Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 5 : Jun thương ai hơn?

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Jun của ngày xưa, chỉ cần Linh hơi mè nheo nhũng nhiễu đã cuống quít dỗ dành. Jun của bây giờ, mặc cô van xin rối rít, vẫn có thể thản nhiên rời đi.



Cửa thang máy đóng, rồi lại bất chợt mở. Linh sững sờ ngước lên, bàng hoàng tưởng như mơ.



-“Anh?”



-“Còn đứng đấy à? Mau theo tôi.”



-“Em…em ạ?”



Linh mấp máy.



-“Chả nhẽ không khí?”



Có người móc mỉa, có người như mở cờ trong bụng, khấp khởi tíu tít theo sau. Khổ nỗi cái chân đỏng đảnh đáng ghét, đang yên đang lành tự dưng dở chứng. Linh ngã chổng vó, ngồi nhìn Jun càng ngày càng cách xa mình mà bực bội không tả xiết.



Chịu rồi, chẳng thể nhích nổi.



Mãi mới có cơ hội mà, chả nhẽ lại cứ như vậy vuột mất?



Đang lúc Linh bất lực muốn khóc thì Jun quay lại, hai tay anh xỏ túi quần, đủng đỉnh bước về phía cô, hất hàm “hỏi han”.



-“Sao? Tiểu thư cần kiệu ạ?”



-“Không như anh nghĩ đâu, tại…tại em chưa bao giờ đi bộ nhiều như thế cả…”



Mặc cho cô phân trần giải thích, có người giọng vẫn đều đều.



-“Kiệu bốn người khiêng hay tám người? Tiểu thư cứ tự nhiên ra lệnh, tôi sẽ lập tức phục tùng.”



A, ghét Jun ghê.



Còn cố trêu người ta nữa.



Ai đó cũng chẳng vừa, nở nụ cười tươi thật tươi, ngọt giọng bảo cúi xuống đây Linh nói cho mà nghe. Jun cúi xuống rồi, cô lại tinh nghịch quàng tay vòng qua cổ anh, cả người đu bám không rời.



-“Em chỉ cần Jun thôi.”



Jun doạ ném Linh vào sọt rác. Nhưng chỉ doạ thôi, không hề ném nhé.



Anh chẳng những cõng cô vào nhà mà còn vặn chân cô tra xét qua lại.



-“Sao không mang giày?”



-“Đi được nửa đường rồi, nhưng em tiếc, em sợ hỏng ấy, dù sao cũng là Jun làm cho em mà.”



-“Tiểu thư nhầm rồi, tôi nào có rỗi hơi như thế.”



Có người chối, vừa chối vừa lau chùi cẩn thận, tỉ mẩn bôi thuốc cho cô.



-“Thật á? Thế anh đang làm cái gì đấy? Rõ là quan tâm em mà?”
Linh hôm nay dậy từ bốn rưỡi sáng, chạy đi chạy lại bao nhiêu việc, tới giờ đói run cầm cập, cô xếp vào hàng cùng các bạn khác, đợi tới lượt lấy cơm.



Lúc ngẩng lên có người sững sờ đến ngây ngốc, Jun ở đó, cùng nhân viên gắp thức ăn phục vụ fan. Anh phụ trách gắp mề gà xào dứa và mực chiên giòn.



Linh ngay lập tức đưa hộp cơm ra trước mặt. Lòng thầm cầu nguyện chiếc khẩu trang này phát huy tác dụng tốt, hi vọng Jun không nhận ra cô. Anh không nói gì cả, vẫn giữ thái độ như với bao người khác, có điều, bữa đó, khay cơm của Linh là khay duy nhất không có món mề xào.



Chỉ là vô tình, Jun quên mất? Hay căn bản anh biết, biết cô chẳng thể ăn cái thứ đó?



Đơn giản vậy mà cũng khiến Linh suy nghĩ mãi không thôi. Ai đó chống cằm bần thần hồi lâu, bỗng có người gọi tới tấp.



-“Cô kia, trễ giờ rồi, mau vào phỏng vấn.”



Phỏng vấn? Phỏng vấn gì chứ?



-“Anh nhầm người rồi.”



-“Nhầm cái gì mà nhầm, cô tên Hoàng Ái Linh phải không? Tới lượt cô rồi đó!”



-“Tôi? Lượt gì?”



-“Ơ hay cái cô này, cô đăng kí xin làm quản lý cho nghệ sĩ trực thuộc công ty chúng tôi còn gì?”



-“Đâu có, tôi là fan mà, tới đây phục vụ thôi…”



-“Ôi trời cái cô này, còn xấu hổ nữa à, đã có ước mơ thì phải kiên cường mà thực hiện chứ, mau lên, nhanh nhanh còn đến người khác nữa chứ.”



Hoàng Ái Linh há hốc, mà cô phân trần không nổi với cái người đàn ông chả ra đàn ông, đàn bà chẳng ra đàn bà này. Hắn cứ thế lôi cổ tống cô vào phòng rồi gian xảo khoá ngoài.



-“Bạn kia, đây là phòng thi chứ không phải cái chợ.”



Một trong ba vị giám khảo chính lên tiếng, Linh an tĩnh nhìn xung quanh một lượt, bắt gặp ánh mắt của giám khảo bổ sung thứ tư liền theo phản xạ cúi gằm xuống.



Thôi được, chẳng cần biết nhầm lẫn như nào, vì sao nhầm lẫn, đã đến nước này rồi thì cứ phỏng vấn vậy, cũng chỉ tầm chục phút thôi chứ gì? Được vào làm cũng tốt, chẳng phải hàng ngày sẽ được gặp Jun hay sao?



Suy cho cùng cô cũng thấy mình hơi bị mơ mộng rồi, kiểu gì cái người đó cũng ghét cô mà, chắc không cho cô vào công ty của người ta đâu.



Nói chung thì Linh vẫn cố gắng hết sức mình trả lời trơn tru từng câu hỏi, giám khảo bảo gì cô cũng làm theo, ba vị kia đều gật đầu tán thưởng, còn trêu Linh có khi gửi nhầm hồ sơ rồi, nếu muốn họ sẽ chuyển hộ sang phòng tuyển nghệ sĩ.



Hoàng Ái Linh một mực lắc đầu, nói cô thích làm quản lý.



Xem chừng mấy chú khá hài lòng, chỉ có người cuối cùng, cô nghĩ anh sẽ lắc đầu, thật chẳng ngờ người ấy bình thản hỏi.



-“Quản lý cũng gần như giúp việc của nghệ sĩ vậy, tiểu thư được chiều từ trong trứng nước, bây giờ bảo đi hầu người khác e rằng hơi khó phải không?”



-“Không khó, không khó…em làm được…”



Linh vội vã khẳng định, Jun nhìn cô, cô cũng chẳng rõ anh cười hay không cười nữa, chỉ có điều vẫn tiếp tục “phỏng vấn”.



-“Nếu có việc gì xảy ra với nghệ sĩ, thân làm quản lý, cô sẽ giải quyết như thế nào? Dùng năng lực của chính bản thân cô hay dùng tiền của ba cô?”