Em Như Nắng Mai Rực Rỡ
Chương 12 : Sống thật với chính mình
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
Buổi biểu diễn thành công rực rỡ, như một quy luật tất yếu, các nghệ sĩ rủ nhau đi bar xả stress. Thường thì quản lý ngồi riêng ở một bàn khác, nhưng hôm nay Tiến cứ bám miết lấy Linh làm cô khá khó xử.
-“Chị à, ngồi đây với em, chị uống nước cam nhé, đừng uống rượu nhiều không tốt đâu.”
-“Cậu cứ để tôi tự nhiên.”
-“Lúc mới biết tin em có hơi sốc, nhưng giờ thì không sao rồi, em vẫn sẽ yêu quý chị như thế. Chị đừng bận tâm người khác nghĩ gì, cứ sống thật với chính mình là tốt nhất ạ.”
Linh khẽ nhả ống hút, nhíu mày đầy thắc mắc.
-“Nhưng mà thề có trời cao chứng giám, trước khi chị công bố thì em tuyệt đối sẽ giữ bí mật. Em nghe mấy bạn trong công ty kể chị giỏi, xử lý scandal rất chuyên nghiệp, em được hợp tác với chị coi như cũng là có phúc. Ngược lại, em sẽ hết lòng tôn trọng và bảo vệ chị, chúng ta giờ coi như người một nhà ấy.”
Thằng bé này, tự dưng triết lý hâm hâm vậy?
-“Chị à, chị biết Lâm Trang không? Cái người đang nhảy kia kìa, cô ta…cô ta…cũng như chị đó, em và cô ấy xưa có chút giao tình, nếu chị ưng em gọi ra đây nhé.”
Hoàng Tiến thao thao bất tuyệt làm bà mai, buồn đời là nói tràng lan đại hải xong ngoảnh sang mới phát hiện người ta chẳng hề nghe mình gì cả. Chị ấy hoàn toàn hướng về phía khác, ánh mắt thoáng nét buồn.
Là sếp lớn mà?
Sếp đúng là VIP, khả năng sát gái kinh quá. Một mình sếp mà chiếm của quán nhà người ta tới mấy em phục vụ, em thơm má, em dựa vai, em ôm eo, em nào em nấy ngọt xơn xớt.
-“Chị đừng có nhìn anh Lập mà tự ti về bản thân, anh ấy chuẩn men nó khác, với cả đến em còn chẳng dám so mà, nhưng rồi chúng ta sẽ tìm được tình yêu đích thực thôi.”
Hoàng Ái Linh nửa câu cũng chẳng thèm đáp, thất thần gửi vội một tin nhắn. Vài giây sau, Trương Quốc Lập liếc qua màn hình điện thoại rồi lại coi như không có gì, tiếp tục thả mình vui vẻ.
Có người khổ sở bộc bạch, nếu Jun làm vậy để trả thù thì xin hãy dừng lại, em thực sự…rất đau.
Có người nhấp chén rượu, khẽ cười khẩy.
Đau ư?
Cô hiểu thế nào là đau?
Cô có chăng còn nhớ đêm ấy…
Cái đêm mưa rả rích xối xả, cái đêm cả thành phố tắc nghẽn vì ngập lụt, có thằng ngốc nào đó điên cuồng tìm cô. Để rồi sao? Cô ngồi đó, một bàn rượu thịnh soạn với năm vị “thiếu gia” khác, cô lả lướt, cô cợt nhả.
-“Sara bé bỏng, người yêu đến tìm kìa?”
-“Người yêu gì chứ, lái xe của em mà. Ôi trội ôi, cưng quá cơ, thế nào mà giỏi, tìm được đến đây cơ à? Thưởng, thưởng cho nè…”
Sa gạt nước mắt, cố năn nỉ. Cô nhớ, xưa kia chỉ cần năn nỉ nhiều thật nhiều là người ấy sẽ mủi lòng.
Nhưng xưa kia là xưa kia, bây giờ là bây giờ.
Bây giờ, dù cô có van nài đến khản cổ, giọng anh vẫn lãnh đạm đều đều.
-“Hoàng Ái Linh, tỉnh táo lại đi, chúng ta đã chia tay từ hơn ba năm trước rồi. Có những thứ như bát nước vậy, đổ đi thì chẳng thể lấy lại được.”
-“Thật sao?”
-“Thật.”
-“Có cần suy nghĩ lại không? Hay suy nghĩ lại đi, em đợi nhé, em sẽ đợi…”
-“Đừng phí thời gian nữa.”
-“Ghét em lắm à?”
-“Ghét.”
Tim Sa, chưa bao giờ nhức nhối đến thế, giọng cô đầy run rẩy, cô hỏi, ghét em như vậy, em xuất hiện nhiều thế này, chắc Jun mệt mỏi lắm?
Anh không đáp, nhưng lại vô tình gật đầu.
-“Được, từ giờ em sẽ không làm phiền Jun nữa, em chính thức thôi việc từ hôm nay.”
Jun biết, nếu Sa hứa thì nhất định cô sẽ làm. Anh nên vui mới đúng, cuộc sống không có cô, yên bình đến nhường nào. Biết là vậy, cớ sao vẫn không cười nổi?
…
Đường dài xa thăm thẳm, có người con gái thẫn thờ từng bước. Lại có người phía sau điên cuồng tăng tốc. Hoàng Ái Linh, quản lý yêu quý của em, có biết em chờ giây phút này bao lâu rồi không?
Nhất định hôm nay chị ta phải chết. Phải, chết rồi, làm ma rồi thì cũng chẳng báo thù được cô nữa.
Cô mất tất cả, chả nhẽ người hại cô, lại cứ yên bình mà sống được hay sao?
Ngày hôm ấy, tiếng đụng xe vang vọng thảm khốc.
Ngày hôm ấy, máu nhuộm đỏ một góc phố.