Em Là Sinh Mệnh Của Anh
Chương 22 :
Ngày đăng: 08:43 19/04/20
Nhiên nhìn ra ngoài, tiết trời xuân ở Hà Nội rất đẹp, hay lòng cô cảm thấy hạnh phúc mà đến thời tiết cô cũng thấy đẹp đến vậy? Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng cảm thấy phải cảm ơn Quân rất nhiều, nếu ngày đó anh ta không phũ phàng mà từ bỏ cô có lẽ đến giờ cô không thể có cuộc sống viên mãn thế này. Cô xoa tay lên bụng, đứa con này đúng là khiến tình cảm cô dành cho Văn tăng lên rất nhiều. Phải rồi, với người chồng như Văn, mấy ai sống cùng anh mà lại không có tình cảm được chứ? Một người đàn ông thế này liệu còn bao nhiêu? Cô nhớ lại ngày anh thú nhận với cô về đêm công tác với Nga, chính điều đó đã khiến cô cảm thấy khâm phục tin tưởng anh. Những việc anh làm cho cô đến bây giờ, đừng nói là cô mà ngay cả sắt đá cũng động lòng. Tình yêu của cô và anh nó đến chậm rãi, từ từ theo từng ngày, không phải tình yêu sét đánh, chẳng oanh liệt nhưng lại bình yên đến lạ Cô đã từng cho rằng sẽ rất rất lâu mới quên được Quân, vậy mà chút tàn dư ký ức sót lại chẳng còn bao nhiêu.
Cuộc đời này thật lạ, nó chẳng giống như trong phim ảnh, cô từng đọc rất nhiều mẩu truyện đại loại khi nữ chính chia tay nam chính, cô ta không thể quên nam chính. Sau khi nam chính quay về hai người lại yêu nhau lại từ đầu. Nhưng cuộc đời cô lại không như vậy, hay có lẽ Quân không phải là nam chính trong chuyện tình của cô? Nếu giờ để cô được lựa chọn lại, cô vẫn sẽ chọn Văn đi tiếp trong cuộc đời cô. Không phải lý do vì anh là sự lựa chọn an toàn nhất, mà bởi vì cô đã từng giờ từng khắc yêu anh hơn mỗi ngày và chỉ bên anh cô mới thật sự hạnh phúc.
Nói thế không có nghĩa bên Quân cô chưa từng hạnh phúc, chỉ là thứ hạnh phúc đó còn đi kèm khó khăn đối diện với ty tỷ thứ như cơm áo gạo tiền. Cuộc sống với Quân là cuộc sống khốc liệt mà cả hai người phải trải qua, nhưng cuối cùng tình yêu vẫn thua hiện thực. Phải rồi, tình yêu vốn dĩ rất thực dụng, chẳng ai có thể cho ai bất cứ thứ gì khi tay trắng. Anh ta có nỗi lo của anh ta, cô có hoài bão của cô, chỉ tiếc là nếu hai người bên nhau thì chẳng cùng nhau thực hiện được, hoặc do tình yêu quá nhỏ bé không đủ lớn để cùng nhau làm nên kỳ tích.
Cô thở dài, liếc nhìn Văn, cô không dám so sánh tình cảm của cô dành cho anh và Quân người nào lớn hơn. Nhưng cô dám đảm bảo tình cảm Văn dành cho cô lớn hơn Quân dành cho cô. Bất chợt cô thầm nghĩ, nếu như gia đình Văn có biến cô gì, liệu cô có đủ can đảm để nắm tay anh vượt qua không? Thế nhưng dù có nghĩ ngàn vạn lần, mỗi lần nhìn xuống bụng, cô lại hiểu câu trả lời của mình là gì. Không đơn giản là tình yêu, mà đây là gia đình, tình cảm này lớn hơn cả tình yêu thông thường. Không biết cô đã ngồi nhìn anh bao lâu, cũng không biết anh đã làm việc bao lâu, chỉ đến khi cô thấy mỏi khắp người mới đứng lên đi lại nhìn đồng hồ cũng mới đến chín giờ. Cô đi đi lại lại, một tay chống hông, một tay xoa bóp lưng nom đến là khó chịu. Anh thấy điệu bộ cô như vậy, liền hỏi:
- Mỏi lắm hả?
Cô gật đầu đáp:
- Vâng, chỉ muốn có cái giường như ở nhà.
- Vậy sao em không ở nhà?
Cô lườm lườm anh, rồi nói:
- Ở nhà buồn lắm, làm bạn với bốn bức tường chẳng ai nói chuyện, anh có biết có bầu không được ở một mình không? Dễ bị trầm cảm đấy.
Anh gật gù đáp:
- Ừ.
Nói rồi anh đứng dậy, đi ra ngoài để lại cô với vẻ mặt đầy chưng hửng. Nhiên cảm thấy trong lòng bỗng dưng khó chịu, thấy anh câu nói của anh đầy vô tâm. Vừa ban sáng còn ngọt ngào, giờ lại bỏ mặc mình cô trong phòng chẳng thèm hỏi cô lấy một câu. Cô ra ghế sofa ngồi, bỗng thấy sống mũi cay xè, cô xoa tay xuống bụng ngó ra ngoài nhưng vẫn chưa thấy anh về. Tên đàn ông thối tha, anh còn không thèm nói với tôi một câu. Cô thầm chửi trong lòng, nỗi tủi thân bỗng dưng ùa về, không muốn khóc, nhưng đột nhiên nước mắt cứ chảy ra, cô lại thầm chửi bản thân dễ mau nước mắt. Từ lâu lắm rồi cô đâu có khóc, vậy mà chỉ vì câu nói của anh lại thành ra thế này. Đột nhiên cánh cửa mở ra, cô liền vội lau nước mắt đứng dậy về phía bàn làm việc ngồi. Anh tiến lại gần cô rồi nói:
- Em đứng ra ngoài đi.
Cô không dám ngẩng mặt, lý nhỉ hỏi:
- Đứng ra ngoài để làm gì?
- Anh đẩy ghế này ra ngoài chỗ bàn làm việc cũ của em để cho gọn.
Cô ngước mắt nhìn anh, chẳng lẽ anh muốn đuổi cô ra ngoài sao? Đến ngay cả ngồi cùng anh cũng khó chịu thế này sao? Hôm qua mới biết tin cô có bầu, anh còn hạnh phúc đến thế nào cơ mà. Vậy mà sao giờ lại thay đổi nhanh đến vậy? Cô không dám tin sự thật này, một giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống.
Anh thấy cô khóc, bỗng sững lại buông tay nắm ghế vội vàng hỏi:
- Nhiên, em sao thế? Có chuyện gì em lại khóc thế này? Vừa nãy còn rất vui vẻ mà.
Cô bỗng giống một đứa trẻ, thà rằng đừng hỏi cô còn kìm chế được, đến khi nghe anh hỏi cô vỡ oà ấm ức nói:
- Vừa nãy anh cũng rất vui vẻ mà, sao bây giờ lại vô tâm như vậy chứ?
- Sao lại vô tâm?
Cô bặm môi, nước mắt ngắn dài đáp lại:
- Anh định cho em ra ngoài kia ngồi một mình, em kêu mỏi anh cũng không thèm nói gì, em bảo có bầu ở một mình dễ bị trầm cảm anh cũng chỉ ừ. Vậy là không vô tâm sao?
Anh bất chợt bật cười, kéo cô lại ôm chặt, mặc kệ cô đẩy ra anh vẫn giữ lấy cô, một tay lau mấy giọt nước mắt trên má cô rồi nói:
- Nhiên, có phải em đang bị giống bác sĩ nói không nhỉ? Cái gì mà tâm trạng nhạy cảm khi mang bầu đấy, dễ tủi thân, dễ cáu gắt, dễ rơi nước mắt. Nhưng anh nói cho vợ của anh nghe này, sao anh lại có thể vô tâm với em được chứ? Em chờ anh một chút nhé, anh kéo hai cái ghế này ra ngoài đã.
Cô nhìn anh, vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút nguôi ngoai. Chẳng biết do cô được anh nuông chiều quá nên thành ra thế này hay thật sự có bầu ảnh hưởng tâm lý đến vậy. Anh kéo hai cái ghế ra ngoài, vừa hay cánh của phòng cũng mở ra, hai người đàn ông khiêng một chiếc ghế rất dài đặt vào chỗ hai chiếc ghế cũ bị bỏ đi. Chiếc ghế mới dài hơn cả ghế sofa bên ngoài kia ngang với bàn làm việc của anh, bên trên có đệm rất êm, lại có chỗ dựa lưng. Cô há hốc mồm ngạc nhiên định lên tiếng thì anh bước vào nói:
- Các cậu đặt đây là được rồi.
Cô ngước mắt hỏi lại:
- Bằng cách nào?
Anh với chiếc điện thoại, ấn vào phần ảnh rồi đưa cho cô một tấm ảnh nói:
- Mỗi lần anh muốn, anh đều cầm ảnh này vào nhà vệ sinh tự xử cái hồi em bị gãy tay không anh không làm gì được đấy. Anh thấy thà như thế anh còn có cảm giác nhiều hơn là tìm người khác để ngoại tình. Tất nhiên cảm giác không thể bằng em, nhưng nó an toàn.
Cô nhìn tấm ảnh trên điện thoại, bỗng đỏ mặt xấu hổ, là tấm ảnh cô mặc bộ đồ ngủ gợi cảm không biết bị anh chụp trộm lúc nào, liền đấm anh một cái rồi nói:
- Sao anh chụp xấu thế?
Anh chưa kịp lên tiếng cô lại nói tiếp:
- Em cảm thấy thương anh quá, Văn này, từ nay không cần anh tự xử, em sẽ giúp anh, có rất nhiều cách mà, được không?
Anh liền vội vàng nói:
- Em không cảm thấy coi thường vì anh tự xử sao?
Cô lắc đầu đáp:
- Tại sao lại coi thường chứ? Hành động đó rất văn minh mà, chứng tỏ anh rất chung thuỷ, em không coi thường, ngược lại còn thấy khâm phục anh nhiều hơn. Được chứ?
Anh gật đầu, hôn lên trán cô rồi nói:
- Nhiên, em biết không, anh chẳng biết nói mấy lời sến sẩm như mấy người đàn ông trên truyện em hay học, gì mà Dĩ Thâm Dĩ Tím, rồi Tiêu Nại Tiêu Phong gì đó. Nhưng anh thật sự thật sự rất rất yêu em.
Nhiên ngước đôi mắt to tròn nhìn Văn, tận sâu trong đáy lòng là sự xúc động vô bờ, quả thật dạo này cô rấ dễ xúc động. Cô khẽ rúc vào người anh lý nhí nói:
- Em…thật sự em cũng rất yêu anh.
Những lời nói cô nói ra, là những lời nằm sâu đáy lòng của cô. Mấy lời anh nói với cô, càng khiến cô yêu thương ngưỡng mộ người đàn ông này hơn. Cô không dám chắc tương lai thế nào, nhưng giây phút này cô thấy mình có được anh là may mắn thế nào? Liệu rằng có mấy người có thể suy nghĩ được như anh thế này chứ? Cô ôm chặt anh, ngoài kia trời bỗng đổ cơn mưa, chỉ có điều bên trong bình yên đến nỗi chẳng cảm nhận được chút giông tố nào. Sáng hôm sau, bầu trời sau đêm mưa rất trong xanh. Khi đến công ty, cô cảm thấy người hôm nay có chút không thoải mái, vừa đến bèn nằm lên chân anh để ngăn cơn buồn nôn trào đến, cô vòng tay qua bụng anh, nhắm nghiền mắt. Anh ngồi làm việc, thấy cô mệt mỏi thế này bỗng thấy xót xa vô cùng. Mấy tập hồ sơ dạo này cô không làm được nhiều, dồn cả vào anh phải làm thay cô.
- Giám đốc Văn, tôi mang bản thảo của tôi đến xin chút ý kiến anh.
Một giọng nói quen thuộc cất lên, cô đang thiu thiu ngủ liền mở mắt ngồi dậy.
Quân nhìn thấy cô liền sững người một chút, có lẽ ban nãy anh ta không để ý bên trong có chiếc ghế dài có thể nằm được thế này liền nói:
- Nhiên, sao em nằm ở đây?
Cô nhìn anh ta, lạnh lùng đáp:
- Chúng ta thân nhau đến mức vậy sao? Gọi tôi là thư ký Nhiên.
Quân hơi mở to đôi mắt, lặng người mất mấy giây, cuối cùng nói:
- Xin chào thư ký Nhiên.
Văn nhìn cô, vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô rồi nói:
- Em ra rửa mặt chút cho tỉnh táo đi, anh có mấy việc bàn với cậu Quân.
Cô gật đầu, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, trong lòng lạnh tanh. Sau khi rửa mặt xong, cô rửa mặt xong bất chợt nôn một trận hết sạch thức ăn từ sáng. Một lúc sau mới rửa mặt lại rồi mới lững thững về phòng. Về đến cửa, vừa hay Quân cũng ra ngoài, cô thầm rủa vài câu, trong lòng chắc mẩm anh ta sẽ đi về phía cô nói gì đó, thế nhưng thấy cô anh ta liền đi thẳng xuống dưới. Cô nhếch mép, trong lòng không một chút cảm xúc.