Em Là Sinh Mệnh Của Anh
Chương 40 :
Ngày đăng: 08:43 19/04/20
An đợi cô đi khuất, liền đóng cửa kéo ghế ngồi bên mép giường. Đôi mắt u ám nhìn lên chiếc giường sắt trắng toát khẽ nói:
- Chào chú, con xin giới thiệu con là An, bạn của cô Nhiên. Có lẽ chú không biết con, nhưng con biết chú đấy ạ, có phải chú rất ngạc nhiên khi con nói điều này không chú? Con nghe ông con nói, phải thường xuyên trò chuyện cùng chú, khơi dậy những ký ức đã qua thì chú có khả năng tỉnh lại cao hơn. Nhưng con không cùng chú trải qua chuyện gì, thậm chí chú còn không biết con, thế nhưng con lại cùng cô Nhiên và em Cua trải qua rất nhiều chuyện. Con gặp cô trong một ngày tại bệnh viện, về sau con mới biết em Cua không khoẻ cô phải thường xuyên đưa em đi khám. Khi con gặp cô, con đã ngỡ rằng cô là mẹ con, dáng vẻ cô rất khắc khổ gầy gì như hồi mẹ con có bầu em bé. Chú biết không? Khi cô chuyển đến nhà con ở, con đã bắt gặp bức ảnh cưới của cô và chú. Trên đó nụ cười cô tươi tắn và rạng rỡ chứ không như bây giờ. Đã rất nhiều lần, con thấy cô bần thần, ngồi ngắm bức ảnh đó rất lâu. Đôi khi con còn bắt gặp cô khóc, và con hiểu ra trong ảnh là người cô thương rất nhiều. Khi đó con không hiểu vì lý do gì giờ cô lại ở một mình mà không bên cạnh chú, nhưng con cũng thầm đoán rằng phải có điều gì đó rất đáng thương cô mới từ bỏ người mình yêu như vậy. Và hôm qua khi nghe người bạn của cô kể lại, con mới hiểu hoá ra cô hiểu lầm chú. Thế nhưng chú ơi, trên đời này đâu có ai không sai lầm? Nếu như, khi con đặt mình vào hoàn cảnh đó, con cũng không chắc mình đủ thông minh để biết đó là hiểu nhầm và cũng có thể hành xử như cô. Chú, chú có thể tha thứ cho cô mà tỉnh lại được không? Trừng phạt cô thế này có lẽ cũng quá đủ rồi, chú biết không? Con nghe người bạn của cô kể rằng, khi mang bầu vì không có tiền cô còn phải đi rửa bát thuê, con cảm thấy thương cô vô cùng. Cô có đáng trách, nhưng cô thật sự đáng thương nhiều hơn. Chú biết không? Ba mẹ con cũng mất hết cả rồi, khi mẹ con mang bầu, ba con còn đánh mẹ con có lần gần sẩy thai.
Con đã từng hận ba con vô cùng, người đàn ông đó quá tồi tệ, vậy mà khi ba con mất đi, mẹ con vẫn làm tròn chữ nghĩa. Thậm chí mẹ còn nói con đừng hận ba.Đến giờ đây con mới thấm thía, cuộc đời này quá ngắn, mà nỗi khổ lại quá dài quá rộng. Cua sắp ra đời rồi, con xin chú tỉnh lại cho em một người ba lành lặn yêu thương. Chú yêu cô nhiều như vậy, chú thương cô nhiều như vậy, chú hãy để em Cua có một mái ấm yêu thương được không chú? Đừng để em phải như con, hay phải như cô, một gia đình không lành lặn thì đáng thương lắm chú ơi. Con biết, chú phải trải qua rất nhiều đau khổ vì tổn thương cô gây ra cho chú, dù con không trực tiếp chứng kiến chỉ nghe qua lời kể và sự đau khổ của cô, nhưng chú ơi cô cũng đáng thương lắm. Một mình cô có bầu, lại chẳng nơi nương tựa, những đêm cô khóc con đều biết cả. Con xin chú, hãy mở mắt ra được không? Xin chú hãy vì em Cua, vì cô mà tỉnh lại được không chú?
Dù cho con chỉ là đứa bé mười tuổi, nhưng con cũng biết thế nào là đau thương, Chú biết không? Mẹ con là người phụ nữ rất đáng thương, mẹ mang bầu em con được năm tháng liền phát hiện ung thư, vậy mà vì em mẹ không xạ trị chỉ để mong em ra đời khoẻ mạnh. Mẹ kiên cường từng giây từng phút để bên em, vậy chú chú hãy kiên cường được không? Kiên cường để đón em Cua ra đời được không chú? Em Cua rất ngoan, khi mẹ mệt em Cua không hề đạp, khi mẹ nói chuyện em mới đưa chân đạp lên bụng mẹ như muốn đáp lại, có phải em rất thông minh không chú?
Đột nhiên, An bỗng thấy trên máy monitor nhịp tim của Văn đập rất nhanh. Con bé luống cuống, gọi dồn dập:
- Chú, có phải chú nghe được con nói hết không? Chú…
Nhưng ngay trong giây lát nó lại trở về trạng thái bình thường, trên mặt con bé hiện rõ sự thất vọng nhắm mắt nói:
- Chú, chú đừng giận cô nữa mà. Chú biết không, cô làm việc rất chăm chỉ kiếm tiền nuôi Cua, tiền thuốc, tiền khám cho Cua rất tốn, đều một tay cô chăm lo cả. Chú phải nhìn thấy cảnh, cô ôm bụng khệ nệ đến phòng khám, khuôn mặt gầy gò chú mới thấy thương cô đến thế nào. Chú còn yêu, còn thương chú hãy mau tỉnh lại đi được không chú? Con đã từng mong, mình có một đứa em để có thể nói chuyện khi buồn, từ khi cô đến con thấy cuộc đời này của mình vui hơn rất nhiều, con nghe ông nói Cua đã được hơn ba mươi năm tuần, sắp ba sáu tuần rồi. Cua sắp chào đời rồi, sự kiện lớn thế này chẳng lẽ chú không muốn tham dự sao? Đứa bé đáng yêu như vậy, chú không muốn bế ẵm sao? Con xem qua bức hình siêu âm rồi, Cua rất giống chú, sống mũi cao, môi mọng này. Chú, xin chú hãy kiên cường, xin chú kiên cường vì Cua, vì cô mà tỉnh dậy, con biết chú vẫn ý thức được con nói, chú hãy mau tỉnh dậy được không chú?
****
Trong lúc An bắt đầu khép cánh cửa nói chuyện với Văn bên trong, Nhiên ngồi bên ngoài, mở chiếc hộp lấy mấy tờ giấy ngồi đọc, trên đó còn sót vài bức thư anh gửi hồi đi du học, cô đưa mấy ngón tay xương xẩu lật từng tờ giấy bắt đầu ngồi đọc. Những dòng chữ anh viết cho cô chan chứa yêu thương, một chút
- Cô Nhiên, chú...
Cô mở to đôi mắt, đứng dậy nói:
- Chú sao hả An?
Con bé tay vẫn giữ cửa nói:
- Tim chú đập rất nhanh, ban nãy một lần, giờ lần nữa, lần đầu con còn nghĩ con nhầm, nhưng lần hai con thấy rất rõ trên máy, khi con nhắc đến em Cua tim chú liên đập nhanh như vậy. Phòng bác sĩ đâu? Con đi gọi cô vào trong với chú đi.
Nhiên lật đật lê bước chân, vừa đi vừa nói:
- Phòng ba trăm linh năm gặp giáo sư Jonatan con nhé.
Con bé không đáp lại, chạy nhanh theo hướng cô nói.
Nhiên bước vào phòng, ngồi lên ghế, nhìn lên máy monitor nhịp tim anh vẫn có chút nhanh hơn nhưng không đáng kể, chỉ có điều anh vẫn nằm bất động, không hề có biểu hiện gì. Trong lòng cô bỗng dấy lên tia hy vọng, khẽ chạm lên tay anh rồi nói:
- Văn, có phải anh sắp tỉnh lại rồi không? Có phải anh nghe được hết phải không anh?
Thế nhưng anh vẫn nằm đó, nhịp tim cũng từ từ trở lại bình thường.
Khi giáo sư Jonatan cùng bé An đến, cô liền đứng dậy, tránh sang một bên. Sau khi xem xét một hồi rất lâu, giáo sư Jonatan liền quay sang cô nói:
- Cô Nhiên, cậu ấy quả thật có biểu hiện như bé đây vừa nói thì đây rất có thể là dấu hiệu tích cực, nhưng cũng chưa nói lên được điều gì, chỉ có điều thường nếu có những biểu hiện thế này khả năng tỉnh lại cao hơn. Hãy tiếp tục duy trì nói chuyện với cậu ấy nhiều nhé.
Cô gật đầu, rối rít cảm ơn giáo sư, đợi giáo sư đi ra khỏi cửa, cô liền quay sang nói với An:
- Con nói gì khiến tim chú đập nhanh vậy con?
Con bé mím môi đáp lại:
- Con nhắc đến Cua cô ạ.
Nhiên khẽ gật đầu, kéo con bé lại xoa lên mái tóc tơ mượt, mùi thơm của dầu gội khiến cô có chút dễ chịu, bỗng dưng cô cảm thấy trong lòng chút hy vọng mong manh ngày hôm qua đang lớn dần. Bên ngoài những đám mây trắng lơ lửng giữa nền trời xanh ngắt, cuối thu ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa kính. An nhìn Nhiên, mở đôi mắt to tròn khẽ nói:
- Cô Nhiên, bác sĩ nói vậy là có hy vọng rồi, cô đừng khóc nữa nhé lại ảnh hưởng đến em Cua.
Nhiên mím chặt môi gật gật đầu kéo bé An vào lòng rồi giọng vẫn còn nghẹn ngào:
- An, con thật ngoan quá, nếu như chú tỉnh dậy thấy một đứa bé ngoan ngoãn thông minh thế này lại luôn nghĩ đến em Cua có lẽ chú sẽ vui lắm đấy.
An đưa đôi tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay xương xẩu của Nhiên ánh mắt đen láy lanh lợi nhìn cô, trong giây lát cô khẽ thấy con bé cụp đôi mắt xuống để lộ hàng mi cong vút thì thầm:
- Cô Nhiên, con có thể xin cô một chuyện được không?
- Được, An nói đi.
- Nếu như chú tỉnh dậy, cô có thể hỏi chú xin phép cho con được làm chị gái của em Cua được không cô?
Nhiên bỗng sững người, ở nơi góc trái lồng ngực khẽ nhói lên không kìm được mà siết chặt hơn vòng tay ôm con bé nói:
- An, được, được mà. Chú sẽ đồng ý, nhất định sẽ đồng ý, cô sẽ xin chú nhận An làm con. An có đồng ý không? Có đồng ý gọi chú là ba không con?
An cắn chặt môi, khẽ gỡ tay cô ra khỏi người bước xuống ghế nắm chặt tay Văn đầy xúc động:
- Chú Văn, chú sẽ tỉnh dậy đúng không? Nhất định là như vậy phải không chú? Chú còn ông Minh, còn cô Nhiên, còn em Cua và còn cả con. Con muốn được gọi cô là mẹ, được gọi chú là ba nên chú hãy tỉnh dậy được không, tỉnh dậy để cho phép con được làm chị của Cua nữa chứ. Có phải chú nghe được hết lời con nói không hả chú, chú có biết không con chưa bao giờ có được một người ba đúng nghĩa, con biết chú rất rất nhân hậu, rất yêu thương cô Nhiên và em Cua, vậy nên chú dậy đi được không? Dậy đi để yêu thương thêm con, để con có một gia đình như bao người cũng là để em Cua được hạnh phúc nữa mà…
Nhiên nhắm nghiền mắt, từng lời An nói khiến cô bỗng thấy mình thật ngốc nghếch, cô còn không hiểu chuyện được bằng đứa bé mới mười tuổi. An vẫn nắm chặt tay Văn không buông, đôi mắt con bé u ám cô đơn đến tội nghiệp. Nhiên không kìm chế được, đôi mắt cũng đỏ hoe khẽ nói:
- Văn, anh có nghe được những lời bé An nói không? Con bé ngoan lắm, sau này có thể chăm sóc được Cua thay chúng ta rồi đấy, anh tỉnh dậy đi được không Văn? Văn em sắp không chịu được nữa rồi…
Thế nhưng trong căn phòng trắng toát, người đàn ông cô thương vẫn nằm bất động, cô bỗng thấy bất lực muốn gào lên, muốn thay anh gánh những đớn đau mà anh đang chịu. Ông trời dường như không muốn cô được hạnh phúc, nhưng biết trách ai bây giờ, chỉ trách bản thân cô quá ngốc nghếch.
- Nhiên, cháu định đi đâu à?
Cô gật đầu đáp:
- Cô có thể đưa cháu đi sang chỗ con bé được không?
- Để cô gọi chú…
Nhiên đưa tay ngăn lại rồi nói:
- Không cần gọi đâu cô, cháu khoẻ rồi, cháu muốn bế con bé sang gặp ba nó một chút..
Bà Lan thở dài, khẽ nắm tay cô trả lời:
- Vậy được, để cô đưa cháu đi.
Nói rồi bà Lan cùng bé An dìu cô đi ra ngoài cửa, thật trùng hợp cũng đúng lúc ông Lai trên tay bế một đứa bé về phía phòng cô vừa nằm. Nhiên nhìn đứa bé được bọc lót, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động nghẹn ngào. Khi ông Lai đến trước mặt cô, cô không kìm được mà sống mũi cay xè, giây phút đưa đôi tay ra nhận đứa bé từ tay ông, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống trượt lên gò má còn đỏ hỏn của nó. Con bé không khóc, mở to đôi mắt nhìn mẹ, hai hàng lông mi cong vút, cả khuôn mặt giống Văn như tạc, đôi mắt tinh anh có phần sáng hơn cả mắt của Văn. Nhiên nhắm nghiền mắt, bật khóc nức nở, bàn tay cô chạm nhẹ lên sống mũi cao của con bé khẽ thì thầm:
- Cua của mẹ ngoan quá.
Ông Lai nhìn cô rồi nói:
- Nhiên, con bé vừa ngủ một giấc dài dậy, cũng may xin được chút sữa uống nên chắc no rồi, chút nữa nó mà khóc cháu cho bé bú sữa mẹ nhé. Giờ cháu vào nằm nghỉ ngơi lấy lại sức đi, thật may đứa bé này sinh hơi sớm mà vẫn khoẻ mạnh, chú nghe nói hôm qua do sốc quá mà chuyển dạ đúng không? Đứa bé này cũng thật đáng thương, từ khi mang bầu tới tận lúc sinh vẫn vất cả, cũng may nó thương ba mẹ mà mạnh khoẻ đấy. giờ cháu vào nằm nghỉ ngơi mà lấy sức đi, không phải cứ sinh xong là được đâu? Chú biết chuyện cậu Văn như thế cháu sốc là điều bình thường, nhưng cháu phải nhớ rằng cháu còn đứa bé, nhớ không?
Nhiên mím chặt môi, để mặc nước mắt vẫn rơi hai tay ôm chặt đứa bé đáp lại:
- Chú Lai, cháu cảm ơn chú, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều, cảm ơn cô, cảm ơn An…
Bà Lan chua xót nói:
- Con bé này, sao cháu lại nói liên thiên vậy chứ? Cháu còn mệt hay cứ vào nghỉ ngơi chút đã…
Nhiên lắc đầu, cúi xuống nhìn đứa bé giơ bàn tay nhỏ bé được bọc chiếc bao tay trắng ngà trả lời:
- Để cháu bế con bé vào nhìn ba nó một lúc, có lẽ Văn mong ngày này lắm rồi.
Ông Lai thở dài đáp:
- Được rồi, vậy chúng ta đi, đến đó cô chú và An sẽ ngồi bên ngoài, có gì còn cần gọi thì gọi.
Cô gật đầu, toàn thân vẫn chưa hết đau đớn mệt mỏi, lê từng bước chân nặng nhọc theo hành lang đi đến phòng bệnh của Văn. Bé An nãy giờ vẫn im lặng, nhanh chóng mở cửa rồi đứng bên ngoài, Nhiên bế đứa bé từ từ bước vào trong. Ông Minh nghe tiếng động, liền ngước mắt lên nhìn, thấy cô nặng nhọc tiến vào liền nói:
- Nhiên, con dậy từ bao giờ vậy? Sao không nghỉ ngơi mà ra đây vậy?
Nhiên nhìn ông Minh, hai hốc mắt thâm quầng, mái tóc như bạc thêm sau một đêm trong lòng xót xa vô cùng, cô cúi mặt đáp
- Ba, con muốn đưa con bé đến gặp ba nó một chút, Văn từng mong đứa bé này thế nào, vậy mà lại không được đón chào nó.
Ông Minh cúi xuống, đưa tay chạm khẽ vào bao tay của đứa bé, trong giây lát ông tưởng như nhìn lại Văn hồi mới sinh. Hôm qua khi bác sĩ bế đứa bé ra, ông đã không kìm được mà bật khóc, quả thật đứa bé này tuy có khuôn mặt trái xoan của Nhiên, nhưng tất cả các nét trên mặt đều giống Văn như tạc. Con bé đột nhiên cong môi khẽ cười, ông Minh cố ngăn nỗi xúc động trong lòng nhìn Nhiên rồi nói:
- Được rồi, ba ra ngoài để con nói chuyện với thằng bé,
Nói xong ông liền nhanh chóng bước ra ngoài, Nhiên khẽ kéo ghế xuống ngồi xuống một tay giữ đứa bé một tay kéo tay Văn chạm lên người đứa bé bật khóc nói:
- Văn, Cua ra đời rồi, em mang con đến gặp anh đây. Anh từng nói sẽ cùng em đón chào nó, thế nhưng lại thất hứa giờ anh tỉnh lại gặp con được không? Văn, em biết em sai rồi, vậy mà hôm qua khi nằm trên bàn đẻ sinh Cua em vẫn thấy tủi thân vô cùng, tủi thân vì sinh con không có anh bên cạnh, tủi thân vì con bé không được ba ôm ấp vỗ về, em thương con quá, em thương con thương anh nhiều lắm. Con bé đang cười này, anh nhìn đi. Anh có biết không? Suốt thời gian xa anh cho đến bây giờ, con bé phải chịu bao thiệt thòi, đến giờ cũng không được ba chăm sóc, em phải làm sao đây anh?
- Văn, con bé giống anh thật đấy, anh mở mắt ra mà xem, mũi cao giống anh, môi căng mọng giống anh, hàng mi rậm giống anh, cả đôi mắt tinh anh nữa, anh dậy xem thử này. Đứa bé gái xinh xắn đáng yêu thế này, sao anh lại nỡ giận em mà không thèm nhìn nó cơ chứ. Em xin anh, dậy với mẹ con em đi, dậy với ba đi anh. Em cầu xin anh.
Bỗng dưng đứa bé khua tay loạn xạ, hai con mắt khẽ nhíu lại, khóc ré lên, tiếng khóc của nó vang vọng cả một khoảng không gian. Nhiên có chút giật mình, dỗ dành:
- Cua, đừng khóc ngoan nào, ngoan nào con, ba đây rồi con, ba ở đây rồi mà con, ngoan nào mẹ thương.
Thế nhưng dường như càng dỗ, đứa bé càng gào mồm to hơn, hai tay nó khuya loạn xạ, tiếng khóc như xé trời xé đất. Nhiên liền đứng dậy, khẽ đung đưa rất nhẹ vừa đung đưa vừa nói:
- Cua, sao thế sao? Con nhớ ba quá mà khóc sao, ba đây, con nhìn đi ba nằm ở đây. Con muốn ba tỉnh dậy phải không con?
Đứa bé vẫn không ngừng khóc, khuôn miệng bé nhỏ xinh xinh mà cất lên những tiếng nức nở. Nhiên nhìn con bé, trong lòng thêm phần đau đớn, cô khẽ tháo chiếc bao tay ngồi xuống, kéo bàn tay Văn đặt lên tay nó lại tiếp tục dỗ dành:
- Cua, ba đây, ba luôn ở cạnh con mà, con đừng khóc nữa, ba sẽ tỉnh dậy với mẹ con mình, ba sẽ đưa Cua đi chơi, ba sẽ yêu thương Cua của mẹ.
Đứa bé vẫn khóc rất lớn, mấy ngón tay nhỏ bé bám nhẹ vào tay Văn nhưng không đủ lực lại trượt xuống,. Trên gò má Nhiên, nước mắt cũng vẫn đang rơi, những giọt nước mắt của cô rớt lên đôi gà má đỏ hỏn của đứa bé rồi trượt xuống tay Văn, cô không ngờ đứa bé này và Văn lại gặp nhau trong hoàn cảnh đáng thương đến vậy. Cô lại kéo tay nó, đặt vào lòng bàn tay Văn khóc nấc lên:
- Cua, tay ba đây mà, con gọi ba tỉnh dậy đi, con nắm chặt tay ba đi con, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi ba, tất cả là tại mẹ. Cua của mẹ ngoan, con đừng khóc nữa, ba thương con mà, con đừng khóc nữa. Con gái của mẹ ngoan lắm.
Thế nhưng mỗi lần cô đặt tay con bé vào tay Văn, nó không khuya loạn xạ cũng bị trượt ra ngoài, cô cắn chặt môi đến mức bật cả máu, nghẹn ngào nói:
- Con gái ngoan của mẹ, đừng khóc nữa, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi…
Nói rồi, cô kéo tay con bé lần nữa đặt lên tay Văn khẽ dỗ dành:
- Con chạm tay ba lần nữa, rồi mẹ đưa con về mai hai mẹ con mình lại vào thăm ba nhé.
Đột nhiên đứa bé im bặt, Nhiên bỗng mở to mắt nhìn xuống phía dưới bàn tay nó gần như không tin nổi vào mắt mình. Mấy ngón tay thon dài của Văn khẽ cử động rồi nắm gọn tay con bé trong lòng bàn tay anh, bỗng dưng con bé khẽ mỉm cười, nụ cười như bừng sáng cả không gian u ám này..