Em Là Sinh Mệnh Của Anh

Chương 8 :

Ngày đăng: 08:43 19/04/20


Nhiên nhìn cảnh tượng phía trước, những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn như lòng cô lúc này, chợt cô ngừng khóc bật cười như một kẻ điên. Lồng ngực cô như thắt lại, nghĩ đến những chuyện trước kia cô cảm thấy không cam lòng liền đứng dậy nắm chặt điện thoại chân trần chạy ra bên ngoài. Nhưng bóng dáng anh đã khuất xa từ lâu, lúc này cô mới nhận ra thật sự anh đã bỏ cô mà đi. Cô không còn nghĩ được gì, cứ mải miết chạy về phía trước, từng giọt nước mắt cứ chảy dài. Ngoài đường vắng tanh, cô lấy máy gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy. Nhiên không biết mình phải làm thế nào ngồi xuống vệ đường gào lên. Không ai nghe thấy, chỉ có ánh đèn đường chiếu xuống tấm thân gầy gò, cô đơn đến tội nghiệp của cô. Không, nhất định anh vẫn còn yêu cô, chỉ là anh giận cô thôi. Anh không dễ dàng hết tình cảm như vậy được. Cô lại lấy máy đứng lên, tiếp tục gọi cho anh nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng. Cô bấm số điện thoại của Nga, lý trí lúc này không còn liền nhất nút gọi. Đầu dây bên kia một lúc lâu mới nghe máy, giọng ngái ngủ:



- Alo! Sao cô lại gọi cho tôi giờ này?



Cô cố trấn tĩnh nói:



- Anh Quân đâu?



Chị ta có chút sững lại rồi nói:



- Anh ấy vẫn chưa về nhà sao?



Nhiên không cần hỏi nữa cũng biết câu trả lời, anh không ở chỗ Nga. Cô tắt máy, không biết phải làm thế nào, cuối cùng cô lấy hết can đảm gọi cho Văn. Anh ta rất nhanh chóng nhấc máy, có chút ngạc nhiên hỏi:



- Sao vậy? Cô có chuyện gì sao?



Giọng cô lạc đi, không còn chút sức lực đáp lại:



- Anh có thể cho tôi số Giám đốc Linh được không? Tôi xin lỗi đã làm phiền anh lúc này.



- Cô có chuyện gì à? Cô đang khóc sao?



Cô không còn kìm chế được, tiếng khóc mỗi lúc một to không thể trả lời được câu hỏi của Văn. Anh ta càng lo lắng hỏi lại:



- Nhiên, có chuyện gì xảy ra với cô rồi? Cô đang ở đâu?



Cô đau đớn van nài:



- Anh cho tôi xin số Giám đốc Linh, xin anh.



- Cô nói đi, cô đang ở đâu? Tại sao cô lại khóc?



- Anh chỉ cần cho tôi số của anh Linh thôi, không cần quan tâm chuyện của tôi.



- Tôi thích quan tâm chuyện của cô, được chưa? Nói đi, cô đang ở đâu? Cô muốn đi tìm Quân đúng không?



Cô ngạc nhiên, ngừng khóc hỏi lại:



- Anh nói gì cơ? Sao anh biết?



- Cô nói địa chỉ cô đang ở đi, mau lên! Tôi đến rồi sẽ nói rõ với cô!



Nhiên không còn cách nào khác, đọc địa chỉ cho anh ta. Đầu óc cô bỗng nhiên choáng váng, cô mệt mỏi ngồi sụp xuống. Cô không còn khóc được thành tiếng, chỉ có nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài trên gò má. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Là cô sai thật sao? Nhiên cứ mải mê suy nghĩ, không để ý chiếc xe Camry đang tiến về phía mình đến khi nghe tiếng còi xe cô mới giật mình đứng dậy. Văn mở cửa xe, đi về phía cô trong lòng không thể nghĩ bộ dạng cô lại thảm hại thế này. Anh thở dài nói:



- Sao cô lại thành ra thế này?



Cô lau nước mắt, cố tỏ ra bình thản đáp lại:



- Tôi không sao, anh nói đi sao anh biết tôi đi tìm anh Quân vậy?



Văn nhìn xuống dưới, lúc này mới biết cô còn không thèm đeo dép đột nhiên anh cúi xuống hốt hoảng nói:



- Nhiên, cô bị làm sao thế này?



Nhiên cúi xuống thì phát hiện bàn chân nhuốm đầy máu, trong lòng đoán chắc do khi nãy cô vội chạy mà đạp vào một vài mẩu thuỷ tinh trong nhà. Cô chưa kịp đáp lại Văn lại lên tiếng:



- Tôi đưa cô đi bệnh viện, vết thương này không đơn giản đâu. Lên xe đi.



Cô lắc đầu, lùi lại một bước từ chối:



- Không, tôi phải đi tìm Quân.



- Đi bệnh viện đã, đi bệnh viện băng bó lại vế thương thế nào đã rồi đi tìm cậu ta sau.



Cô kiên quyết đáp:



- Không, tôi phải đi tìm anh ấy, nếu không tôi sợ rằng tôi sẽ mất anh ấy thật sự.



Văn lúc này cảm thấy không còn kiên nhẫn chịu đựng, liền quát lớn:



- Cô đừng có ngang ngược thế này nữa, cô như thế này bảo sao cậu ta không bỏ đi chứ? Đến bản thân cô cô còn không yêu thương nổi thì cô lấy tư cách gì đòi người khác yêu mình? Cô nghĩ rằng cô hành hạ bản thân đến chết cậu ta sẽ quay lại sao? Cô nhầm rồi! Cô có chết thì cậu ta cũng dẫn theo người đàn bà khác đến đám tang của cô mà thôi.



Nhiên ngước to đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Văn, anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, một cảm giác quen thuộc ùa về trong trái tim anh, anh nắm chặt tay chỉ sợ rằng sẽ không kìm chế được mà ôm cô vào lòng. Cô đau xót hỏi lại:



- Sao anh biết anh ấy bỏ đi?



- Cậu ta đã tìm đến tôi!



Nhiên nhắm nghiền mắt, mấy giọt nước mắt đã khô nhưng lấm lem toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp. Văn thấy thái độ của cô như vậy anh không còn kìm chế được, tiến sát lại gần rồi bế xốc cô lên xe. Văn quay xe đi thẳng theo hướng vào bệnh viện, cô tựa đầu vào cửa kính nhìn ra hai hàng cây bên đường. Cảnh vật này lại càng khiến cô nhớ đến Quân, cô và Quân đã bao nhiêu lần cùng nhau đi trên con đường này, càng nghĩ cô càng không chấp nhận nổi sự thật đang diễn ra. Cô quay sang Văn, lúc này mới nhớ ra lời anh nói liền vội hỏi:



- Tại sao anh Quân lại đến tìm anh? Anh ấy đã nói những gì?



Văn biết cô sẽ hỏi như vậy, không ngập ngừng đáp:



- Cậu ta nói rằng cô không có bạn bè ở đây, không có người quen thân thích nên tìm đến tôi nhờ tôi có thể chăm sóc cho cô vì ít nhất tôi cũng là sếp của cô.




Cô đưa hai chiếc valy cho anh, lê xuống cầu thang, đi thẳng về phía trước đến cái ngoảnh mặt lại cũng không có. Chiếc xe lái thẳng về về gần công ty, cách công ty chỉ hơn cây số thì dừng lại. Văn ra cốp xe kéo valy xuống rồi nói:



- Đến nơi rồi, chúng ta đi thôi.



Nhiên gật đầu, lẽo đẽo đi theo anh ta. Căn hộ nằm trong toà nhà chung cư khá lớn ở tầng mười hai. Văn mở cửa thang máy rồi cùng cô đi thẳng vào phòng đã có một người đàn ông đứng đó chờ sẵn. Thấy hai người, anh ta liền vui vẻ cúi đầu nói:



- Chào Giám đốc Văn, chào cô!



Văn thấy anh ta làm điệu bộ thế liền nhếch mép nói:



- Sao hôm nay cậu lịch sự thế?



Cô liếc nhìn anh ta, gương mặt đẹp trai thư sinh cũng vừa hay nhìn về phía cô cười tươi để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:



- Vì gặp được người đẹp nên tôi vui.



Văn lườm cậu ta, giọng tức giận:



- Đừng có mà linh tinh, đây là thư ký của tôi.



Cậu ta giơ tay mắt vẫn nhìn về phía cô nói:



- Chào cô, tôi là Kiên bạn của anh Văn.



Cô giơ tay định bắt tay anh ta thì bàn tay anh ta đã bị Văn nắm chặt, anh ta cong môi nói:



- Có cần phải làm tôi mất mặt đến thế không?



Văn đắc chí cười:



- Là tôi muốn làm cậu mất mặt đấy.



Anh ta không dám cợt nhả, nghiêm túc nói:



- Được rồi, căn phòng này có một phòng ngủ một phòng bếp, chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ, tủ lạnh điều hoà có cả rồi cô có thể yên tâm ở nhé. Tôi xin phép về trước.



Nhiên gật đầu chào anh ta, rồi nhìn lại căn phòng, mặc dù không quá lớn nhưng rất sạch sẽ, nội thất cũng rất đẹp. Chưa bao giờ cô được ở một căn phòng đẹp thế này, trong lòng cô cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Văn nhìn cô rồi nói:



- Cô cứ yên tâm ở đây, có gì cứ gọi cho tôi. Không hài lòng chỗ nào cũng cứ nói với tôi. Tôi về trước đây.



Cô cắn chăt môi cúi đầu nói:



- Cảm ơn anh rất nhiều, thật lòng tôi cảm thấy phiền anh quá.



Văn không trả lời, chỉ khẽ gật đầu mở cửa bước đi. Cô xếp quần áo vào tủ xong liền đi tắm, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tắm xong liền lên giường ngủ. Ngày hôm sau Văn đi rất sớm,hôm qua anh hủy cuộc họp nên công việc dồn lại rất nhiều. Anh lên công ty từ lúc năm giờ sáng làm đến gần bảy giờ mới xong việc. Anh đứng dậy định pha cho mình cốc cà phê thì thấy tiếng mở cửa, nhìn đồng hồ còn đến hơn mười phút nữa mới đến giờ làm việc mà Nhiên đã đến. Anh cũng đã quen dần với thái độ làm việc của cô, từ trước đến nay chưa bao giờ cô đi làm muộn. Cô bước vào đặt túi lên bàn rồi đi về phía phòng anh như một thói quen, anh đưa cốc cà phê cho cô rồi nói:



- Thật đúng lúc, cô pha cho tôi một cốc cà phê.



Nhiên nhận lấy cốc, gật đâu lúc này anh mới phát hiện ra hôm nay cô đã thay đổi kiểu tóc. Mái tóc bình thường cô cuộn tròn để lộ gương mặt thanh tú được thay bằng mái tóc xoăn uốn rất cầu kỳ, màu son môi cũng được đổi thành màu đỏ cam nổi bật hẳn làn da trắng sứ, cô mặc một bộ quần áo công sở bó sát tôn lên vóc dáng cao ráo mảnh mai của mình. Anh có chút ngạc nhiên, vẻ mặt cô cũng tràn đầy sức sống không có gì giống như vừa bị thất tình chợt cảm thấy dù rằng không giống mọi ngày nhưng trong thâm tâm lại cảm nhận hình như phong thái tự tin này mới đúng là cô gái mà anh đã gặp những năm trước chứ không phải cô gái chỉ biết khóc lóc như những ngày qua.



- Anh Văn, anh không đưa cốc sao tôi đi pha cà phê được?



Mải mê suy nghĩ, anh không nhận ra mình vẫn chưa đưa cốc cho cô vội vàng nói:



- Tôi quên mất, cô đi pha nhanh giúp tôi.



Nói rồi anh trở lại bàn làm việc, nỗi sợ mơ hồ hôm qua không còn. Dù là thái độ của cô lúc này không giống kẻ thất tình, nhưng như vậy cũng khiến anh yên tâm hơn, ít nhất cô sẽ không làm điều gì dại dột. Nghĩ đến ngày hôm qua khi cô ngồi sụp xuống vệ đường khóc anh vẫn thấy đáng sợ, không hiểu cô lấy đâu nước mắt và sức lực mà có thể gào to lên như vậy giữa đường mặc ánh mắt những người xung quanh. Văn thở dài, nếu là anh chắc chắn anh sẽ không để cho cô khóc như vậy đừng nói là khóc trước mặt những người lạ bỗng nhớ lại những lời Quân nói hôm qua, lại cảm thấy phần tiếc nuối phần lại vui mừng. Anh cảm thấy không phải Quân không yêu cô nhiều, chỉ là anh ta có quá nhiều sức ép, chỉ có điều nếu thay là anh dù có nghèo khó cỡ nào anh cũng sẽ không buông tay cô. Đối với anh thà yêu nhau trong cay đắng khốn khó còn hơn một đời xa cách, cứ mải mê suy nghĩ Văn không biết Nhiên đã vào phòng lúc nào. Cô đặt cốc cà phê lên bàn rồi nói:



- Anh Văn, tôi có một đề nghị này mong anh đồng ý.



Anh nhìn cô, lần đầu tiên cô nghiêm túc đứng trước mặt anh thế này liền đáp:



- Đề nghị gì?



- Anh hãy giao cho tôi thật nhiều việc, những việc nào tôi không biết tôi sẽ hỏi anh, thậm chí giao cho tôi cả việc về nhà, tăng ca càng tốt. Bất cứ việc gì tôi có thể làm được.



Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi hiểu ý cô liền gật đầu đồng ý:



- Được rồi, vậy bây giờ cô vào tủ hồ sơ lấy trong tủ số hai và số ba ra xử lý hết cho tôi, cô đánh máy lại, tra cứu xem đã đúng số ngày tháng năm, số hiệu hay chưa rồi sửa lại. Sau đó mang xuống văn thư người ta chuyển qua cho tôi. Đống hồ sơ đó đủ cô làm vài ngày, xong tôi sẽ giao tiếp cho cô.



Cô gật đầu nhanh nhẹn mở tủ lấy sấp hồ sơ về phía bàn rồi lại vào phòng anh nói tiếp:



- À, nếu có cái gì cần tôi chuyển qua bên công ty tổng cứ giao cho tôi.



Văn đang đánh máy, dừng lại rồi nói:



- Chuyển qua đó có bên văn thư lo rồi, cô không cần lo.



Nhiên miễn cưỡng gật đầu, không đáp đi ra ngoài. Quả thật những đống tài liệu này chiếm rất nhiều thời gian của cô. Đánh máy cả một ngày mới chỉ hết được một phần tư, thế này thật quá tôt sẽ giúp cô về nhà không còn nghĩ ngợi lung tung. Buổi tối sau khi tan ca, cô về nhà tắm rửa nấu chút gì đó ăn rồi nhanh chóng lao đầu vào công việc như thể chỉ cần một phút không làm cô sẽ nghĩ đến Quân. Vậy mà không ngờ suốt thời gian đó cô dường như không suy nghĩ gì nhiều như thể không có chút đau đớn nào trong lòng. Hai tuần sau kể từ ngày cô gặp Quân ở công ty anh ta, buổi sáng cô đến công ty đi làm như thường lệ thì nhận được tin nhắn của Nga chỉ vọn vẹn một dòng:



"Hôm nay anh Quân bay đấy!"



Nhiên nhìn dòng tin nhắn, nhếch mép mỉm cười rồi bình thản đi uống nước. Nếu là cô của trước kia có lẽ sẽ không kìm được mà ném điện thọai nhưng giờ đây lòng cô đã lạnh, cô cũng không biết bảy ngày qua cô đã sống thế nào. Lại càng không hiểu tại sao bản thân lại có thể mạnh mẽ đến như vậy? Người ngoài nhìn vào không ai đoán được cô vừa bị thất tình, chỉ có trong thâm cô tự rõ, bảy ngày qua cô sống cũng như chết rồi. Trái tim cô đã chết kể từ lúc Quân nói rằng anh ta chỉ ngộ nhận yêu cô, cô không phải không đau, chỉ là đau đến nỗi không còn cảm nhận được nữa rồi. Cô đọc lại dòng tin nhắn, cuối cùng xoá đi rồi chặn luôn số Nga. Phải rồi, để lại làm gì khi cô và Quân đã không còn liên quan. Nếu thật sự yêu cô anh ta chắc chắn đã không bỏ mặc cô như vậy. Cô không hận, mà chỉ tiếc hai năm qua đổi một câu anh ngộ nhận thôi! Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu ra rằng, mọi chuyện đều có thể buông bỏ, chỉ cần đủ tuyệt vọng. Mà cô thì đã thừa tuyệt vọng rồi, tình yêu rốt cuộc cũng chỉ là thứ vừa mong manh vừa thực dụng, chẳng ai có thể chờ đợi mãi trong tuyệt vọng!