiến này mặc dù cô cũng hiểu dù bác Ngân có giấu cô thì với thế lực như tên Thanh không khó để biết được, nhưng dù có nghĩ thế nào cô cũng không tìm ra nguyên nhân. Cô cũng chẳng có người thân thích nào, vậy nên để nói có người che mắt tên Thanh, thì cô không tài nào tin nổi, chỉ có cách cho rằng bác Ngân đã giấu cô.



- Tối nay công ty có buổi tiệc giao lưu với công ty Lung Linh, buổi chiều tôi sẽ đưa em về sớm tắm rửa rồi đi.



Nhiên nhìn xuống cánh tay gãy nhìn Văn nói trong lòng có chút ngạc nhiên, cuối cùng phân vân đáp:



- Tay tôi thế này, đi liệu có tiện không?



- Có sao đâu? Tôi đút cho em ăn.



Cô phản đối ngay lập tức:



- Không được! Giữa bao nhiều người như vậy mất mặt lắm.



- Có gì là mất mặt? Chồng đút cơm cho vợ là sai sao?



- Nhưng anh là Giám đốc, dù ở nhà có thể nào, ra đường cũng phải cư xử như một Giám đốc.



- Ra đường hay ở nhà tôi vẫn là chồng em!



- Tôi không đồng ý đâu, dù thế nào buổi tiệc này tôi cũng không để anh làm vậy đâu.



Anh nhìn vẻ mặt của cô tỏ vẻ nhân nhượng:



- Hay thế này buổi chiều chúng ta về sớm một chút, em muốn ăn gì tôi đưa em đi ăn trước, đến tối cũng no rồi, lúc đó em ăn thêm gì đó là được.
- Sao em không quan tâm vế sau?



Cô không thèm đáp lại, xoay lưng về anh nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Anh kéo cô xoay lại rồi nói:



- Tay bó bột, quay lại đấy làm gì?



- Kệ tôi!



- Tôi không thích kệ, mà Nhiên này tôi có chuyện muốn nói với em!



- Chuyện gì vậy ạ?



- Nhiên, tôi ghen lắm đấy nhé, kể cả thấy em xinh đẹp trong mắt người khác thôi tôi cũng khó chịu rồi, nhưng chuyện đó bỏ qua được. Thế nhưng chỉ cần em nói chuyện với người đàn ông khác lòng tôi cũng phát điên, tôi phải làm sao đây Nhiên? Em nói cho tôi biết, tôi phải làm sao để có thể bình thường lại.



Nhiên bật cười khanh khách, vẻ mặt nghiêm túc này của anh rõ ràng vô cùng đáng yêu, cô lắc đầu đáp:



- Tôi làm gì nói chuyện với ai đâu?



Văn bị cô cười đến mức xấu hổ liền cắn nhẹ lên môi cô, bàn tay lại lần mò lên tấm lưng cô, cô rùng mình nói:



- Đừng!



Anh thấy thế lại hỏi lại:



- Vậy em nói đi, tôi phải làm sao?



- Không cần làm gì, ghen cũng được, tôi tin anh sẽ không đến mức cuồng ghen.



Anh đưa đôi tay về phía bầu ngực, luồn tay qua lớp áo mỏng manh trả lời:



- Nhỡ tôi là tên cuồng ghen thì sao?



Nhiên bất lực trước hành động của anh thở dài nói:



- Đừng nghịch nữa.



Anh vẫn không dừng lại, vẻ mặt đầy trêu ngươi:



- Của tôi tôi thích làm gì kệ tôi, trả lời câu hỏi của tôi đi chứ.



Cô lườm lườm anh, xoay nguời giận dỗi không đáp. Thấy cô giận anh liền buông tay, ôm chặt cô rồi nói:



- Quay lại đây đi, tôi không nghịch nữa, quay lại với tôi đi mà, không nhìn thấy em tôi không ngủ được!



Nhiên liền quay lại cũng không hiểu sao lại dễ dãi như vậy, nghe anh xu nịnh mấy câu đã mềm lòng, Văn vòng tay ôm cô rồi nói:



- Nếu em có gì ấm ức, có gì không vui cứ nói với tôi. Tôi sẽ bằng mọi giá giải quyết giúp em, nếu không được thì tôi sẽ cùng em chịu ấm ức cũng được. Dù sao có chuyện gì hai người cùng nhau vẫn đỡ hơn. À này, cây dâu tây ra hoa rồi đấy, mấy cây cải cũng ăn được rồi.



Cô bỗng bật cười hỏi lại:



- Thật sao, tôi tưởng mấy ngày tôi bị thế này không ai chăm sóc chứ?



Anh lắc đầu, lại hôn cô rồi nói:



- Không, em không biết chứ ngày nào tôi chẳng tưới nước cho cây? Lại còn mua cả vitamin về tưới cho nó đấy. Em thấy có người chồng nào tốt như tôi không, thế mà nói gì em cũng cãi lại, trêu em một chút em cũng giận tôi.



Cô cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ, liền ghé sát đầu vào ngực anh thì thầm:



- Văn, hình như tôi thích anh mất rồi!



Anh kéo đầu cô rồi nói:



- Em nói gì cơ, tôi nghe không rõ!



Cô hít mạnh một hơi đáp lại:



- Hình như tôi thích anh mất rồi, càng ngày càng thích!



- Hình như thôi sao?



Cô bị anh bắt bẻ, liền nghiêng người đấm anh một cái rồi nói:



- Là tôi thích anh rồi, tôi thích anh!



Anh nhìn cô, chỉ hận không thể ôm cô mà nhảy lên vì sung sướng, chỉ khẽ hôn lên môi cô rất nhiều lần. Ngoài kia sương đêm đang rơi, nhưng đám cây xanh vẫn đâm chồi lớn lên, phía bên trong hai trái tim đang đập rất nhanh, người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng ngủ ngon lành.