Em Là Sinh Mệnh Của Anh

Chương 36 :

Ngày đăng: 08:43 19/04/20


Nhiên gật đầu, liếc nhìn An, bỗng thấy khoé môi nó có chút cong lên, không rõ ràng là cười, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sự biết ơn, cô khẽ thở dài trong lòng vẫn chưa hết áy náy.



Sau khi đồng ý, bà Lan ngồi bàn bạc với cô và cuối cùng đưa ra quyết định, hôm nay cô mang quần áo theo bà về nhà. Còn đồ đạc của cô mai bà sẽ cho người đến thu dọn. Hợp đồng nhà còn hơn hai tháng nữa mới hết, tiền cọc nhà đành để mất. Cô khá tiếc nuối số tiền đó, nhưng suy cho cùng còn hơn thuê tiếp mà không ở. Nhiên mang chiếc valy kéo, cùng những đồ dùng quan trọng sau đó ra xe trở về nhà bà Lan.



Căn nhà này quả thật rất rộng, cũng phải, cả bà Lan và ông Lai đều là những người giàu có và có địa vị trong xã hội. Cô kéo valy, theo bà Lan đến phòng của bé An. Lẽ ra cô ở phòng riêng, thế nhưng con bé có vẻ muốn cô ở cùng, vả lại cô cũng muốn có người bầu bạn nên quyết định ở cùng con bé. Bà Lan gọi người giúp việc xếp nhưng bộ quần áo của cô vào tủ, sau đó giục cô và An đi tắm rồi mau lên giường ngủ. Sau khi tắm xong, cô ra ngoài, bất chợt thấy tấm ảnh nhỏ đặt trên bàn. Trên hình là bé An, đang ngồi trong lòng mẹ. Có lẽ bức ảnh này mới chụp khi mẹ bé An mang bầu, ở dưới phần bụng có hơi nhô lên. Gương mặt An có phần non nớt hơn bây giờ, nhưng lại cười rất tươi, cả gương mặt toát lên sự hạnh phúc, chỉ có điều trong ánh mắt vẫn cảm nhận có chút u ám.



Cô khẽ thở dài, nhìn An cũng vừa tắm xong liền đặt bức ảnh lên bàn rồi nói:



- An tắm xong rồi sao? Chúng ta đi ngủ nhé.



Con bé gật đầu, leo lên giường khẽ đáp lại:



- Vâng ạ, cô nằm xuống cạnh con đi.



Nhiên với tay tắt đèn, nằm xuống vòng hai tay qua người An, khẽ vuốt tóc vương trên mặt, mùi sữa tắm thoang thoảng đôi lúc lại xộc vào mũi. Bên ngoài, ánh đèn đường chiếu qua khung cửa sổ, mấy cây bằng lăng lặng im trong trong bóng đêm tịch mịch. Mọi chuyện diễn ra thật bất ngờ giống như một giấc mơ. Cô không biết phải gọi điều này là duyên số hay trùng hợp. Thế nhưng có lẽ cũng tốt, ít ra từ nay cô đến đây rồi, cô sẽ có một mái ấm từ những người xa lạ, cô có An trò chuyện, cô có bác sĩ Lai giúp đỡ. Cô sẽ không phải lo những chuyện khác, đứa bé này ở thời điểm này có lẽ cần được bảo vệ nhất,



Đột nhiên, cô ngồi dậy, lấy chiếc điện thoại chặn cả số của Quân, và Văn sau đó mới nằm xuống. Bé An liền hỏi:



- Cô Nhiên, có chuyện gì vậy cô?



Nhiên quay người sang rồi đáp:



- An chưa ngủ sao? Cô tưởng con ngủ rồi chứ?



- Không, con nằm vậy thôi. Cô Nhiên, có phải cô lạ nhà không ngủ được không?



Cô nhoẻn miệng cười khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của nó trả lời:



- Không, là cô suy nghĩ linh tinh nên chưa ngủ thôi.



An thở dài, trầm ngâm nói:



- Con biết, cô đến đây cũng vì con ra sức nài nỉ, lại nể ông con chứ cô không muốn đến. Thế nhưng không phải cô ở một mình sao, cô không có người chăm sóc, lại có em bé, bà con nói đúng phụ nữ có bầu nên có người bên cạnh.



Nhiên lặng người trước câu nói của con bé, đứa bé này rốt cuộc lại có suy nghĩ già dặn như vậy, cô bỗng xót xa hỏi lại:



- Sao con biết phụ nữ có bầu không được ở một mình? Ông con dạy sao?



- Không ạ, ngày trước khi mẹ con có bầu em bé, ba con thường bỏ đi, con còn nhỏ, có lần mẹ đi lấy nước, chẳng may trượt chân ngã. Cũng còn hên lần đó mẹ chỉ bị động thai, sau lần đó mẹ ngày nào cũng ngủ với con...



Con bé ngập ngừng, khẽ sờ tay lên bụng cô rồi nói tiếp:



- Có lẽ cô cho rằng con chỉ là một đứa bé, nhưng con biết chăm sóc em bé, ngày trước con đã rất mong em con ra đời... Cô Nhiên, cô biết không? Hôm nay cô đi qua con đã gọi cô là mẹ, con đã nghĩ rằng trên đời này có phép nhiệm màu thật, ông trời cho mẹ con trở về. Thế nhưng không phải, nhưng cô biết không? Dáng vẻ gầy gò của cô rất giống mẹ con hồi có bầu, mẹ con lúc có bầu cũng như cô.



An nói một thôi một hồi rồi ngừng lại, Nhiên nhắm nghiền mắt, ôm chặt con bé vào lòng rồi nói:



- An, từ hôm nay để cô chăm sóc quan tâm con nhé, đứa bé trong bụng cũng coi con như chị. Không phải vì nể ông con mà cô đến đây đâu, mà bởi vì cô và con có hoàn cảnh rất giống nhau. An, cô từ nay sẽ là chô dựa cho con, cô sẽ làm bạn cùng con như lời cô hứa. Được chứ?



Con bé gật đầu cười dưới ánh đèn đôi mắt như tràn đầy hy vọng. Đêm hôm đó, bên ngoài hay trong phòng cũng lặng yên như tờ. Bốn bề không gian im ắng, chỉ có tiếng thở đều của đứa bé và thi thoảng là tiếng cựa mình của Nhiên. Cô ngủ rất ngoan, An cũng ngủ say giấc trong vòng tay cô. Lâu lắm rồi cả hai mới có được một giấc ngủ an bình đến vậy. Những ngày sau đó, cô bắt đầu cuộc sống ở căn nhà mới. Vợ chồng ông bà Lai Lan thật sự rất bận, hằng ngày cô hầu như rất ít khi gặp họ. Chỉ thi thoảng họ mới ăn cơm ở nhà buổi tối, còn buổi trưa đều chỉ có cô và bé An ăn cùng nhau khi cô bé đi học về, buổi chiều lại tiếp tục được người giúp việc đưa đi học. Từ lúc chuyển đến đây ở, cô có cảm giác tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Ngoài thời gian làm việc cho công ty, đa số đều nghiên cứu để dạy cho bé An các môn học. Trước kia cô ngủ một mình, thường suy nghĩ về những chuyện không vui. Giờ đây có An, cô đã bớt buồn rầu, con bé rất ngoan, lại hiểu chuyện, từ lúc cô đến đôi mắt nó bớt u ám. Mỗi lần đi học về, bắt đầu cởi mở hơn, kể cho cô nghe những chuyện ở lớp, ở trường.



Nhiên không biết nói thế nào, nhưng phải cảm ơn vợ chồng ông bà Lan Lai rất nhiều. Ít nhất nơi này không ai biết cô tồn tại, muốn ra ngoài hít khí trời, cũng chỉ cần loanh quanh sau khu vườn, lại có người hằng ngày bầu bạn. Không phải cô không nghĩ và nhớ Văn, chỉ có điều, cô ép mình phải quên anh, và hơn hết cô làm mọi việc để có thể quên được anh. Cô không muốn nhớ đến Văn, bởi cô biết rằng cô còn yêu anh rất nhiều, nhớ đến anh càng khiến trái tim cô đau đớn. Mà cô hiểu rằng, trên đời này đối với cô quan trọng nhất vẫn là đứa bé, cô không muốn tâm trạng mình xấu đi, khiến đứa bé trong bụng không khoẻ mạnh. Nhiên cũng không hiểu lý do gì, mình lại may mắn và gặp được gia đình bác sĩ Lai, cô đến đây có nghĩa là cô cũng sẽ an toàn hơn không còn nơm nớp lo sợ tên Thanh, thế nhưng cô cũng tự hiểu gia đình họ mất đi người con gái duy nhất sẽ rất đau lòng, gặp được cô, cũng như cô gặp được họ đều là may mắn của hai bên. Cũng phải nói từ ngày cô đến, bé An cũng thay đổi rất nhiều. Con bé năng động, vui vẻ hơn rất nhiều. Đến bà Lan còn phải ngạc nhiên vì sự thay đổi của nó. Thậm chí cô giáo chủ nhiệm còn gọi điện con bé rất tiến bộ, đã bớt khép kín. Có lẽ sự thay đổi này, là nhờ công của Nhiên rất nhiều, nếu không nhờ cô hằng ngày tâm sự cùng nó cũng có thể nó sẽ mãi không mở được lòng mình ra…



Từ ngày về nhà ông Lai sức khoẻ của cô cũng tốt hơn rất nhiều, mấy tuần nay vẫn trong chế độ theo dõi sinh hoạt hằng ngày, đến tuần thứ hai mươi tư cô đi siêu âm lại thì nhận được kết quả đứa bé đang phát triển rất khoẻ mạnh, nhịp tim đã hoàn toàn bình thường.



Lần này ông kê thêm cho cô thực phẩm chức năng khác, vẫn không quên dặn dò cô hằng tuần đến chỗ ông để ông theo dõi chế độ ăn uống của cô. Những ngày tiếp theo, cuộc sống của cô dường như không thay đổi gì. Mọi việc được lặp đi lặp lại theo một trình tự, chỉ có bụng cô đã dần lộ rõ. Kể từ lần gặp Văn đến giờ, cô không gặp lại anh thêm lần nào nữa. Có lẽ anh đã đủ những hận thù, nhưng tổn thương mà buông tay cô. Có lẽ đây cũng là điều cô mong, cuộc sống của cô và anh xáo trộn đến thế là đủ rồi. Sau này, hay sau này nữa sẽ mãi không chạm mặt. Lại nhắc về Quân, cô đoán chắc anh ta cũng vài ba lần tìm cô, thế nhưng cô hiểu, cô và Văn, hay cô và Quân giờ đay đều là những mối quan hệ giống nhau. Cô nợ Quân, anh ta cũng nợ cô, giờ coi như trả xong hết ân tình. Còn cô và Văn, hận thù thế có lẽ cũng quá đủ cho hai người rồi. Cô không muốn nghĩ thêm nhiều đến những chuyện đó, đứa bé đã lớn dần cô muốn giờ đay toàn tâm toàn ý chăm lo cho nó.



An càng thấy bụng cô lớn, con bé càng tỏ ra ngoan ngoãn, hằng ngày mỗi tối đi ngủ, nó đều áp miệng lên bụng cô nói chuyện với đứa bé nằm trong đó. Thậm chí nó còn rất thích thú khi thấy những cử động của thai nhi và đòi bằng được cô để nó được gặp đứa bé đầu tiên khi nó ra đời. Mỗi lần nhìn cảnh tượng ấy, Nhiên đều cảm thấy rất hạnh phúc. An giống như một thiên thần, thay cho những tổn thương mà cô gánh chịu. Thấy cô khệ nệ đi lại khó khăn, con bé cũng biết đường tự ôn bài, chỉ trừ khi khó quá mới chạy lại hỏi cô. Thậm chí nó còn tự tay pha sữa cho cô, bà Lan thấy con bé như vậy, chẳng những không ngăn cản còn khuyến khích con bé làm nhiều hơn. Thời gian cứ thế trôi như thoi đưa, cuộc sống của Nhiên cũng đã đi vào quỹ đạo, yên ổn đến lạ thường. Cũng may đứa bé này khoẻ mạnh, sức khoẻ của cô cũng ổn định coi như đó là điều may mắn của cô. Thế nhưng có một điều không thay đổi đó là nỗi nhớ Văn, dẫu cho đã xa anh cũng đến hơn nửa năm vậy mà lòng cô vẫn khắc khoải khôn nguôi, dù cho biết rằng nhớ đến anh là sai, còn yêu anh là sai nhưng cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân. Chỉ có điều cô không còn khóc, mà chỉ có những nỗi xót xa trong lòng, những ký ức, những tình cảm ngọt ngào bên anh mãi mãi không thể nào phai nhạt được.



Đến tuần thứ ba mươi, theo lịch hẹn, cô đến phòng khám để siêu âm lại. Đứa bé trong bụng có lẽ cũng thương cô nên rất khoẻ mạnh. Buổi trưa sau khi khám xong, bác sĩ Lai đưa cô về sau đó mới trở lại phòng khám. Nhiên vừa về đến nhà, định bụng ăn chút gì chợt thấy điện thoại reo. Cô khá ngạc nhiên, bởi cũng lâu rồi điện thoại của cô hầu như không có người gọi. Cách đây vài ngày cô cũng đã xin nghỉ ở công ty để chuẩn bị để vài tuần nữa là sinh em bé. Nhiên nhìn màn hình điện thoại, là số lạ, bỗng khẽ nhíu mày. Số điện thoại của cô chỉ có những người quen thuộc biết, cũng không thể là người ở công ty. Cô đắn đo một hồi quyết định không nghe bởi suy cho cùng cuộc sống của cô giờ chẳng có mối quan hệ nào khác, cô không muốn nghe những cuộc điện thoại lạ lẫm thế này, huống hồ nhìn số cô đã biết đây là sim rác, thế nhưng số máy kia rất kiên nhẫn, gọi cho cô đến bảy tám cuộc mới thôi. Có lẽ đầu dây bên kia đã không còn kiên nhẫn nổi liền không gọi nữa. Thế nhưng cô lại thấy có tin nhắn đến, không cần mở ra nội dung tin nhắn đã hiện lên màn hình iphone. “Nhiên, tôi Quân đây. Em nghe máy đi, Văn bị tai nạn rất nặng đang nằm trong bệnh viện, rất có thể sẽ không qua khỏi”.



Nhiên nhìn từng dòng chữ, hàng lông mày khẽ nhíu lại, chiếc điện thoại đột nhiên rơi xuống đất. Cô không thể tin vào những gì mình vừa đọc, bỗng thấy như có sét đánh, toàn thân đơ ra, đến khi định thần lại mới vội vàng nhặt điện thọai gọi lại đầu dây bên kia. Đầu dây bên kia vừa nghe đã vội vàng nói:



- Nhiên, em đang ở đâu? Tôi đến đón em đến bệnh viện.



Cô nắm chặt điện thoại, hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lắp bắp hỏi lại:



- Quân, anh nói lại đi, Văn bị sao?




- Văn, anh không được chết, nhất định phải sống, anh phải sống để em bù đắp lỗi lầm của mình cho anh, phải sống để chờ Cua ra đời.



Nhưng, vẫn không một ai đáp. Những lời ông Minh nói, lại càng khiến cô cảm thấy có lỗi với anh rất nhiều. Hoá ra trên đời, có một tình yêu cố chấp đến vậy, cố chấp đến mức có thể khiến người ta dù tuyệt vọng vẫn không thể quên như vậy? Cô nhắm nghiền mắt, cậu con trai có đôi mắt tinh anh, mái tóc hơi xoăn bồng bềnh được cắt tỉa gọn gàng nhường cho cô từng miếng bánh, từng cái kẹo, cậu con trai hơn cô năm tuổi, luôn đứng ra bảo vệ cô, cậu con trai cao lớn hơn cô, luôn che mưa che nắng cho cô là anh. Và cũng chính là anh đã cứu cô năm cô mười ba tuổi trong đêm kinh hoàng ấy. Có lẽ buổi đêm ấy, đau thương chồng chất mà cô không thể nhớ ra anh, cũng bởi ngày hôm ấy cái liếc mắt quá nhanh mà chẳng kịp ghim vào não, vậy mà anh vẫn nhớ đến cô, đến lời hứa của những đứa bé gần hai mươi năm qua. Đến khi ông Minh nhắc lại, mới khơi dậy mẩu ký ức đứt đoạn, nhớ nhớ quên quên thời thơ ấu đó trong cô. Cô tự trách mình, sao không nhớ ra anh, chiếc băng đô kia anh đã giữ kín hơn mười một năm nay sao?



Anh trân trọng nó, đặt nó vào chiếc hộp kỉ niệm đầy ắp hương thơm của quá khứ, vậy mà cô nhẫn tâm gạt bỏ hết những tàn dư ấy, trả lại ân tình của anh bằng những đau thương. Những ân tình này của anh, đời này kiếp này cô cũng không thể nào trả hết.



Nhiên đứng đó rất lâu, nước mắt cũng bị gió làm cho cạn khô, cho đến khi thấy đôi chân đã mỏi rã rời mới lê về phía ghế. Nhiên mở chiếc hộp trái tim, lôi những tờ giấy được xếp gọn gàng trong đặt phía dưới chiếc băng đô đã được cô lấy ra khi nãy. Những tờ giấy có cả mới cả cũ, tờ cũ nhất đã ố vàng đôi chỗ vết mực còn nhoè cả đi, tờ mới nhất giấy vẫn trắng phau. Cô đặt sấp giấy lên trên đùi, đọc bức thư có vẻ mới nhất, mùi mực vẫn còn nguyên:



“Khi tôi ngồi đây, viết ra những dòng chữ này, chợt cảm thấy căm hận bản thân đến vô cùng. Cuộc đời tôi là những chuỗi ngày thất bại, đến ngay cả buông bỏ tình yêu với người phụ nữ độc ác ấy tôi cũng không làm được. Tôi hận cô ta, vì nhẫn tâm giết chết đứa con bé bỏng của tôi. Nhưng tôi không thể gạt đi trong tâm trí mình hình ảnh về người đàn bà ấy. Đôi khi tôi ước rằng, giá mà mình có thể chết đi, chỉ có thể chết đi tôi mới mang theo được thứ tình yêu ngu muội này xuống mồ mà chôn.



Lưu Diệp An Nhiên.



Bốn chữ này là niềm hạnh phúc, cũng là nỗi đớn đau nhất trong cuộc đời tôi.



Hôm nay, tôi và cô ta chính thức kết thúc, sau những ngày sống trên danh nghĩa vợ chồng. Ngần ấy năm trôi qua, tôi đã nghĩ rằng có thể vì tôi yêu thương, vì tôi dành mọi thứ cho cô ta để cô ta một lòng một dạ với tôi. Vậy mà không! Tình yêu đơn phương mười một năm qua được đánh đổi bằng tờ giấy phá thai. Những ngày qua tôi sống như đã chết rồi, khi cô ta bước chân ra khỏi căn nhà ấy, đã bóp chết trái tim của tôi, và mang theo nó. Sau những ngày đớn đau, tưởng chừng như có thể hận cô ta, vậy mà chỉ cần mỗi lần nhìn vào đôi mắt to tròn trong veo ấy lòng hận thù của tôi lại vỡ vụn. Người đàn bà ấy, không những độc ác, mà còn rất giỏi, giỏi khiến cho tôi biến thành kẻ điên điên khùng khùng.



Tất cả mọi thứ đã không còn, mọi thứ đẹp đẽ như giấc mơ đã vỡ tan mất rồi.



Có lẽ tôi là gã đàn ông nhu nhược, ngu ngốc nhất trên đời này. Từ hôm nay tôi nhất định phải quên cô ta, vì ba mẹ và vì cả đứa con nhỏ bé của tôi đã bị cô ta giết chết khi chưa đủ hình hài. Nhất định phải quên cô ta. ”



Bức thư đầu tiên dừng lại mà cũng tựa như không phải thư, nó giống tờ giấy tự nhắc nhở anh phải quên cô, phải buông tay cô, cô tưởng chừng không thở nổi, đặt nó sang bên cạnh ngồi đọc tờ giấy thứ hai:



“Nhiên, có lẽ đây là bức thư cuối cùng tôi viết cho em suốt mười một năm nay.



Đêm nay lại là một đêm dài dằng dặc, chiếc dao em đã mang cất đi, gối của tôi cũng ướt đẫm rồi. Khi em thay bộ quần áo, bước ra khỏi căn nhà này leo lên chiếc xe máy cũ kỹ của cậu ta, tôi đã hiểu chúng ta hết rồi. Vì cậu ta, em muốn giết chết tôi đến vậy sao Nhiên? Giữa chúng ta có không là gì, cũng còn đứa bé trong bụng em chẳng lẽ cũng không thay thế được mối tình đầu của em sao? Tình nghĩa suốt gần một năm qua, giờ em nhẫn tâm vứt bỏ đi sao? Cậu ta là mối tình đầu của em, nhưng em có biết, em là mối tình đầu cũng là mối tình mãi mãi tôi không bao giờ quên được không?



Có lẽ, em không biết rằng, chưa bao giờ tôi thật sự ngủ say đến không biết gì, chẳng qua bởi vì sợ rằng từng cử động của tôi khiến em tỉnh giấc, vậy nên suốt đêm dài dù có mỏi tôi cũng chỉ nằm nguyên một tư thế. Khi em dậy đi vệ sinh, khi em uống nước, tôi đều rõ mồn một, có phải vì thế mà đau lòng không em? Đau lòng khi người tôi yêu thương nhất trong đêm tối cầm dao đâm tôi rồi vội vã thay bộ quần áo đi gặp tình nhân. Có lẽ, tôi là thằng đàn ông rất ngu, rất tệ nhất đời, thế nhưng tôi rất sợ mất em, tôi sợ nói ra em sẽ vĩnh viễn rời xa tôi, thế nên chỉ biết cất giấu vào lòng, tự dối mình rằng vì đứa con bé bỏng kia mà cố gắng yêu thương em, để em thay đổi. Nhưng tôi biết rằng, sẽ thực sự rất khó, chỉ có điều, tôi tin em, tin rằng Cua sẽ là động lực để em thay đổi. Cuộc đời mà, ai chẳng có đôi lần sai, em say nắng lại người từng thương, nhưng tôi tin em sẽ không đánh đổi gia đình này đâu. Vậy mà sao, tim tôi vẫn đau đến vậy hả Nhiên? Em có biết rằng, tôi không hề nấu canh gà ngon như em nghĩ. Tôi đã học suốt một tuần trời, canh bốn giờ sáng dậy nấu, những lần đầu có mặn đắng, có khi lại nhạt toẹt. Chẳng còn cách nào tôi đành cố ăn hết rồi mới nấu lại cho em được món canh gà mà em hài lòng nhất. Tôi chỉ biết thầm cầu mong rằng em có thể thấy sự cố gắng của tôi mà thôi. Em có biết không? Em là cô gái không biết nói dối, càng không biết giấu cảm xúc, từng việc em nói dối tôi, tôi đều biết cả, nhưng tôi không có cách nào đối diện với sự thật này. Tôi quá yêu em mất rồi, yêu đến nỗi tưởng chừng như có thể đánh đổi sinh mạng này chỉ mong em có thể vì đứa bé mà giữ gia đình của chúng ta. Mười một năm qua, tôi tìm em khắp nơi thế nhưng khi ngỡ có em rồi lại thấy xa lạ đến vô cùng. Em có biết đau lòng nhất là gì không? Là người mình rất yêu, tưởng như cũng yêu mình, cuối cùng mới biết không phải như vậy. Em có biết tàn nhẫn nhất là gì không? Là tôi đã biết em không còn cần tôi, vậy mà vẫn cố chấp ở bên cạnh, vẫn cố chấp yêu, cố chấp không buông. Cốc sữa tôi pha, em đổ đi tôi cũng biết, những cây cải trong vườn buổi sáng đó tôi về còn tốt tươi cũng là em đã ném bỏ. Em muốn tôi ghét em, để em có thể thanh thản gặp cậu ta mà không cần áy náy đúng không? Tôi không phải người hoàn hảo, nhưng tình yêu tôi dành cho em đâu khiếm khuyết chỗ nào hả Nhiên? Em có nghĩ rằng, cậu ta có thể cho em được tất cả như tôi? Có thể bỏ hết cả sĩ diện của một thằng đàn ông mà bất chấp giữ em ở lại không? Có thể hằng ngày, dù bận trăm công nghìn việc, cũng phải nấu cho em đồ ăn sáng, pha cho em cốc sữa ấm, giặt cho em cả những món đồ nhạy cảm, có thể trước mặt mọi người mà bảo vệ em, không nặng lời, có thể yêu em như tôi đã yêu, có thể gạt bỏ hết mọi cám dỗ của người phụ nữ khác được không? Tôi không phải thánh nhân, tôi cũng là con người có cảm xúc, với phụ nữ đẹp tôi cũng không phải không cảm xúc. Nhưng em biết không? Mỗi lần nghĩ đến đôi mắt long lanh to tròn em nhìn tôi, tôi đã không còn thiết tha gì những người khác nữa. Nói suốt gần ba mươi năm qua tôi chưa đụng chạm người phụ nữ nào em có thể không tin, nhưng đó là sự thật. Em biết không? Khi em nói, em không còn trinh trắng, em nghĩ rằng có người đàn ông nào vui sao? Tôi cũng là đàn ông, tôi có nghĩ đến, nhưng vì là em thì dù em có không nguyên vẹn thế nào, tôi vẫn yêu thương.



Nhiên, tôi thật sự rất yêu em, yêu em đến cả cuộc đời này, chỉ ước rằng sáng mai tỉnh dậy, trời trong xanh, em nói với tôi rằng mọi chuyện kia chỉ là giả dối, người em yêu nhất là tôi. Tôi đợi em mười một năm nay rồi, xin em đừng phá vỡ hạnh phúc này, để Cua có một gia đình, để tôi có thể bù đắp cho em những đau thương em phải chịu. Phải rồi, tôi đang ghen tỵ với cậu ta, thế nhưng, em có tin không, kể cả giờ có biến thành kẻ nghèo kiết xác, tôi vẫn sẵn sàng lựa chọn em.



Nhiên! Tôi sẽ không giống cậu ta, bỏ em đi ngay cả khi tôi không có gì trong tay.



Tôi yêu em, chỉ mong rằng, em có thể hiểu lòng tôi”



Nhiên không để ý, đọc lá thư thứ hai, nước mắt đã ướt đẫm, nhoè cả những dòng chữ. Cô lôi cả sấp giấy, trên tờ cuối cùng, đặt dưới nhất cũng là tờ giấy cũ kỹ ố vàng nhất.



Đây không phải là một bức thư, trên đó là một bức tranh, có vẽ hai đứa bé, một bé trai một bé gái nguệch ngoạc. Phía trên có ghi:



“Lễ Thành Hôn”



Bên dưới là bốn chữ:



“An Nhiên Đình Văn”



Cuối cùng nhất, còn có dấu vân tay, cô bỗng bật cười tuy rằng không nhớ nổi về những tháng ngày thơ bé ấy, thế nhưng khi nhìn tờ giấy này như chợt nhớ ra những ký ức đứt đoạn đã qua. Cô và anh đã từng là những đứa bé đáng yêu đến thế này sao? Cô lật những tờ giấy tiếp theo, chỉ là những mẩu giấy nhỏ, có ghi từng mốc thời gian, nội dung đều giống nhau.



“Nhiên, hãy chờ anh nhé”.



Cho đến bức thư, sau ba năm vụ án mạng xảy ra. Cô lục tìm rất nhiều, nhưng suốt thời gian ba năm đó anh dường như không viết bức thư nào cả, mà tận ba năm sau mới có bức thư rất dài:



“Chào cô gái của anh.



Đã hơn mười hai năm trôi qua kể từ ngày anh đi nước ngoài xa em. Khi đó chúng ta còn là những cô bé cậu bé chưa hiểu chuyện, vậy mà nhanh thật, giờ em đã thành thiếu nữ mười sáu tuổi rồi. Ba năm trước, anh gặp em ở cánh rừng, đã suýt không nhận ra. Khi đó có lẽ em đã quên anh thật rồi nhỉ? Thậm chí đến khi anh hỏi tên của em, em cũng vẫn không nhận ra anh. Chẳng phải hồi nhỏ, anh rất hay đùa, rằng tên em dài quá anh không nhớ nổi, thế nên nhất định nếu anh quên mà hỏi lại tên em, em phải đọc lại cho anh ba lần sao? Mà cũng đúng thôi, chúng ta đã xa cách nhau quá lâu, khi còn rất nhỏ, lại gặp nhau trong hoàn cảnh đau thương như vậy, em không nhớ là điều đương nhiên.



Cô gái của anh, ba năm qua anh đã tìm em khắp nơi, anh sống trong nỗi đau mất mẹ và nỗi nhớ nhung em ở nơi đất khách quê người này. Hôm nay, khi nhìn em đôi mắt vẫn trong veo đứng cùng đám trẻ ở làng trẻ em, anh đã ngỡ rằng mình có thể mà lao đến ôm em, mà nói những lời nhớ thương cất giấu bao lâu nay.



Nhưng anh hiểu, chúng ta cách nhau không chỉ là tuổi tác, mà còn là khoảng thời gian quá dài, có lẽ làm vậy em sẽ sợ hãi mà trốn anh mất. Mấy năm nay tuy rằng ở Mỹ học, nhưng ba tháng hè về, đều chỉ đi khắp nơi tìm em. Cuối cùng cũng tìm thấy em ở nơi này rồi. Còn hai năm nữa thôi, em sẽ trưởng thành, anh sẽ chờ em bốn năm đại học nữa. Nhiên, nhất định em cũng phải chờ anh đấy, chỉ còn hơn một năm nữa thôi anh cũng sẽ về Việt Nam rồi. Để anh bên em, yêu thương em, chăm sóc cho em, để anh lau cho em những đau thương em phải gánh chịu suốt thời gian qua. Mẹ anh, và ba mẹ em nơi thiên đường, cũng dõi theo từng bước chân của anh và em.



Hôm nay, anh cũng đã ngồi vẽ lại bức tranh chân dung của em, ngày mai anh phải quay lại Mỹ để hoàn thanh nốt việc học rồi. Thế nên chỉ có thể ngắm em qua bức hình này để vơi đi nỗi nhớ nhung. Hôm nay, trời đêm không ánh sao, cũng giống trời đêm của ba năm trước. Suốt ba năm nay anh dường như ngủ rất ít, mỗi lần ngủ là anh lại nhớ đến người mẹ đáng thương của anh và nhớ đến em.



Anh đã tự nhủ rằng, anh là đàn ông, mà đàn ông thì không được khóc. Vậy mà về đốt cho mẹ nén hương, rồi ngồi đây viết những dòng này, khoé mắt anh lại cay xè. Giá mà, ông trời đừng bất công đến vậy, có lẽ giờ cả hai chúng ta đã có một mái ấm hạnh phúc biết bao nhiêu? Khi thấy em, đứng cô đơn giữa đám trẻ, đôi mắt lanh lợi có cả phần u ám anh đã xót xa đến nhường nào.



Anh không thể thay đổi được quá khứ, anh chỉ có thể từng giờ từng phút cố gắng vì tương lai, anh muốn học hành thật tốt, để trở về rồi nhanh chóng làm chỗ dựa cho em. Anh không sợ phải chờ đợi, anh chỉ sợ rằng không phải để em thiệt thòi quá nhiều. Anh sợ cô gái của anh phải khổ, nhất định sau này anh sẽ cố gắng, cố gắng bù đắp cho em để những ngày tháng sau này của em sẽ là những ngày tháng tươi đẹp nhất



Chờ anh nhé!”