Em Là Sinh Mệnh Của Anh

Chương 24 :

Ngày đăng: 08:43 19/04/20


Về đến nhà, anh vội pha cho cô một cốc sữa rồi bắt cô uống. Uống xong cốc sữa cô liền đi rửa ráy lại người rồi leo lên giường chờ anh. Anh tắm xong liền ra ngoài lấy chiếc khăn tắm lau đầu, cô nhìn bóng dáng quyến rũ của anh lại nhớ đến giây phút khi ở nhà chủ tịch Minh trong lòng vẫn chưa hết ngọt ngào. Mấy vết xước này cũng chẳng còn đau đớn gì nữa, có anh bên cạnh cô cũng chẳng còn cảm thấy sợ hãi. Đột nhiên cô cảm thấy đói meo, nghĩ lại buổi tôi cô cũng chưa ăn được gì, bỗng cô nghĩ đến món bánh sắn đoạn chảy cả nước miếng. Cô nhìn Văn rất lâu, cuối cùng không còn kìm được mà nói:



- Văn, em thèm ăn bánh sắn quá.



- Em đói sao?



Cô gật đầu, vẻ mặt hết sức đáng thương đáp:



- Vâng, nhưng em lại chỉ thèm bánh sắn thôi mới chết. Chẳng hiểu sao lại thèm thế nữa chứ?



- Em còn thèm ăn gì nữa không? Để anh đi mua cho em?



Cô ngước to đôi mắt lắc đầu đáp:



- Không, em chỉ thèm ăn bánh sắn thôi.



- Được rồi, nằm ngoan ở nhà để anh đi mua.



Cô gật đầu, nằm xuống nhìn bóng anh khuất dần, trong lòng cảm thấy rất áy náy liền xoa bụng rồi trách yêu “Đấy, con làm tội mẹ, mẹ lại phải làm tội ba, đêm hôm còn bắt ba đi mua bánh sắn cho con đấy”.



Nhiên vừa nói rồi lại bật cười, nghĩ đến cảnh tượng sinh ra đứa bé này, có anh bên cạnh hạnh phúc biết bao nhiêu. Nghĩ đến Ngọc tuy rằng cô vẫn chưa hết rùng mình nhưng trong lòng đã không còn cảm thấy bất an. Cô tin ở Văn, tin rằng người đàn ông này sẽ bảo vệ được cho mẹ con cô.



Cứ mải mê suy nghĩ, cô không biết anh đã về đến nhà, thế nhưng khi anh đưa túi bánh sắn đến trước mặt cô, cô lại cảm thấy không còn thèm nữa, cô nhìn anh vẻ mặt tội lỗi nói:



- Em không hiểu sao nhưng em lại không muốn ăn bánh sắn nữa, em muốn ăn xoài dầm bò khô.



Anh nhìn cô, vẻ mặt vẫn ôn nhu cười hiền lành đáp lại:



- Thế để anh đi mua tiếp, em muốn ăn gì nữa không?



Cô lắc đầu kiên định:



- Không, em chỉ muốn ăn vậy thôi.



Anh gật đầu, lại gần hôn lên bụng cô, rồi nói:



- Chờ ba nhé, để ba mua xoài về cho con ăn.



Cô bật cười định nói gì đó anh đã vội chạy ra ngoài. Lần này anh đi còn nhanh hơn lần trước, thế nhưng khi cầm xoài về cô lại cũng giống bánh sắn, không còn muốn ăn. Cô nhìn anh, bặm môi nói như sắp khóc:



- Văn, em xin lỗi, nhưng không phải tại em đâu. Em cũng không hiểu tại sao mình lại thế này nữa rồi, em lại không thèm xoài nữa. Em biết em vô lý lắm nhưng em cũng không kiểm soát được bản thân, em thật sự không biết tại sao nữa rồi.



Anh thấy cô như vậy, trong lòng đây lo lắng, vội chạy đến giường, ôm chặt cô rồi nói:



- Anh có trách em gì đâu? Em đừng trách mình chứ? Không phải do em, là do con, do con hết. Em đừng tự trách mình, được rồi giờ mới hơn mười giờ đêm thôi, em dậy đi, xuống anh chở em ra phố ẩm thực, em muốn ăn gì thèm ăn gì ở đó cũng có.



Cô nhìn anh, cảm giác vừa áy náy, lại vừa hạnh phúc xen lẫn nhau ghì chặt cổ anh rồi nói:



- Em xin lỗi nhé!



Nói rồi cô hôn lên đôi môi căng mọng của anh, sau đó đứng dậy, anh bật cười, từ khi cô có bầu tâm trạng cô rất lạ, nhưng anh lại thấy đáng yêu vô cùng. Anh mở tủ lấy chiếc áo khoác lớn ra phía giường rồi nói:



- Nào, lại đây mặc áo rồi đi.



Cô ngoan ngoãn giơ hai tay, anh mặc chiếc áo khoác rồi kéo khoá đội chiếc mũ lên đầu cho cô rồi buộc dây mũ lại với nhau liền đút hai tay vào túi. Đột nhiên anh cúi xuống bế xốc cô lên đi ra xe, có lẽ anh sợ chân cô còn đau không đi được. Chiếc xe mau chóng phóng đến phổ ẩm thực, lúc này bụng cô đã đói meo, nhìn những quán hàng đầy đủ các loại món ngon vật lạ cô không kìm được nuốt nước bọt cái ực rồi mau ăn liền hai bát phở bò, sau đó ăn hai cái bánh khoai rán, mua một hộp mận dầm lên xe vừa đi vừa ăn. Đúng là sau khi ăn xong trong người cô không còn cảm giác khó chịu bứt rứt như ban nãy, trên xe cứ nói nói cười cười, đến mấy vết thương cũng chẳng còn đau. Văn thấy vợ mình như có sức sống trở lại trong lòng cũng vui vẻ vô cùng. Chiếc xe đỗ ở ngoài cổng, đến nhà cũng vừa hay cô ăn hết hộp mận. Cô vào nhà vệ sinh đánh răng, sau đó leo lên giường khoan khoái dang hai tay ra cười thoả mãn.



Anh thấy điệu bộ cô như vậy không khỏi buồn cười, liền nói:



- Sao nào, mẹ bé Cua thoải mái hơn chưa?



Cô gật đầu, chợt cảm thấy có gì đó sai sai liền hỏi lại:



- Anh nói sao cơ? Mẹ gì cơ?



Anh nằm hẳn lên giường, kéo cô vào lòng rồi nói:



- Mẹ bé Cua, anh vừa nghĩ ra rồi, sẽ đặt tên ở nhà của con là Cua.



Cô nhíu mày hỏi lại:



- Tại sao lại đặt là Cua?



- Vì mẹ nó khiến ba nó chạy ngang chạy dọc như con Cua.



- Cua nó chạy ngang chứ đâu chạy dọc.



Anh hôn lên trán cô, rồi nói:



- Kệ, anh thấy tên Cua hay, nghe đáng yêu là được.



Cô mỉm cười, kéo năm ngón tay anh lên rồi nói:



- Ước gì con mình đẹp trai như anh nhỉ?



Anh hỏi lại:



- Sao lại đẹp trai như anh? Em thích con trai sao? Sao không nghĩ xinh như em?



Cô lắc đầu đáp:



- Kể cả là con gái, em mong nó cũng lấy hết nét đẹp của anh, mũi cao, mi dày, mắt sáng, môi mọng, lại cao nữa. Mặt em chả có nét gì đẹp.



Anh hừ nhẹ:



- Em mà không đẹp anh lại yêu? Lại lấy làm vợ?



Cô chu môi:



- Anh bảo mắt anh lác, mắt anh có vấn đề mà?



- Thì mắt anh lác mắt anh có vấn đề thì em phải mong con lấy đôi mắt của em chứ? Không để nó lác giống anh à?



Cô bật cười, đấm anh thùm thụp rồi nói:



- Sao anh lại chiều em thế? Anh mà càng thế này em càng hư đi đấy.



Anh bình thản đáp:



- Có sao đâu, em hư đi thì chỉ yêu một mình anh, vì ngoài ai chẳng ai chịu nổi em được nữa.



Cô bẹo má anh một cái rất đau, cuối cùng ôm chặt anh rồi nói:



- Văn, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.



Anh ôm cô chặt hơn, vẻ mặt đầy thoả mãn định đáp lại, cô liền nói tiếp:



- Em buồn ngủ quá em ngủ đây.
Cô lắc đầu đáp:



- Em rất tin anh, hoàn toàn tin tưởng ở anh.



Anh mỉm cười, bàn tay đặt khẽ lên bụng cô rồi nói:



- Có Cua rồi, anh càng muốn đối xử với em thật tốt. Muốn cùng em chăm sóc cho Cua, cho gia đình này hơn, anh thật sự yêu em rất nhiều.



Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:



- Cũng muộn rồi, chúng mình ngủ đi.



Cô gật đầu, ôm chặt anh rồi chìm vào giấc ngủ an bình. Những ngày tiếp theo cô không hề gặp lại Quân kể cả lúc ở công ty. Cô cũng không muốn hỏi vì cô biết anh ta cũng rất bận việc bên công ty Lung Linh chỉ thi thoảng mới sang bên này. Mà thực lòng cô cũng không muốn quan tâm đến anh ta. Buổi sáng hôm thứ năm, Văn sau khi đưa Nhiên đến phòng làm việc liền giục cô lên trước anh ra ngoài lấy tài liệu rồi lên sau. Cô liền mau chóng cầm cặp tài liệu lững thững bước lên, khi lên đến phòng làm việc, cô mới chợt phát hiện Quân đang đứng ngoài cửa. Cô thấy thế liền tiến lại gần rồi nói:



- Anh đến gặp giám đốc Văn sao? Anh ấy đi ra ngoài khoảng hai mươi phút nữa mới về.



Quân bị tiếng cô nói làm cho có chút giật mình, liền đứng thẳng dậy nói:



- Vậy sao?



Cô gật đầu thay cho câu trả lời mở của bước vào, nhìn anh ta đang đứng ngoài cửa không biết phải làm thế nào đành nói:



- Hay anh cứ xuống sảnh chờ đi, chút anh ấy về luôn.



Anh ta nhìn cô lắc đầu đáp:



- Không cần, tôi đứng đây cũng được.



Cô không biết nói gì, xoay người bước vào trong.



- Nhiên, tôi có chuyện này muốn hỏi em!



Tiếng nói của anh ta phía sau khiến cô khựng lại, cô bặm môi không ngoảnh mặt hỏi lại:



- Có chuyện gì?



- Văn có nói với em, tôi từng đến gặp anh ta trước khi tôi sang nước ngoài không?



Cô nắm chặt chiếc cặp trên tay, nhớ lại hồi mới đi làm ở công ty Bình Minh A, buổi tối cuối cùng khi Quân bỏ cô đi Văn đã đến tìm cô, và nói Quân có đến gặp anh. Nhưng lúc đó vì quá vội vàng cô cũng không hỏi rõ ngọn ngành, đến giờ lại cũng không muốn nghĩ lại chuyện đó cuối cùng quay sang Quân đáp:



- Nói hay không giờ không còn quan trọng, thật sự thì anh muốn gì hả Quân?



Anh ta bỏ hai tay trong túi, tiến về phía cô đóng cảnh cửa lại rồi nó:



- Tôi muốn gì cũng đã quá muộn rồi đúng không? Nhưng kể cả có muộn, tôi cũng không muốn em sống trong hoài nghi và hận tôi như vậy. Nhiên, cho tôi nói hết với em một lần cho nhẹ lòng được không? Sau đó tôi sẽ không làm phiền em nữa, em có hận có ghét gì tôi tôi cũng chấp nhận. Chúng ta còn điều gì có thể nói hết với nhau trong ngày hôm nay, từ sau cứ coi như đã chấm dứt hoàn toàn, cả tôi và em đều sẽ coi quá khứ đó giống một bức tranh bút chì đã bị tẩy hết được không?



Cô nhìn anh ta, cảm thấy có chút nực cười đáp lại:



- Anh nghĩ rằng chỉ cần tẩy là hết được sao? Vả lại đã là không liên quan có cần thiết phải nói hết ra không? Nói ra có giúp tôi và anh thay đổi được gì không?



Quân lắc đầu vẻ mặt đầy xót xa:



- Không thay đổi được gì cả, nhưng tôi không muốn em và tôi thành ra thế này. Tất cả là lỗi của tôi hết nhưng có thể để tôi nói vài điều được không? Kể cả không còn yêu nhưng tôi vẫn muốn giúp đỡ em khi em cần.



Cô đặt chiếc cặp xuống bàn rồi nói:



- Tôi có Văn rồi, một mình anh ấy đủ để tôi dựa dẫm, cũng giúp đỡ được tôi rồi.



Quân nhìn cô, vẻ bất lực hiện rõ trên mặt đáp:



- Kể cả là như vậy chẳng lẽ em không quan tâm tôi đã trải qua những chuyện gì? Đã xảy ra gì với tôi sao?



Cô kiên định đáp:



- Tôi không quan tâm.



Quân nhắm nghiền mắt, cuối cùng mở đôi mắt sâu với hàng lông mi rậm nói với cô giọng đầy thống thiết:



- Được rồi, em có thể không quan tâm, nhưng hãy nghe được không? Giờ em cũng yêu anh ta rồi, có cuộc sống riêng rồi, tôi cũng đâu thể làm gì được em?



Tôi chỉ muốn nói vì sao ngày ấy tôi đi như vậy, sau đó từ nay tôi sẽ không bao giờ làm phiền đến em thêm nữa.



Cô nhíu mày hỏi lại:



- Tại sao vậy? Tại sao cứ phải bắt tôi nghe những điều tôi không muốn. Anh bảo chúng ta có cuộc sống riêng rồi vạy anh muốn tôi nghe những điều này để làm gì? Có cuộc sống riêng rồi quá khứ đó có thế nào cũng đau ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại? Tại sao lại phải nghe vậy? Cho tôi một lý do đi chứ? Nghe những điều ấy có làm cho cuộc sống của chúng ta tốt hơn không?



Quân đan chặt hai tay lại với nhau gật đầu nói:



- Đúng vậy, không làm cho cuộc sống của chúng ta tốt lên nhưng có thể làm cho kế hoạch trả thù của em tốt hơn.



Cô tròn mắt nhìn anh ta ngạc nhiên tột cùng, kế hoạch trả thù hay chiếc cặp da ấy đều là bí mật cô chưa bao giờ nói với anh ta nhưng tại sao anh ta lại biết? Cô lắp bắp hỏi lại:



- Ý anh là gì?



Quân nhìn cô rồi đáp:



- Tôi biết hết kế hoạch của em, nếu tôi nói tôi ra đi để em có thể lợi dụng Văn để thưc hiện kế hoạch của mình có lẽ em không tin. Vả lại thật ra không chỉ đơn giản chỉ có lý do như vậy nhưng dù sao có biện minh thế nào cũng là lỗi của tôi chỉ có điều tôi muốn nói với em một chuyện. Thật ra tên Thanh đã điều tra em từ lâu rồi, chỉ có điều Văn là người đứng ra bảo vệ em từ khi em đến công ty nên ông ta không làm gì được. Nói thẳng ra tôi không có gì trong tay cũng không thể bảo vệ em. Nhưng đấy cũng là một phần thôi, lần ấy mẹ tôi bị ung thư, em biết đấy. Mối quan hệ giữa em và mẹ rất tệ, nên tôi không thể nói với em những điều này.



Cô không tin nổi những gì anh ta vừa nói, trong lòng cảm thấy như vừa nghe một tin sét đánh liền hỏi lại:



- Anh nói tên Thanh điều tra tôi từ lâu? Là do Văn bảo vệ tôi sao? Tại sao anh biết những điều này?



Quân thở dài, hoá ra điều cô quan tâm vẫn là Văn và trả thù chứ không phải vế sau anh nhắc đến. Anh hơi cười, nụ cười chua xót đáp:



- Tôi tình cờ biết được thôi.



Cô lắc đầu nói:



- Không thể nào là tình cờ được, chuyện này không đơn giản như vậy.



- Đúng vậy, từ khi ở với em tôi đã phát hiện ra chiếc cặp da của em. Tôi cũng đã biết làng trẻ em em ở dù rằng yêu nhau hai năm em luôn giấu tôi. Tôi tình cờ biết tên Thanh điều tra em vì có lần tôi tìm đến làng trẻ em đó thấy hắn ta ở đấy, còn vì sao tôi biết hắn thì trong quyển cặp da ấy đều ghi rất rõ, có một hôm em đi làm về tôi còn thấy hắn thập thò bên dưới. Chỉ có điều Văn lại là người đứng ra bảo vệ em nên hắn không làm gì được.



- Tại sao anh biết anh Văn là người bảo vệ tôi?



- Chuyện này thật sự tôi cũng không biết rõ, đó là tôi suy đoán bởi vì gia đình của Văn có thế lực như vậy nếu không phải anh ta em nghĩ tên Thanh tha cho em sao? Cả chuyện vì sao Văn biết em điều tra tên Thanh rồi giúp em trả thù nữa.



Cô càng lúc càng cảm thấy hoang mang, không thể nghĩ Văn lại là người bảo vệ cô từ trước đến giờ. Ngay cả khi cô vẫn đang yêu Quân, trong lòng cô trào lên nỗi xúc động vô bờ. Cô nuốt nuóc bọt hỏi lại Quân:



- Anh có thể nói rõ tất cả mọi chuyện cho tôi được không?



Quân nhìn cô, gật đầu đáp:



- Được, chúng ta có thể ra ngoài được không?



Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Văn từ từ bước vào, Quân thấy thế liền mau chóng đi về phía anh giao tập tài liệu rồi đi ra ngoài