Eo Thon Nhỏ

Chương 34 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Lục Trì bị bộ dáng đột ngột này của cô làm cho im lặng không biết nói gì.



Anh lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách, quay mặt đi chỗ khác, giọng nói trong khăn quàng cổ có chút khó chịu: “Vào… Vào thôi.”



Đường Nhân đứng vững lại, đi theo sau anh vào hiệu sách.



Trước khi lên cầu thang, cô lại mở miệng hỏi: “Có phải cậu cố ý đúng không?”



“Hả?” Lục Trì không hiểu.



“Hôm nay cậu không đeo mắt kính, chắc chắn là tự tin mình có đôi mắt đẹp, cố ý quyến rũ tớ.” Đường Nhân dừng lại, lớn tiếng nói.



Hôm nay vừa mới thấy Lục Trì, cô đã bị bộ dáng kia của anh làm cả người cô xao xuyến.



Ban đầu cô cảm thấy anh rất xinh trai, bây giờ lại không đeo kính, cô lại cảm thấy anh rất đẹp trai, mặc kệ là gì thì cô đều thích.



Lục Trì dừng chân, lắc đầu.



“Thôi, hỏi cậu cũng bằng thừa.” Đường Nhân bĩu môi, dù sao anh chắc chắn là cố ý, “Haizz, đẹp trai có quyền.”



Lục Trì bị cô nói như vậy có chút chột dạ.



Anh nhìn xung quanh, hôm nay không có nhiều người trong hiệu sách, chỉ có bà chủ đang xem kịch trên tivi, âm thanh trong tivi có khi còn lớn hơn cả tiếng nói của Đường Nhân.



Anh ho nhẹ một tiếng, tiếp tục lên lầu cùng với cô.



~



Trong hiệu sách không có biến cố gì.



Đường Nhân muốn mua thêm tài liệu tham khảo môn vật lý chỉ là cái cớ, hiện tại điểm số môn vật lý của cô khá ổn, nếu có thể kiếm thêm điểm môn ngữ văn, thì có thể vượt qua được người đứng nhì.



Hừ, cô chính là không vui vì đứng dưới người đứng nhì.



Lục Trì nhớ lại ngày đó, trông giọng nói và khuôn mặt của Đường Nhân có vẻ không vui khi thấy bảng thành tích, khiến anh không khỏi suy nghĩ.



May mắn người đứng nhì là một nam sinh, nếu là nữ sinh, chắc chắn cô lại càng không vui.



Anh hoàn hồn, thì Đường Nhân đã đi lên phía trước, thấy anh chưa lên kịp, cô đứng lại xoay người chờ anh.



“Nghĩ cái gì mà tụt lại phía sau vậy.” Đường Nhân hỏi.



Lục Trì lập tức trả lời: “Không có.”



Đường Nhân liếc anh, nhất định là anh đang suy nghĩ gì đó mà không chịu nói với cô.



Vừa đến giá sách bên kia, Lục Trì lập tức rút ra một quyển sách, Đường Nhân liếc mắt nhìn qua, phát hiện ra là sách vật lý.



Cô đi theo Lục Trì, cười ha ha.


Thấy nam sinh nhìn mình chằm chằm, bà chủ cười cười, đi đến bàn trong cùng thấy bánh nướng được để ở đó.



“Nhìn gì vậy?” Đường Nhân hỏi.



Lục Trì thu hồi tầm mắt, anh chẳng qua là thấy hai ông bà chủ mặc dù gây gổ, nhưng đủ để thấy có sự dịu dàng trong đó.



Đường Nhân thuận mắt nhìn theo hướng Lục Trì vừa mới nhìn, sau đó nhỏ giọng nói: “Bà chủ tiệm mỳ trước kia không được cha mẹ đồng ý lấy ông chủ, nhưng hai người lại muốn ở cùng nhau, nghe nói trước kia ông chủ không có gì trong tay hết.”



Sau đó hai người cố gắng có một quán ăn nhỏ.



Đường Nhân hâm mộ ông chủ ngày nào cũng đều đi mua bánh nướng mà bà chủ thích ăn nhất, mà món này phải chạy đến cuối phố mới có thể mua được.



Ông chủ đã từng kể qua làm như vậy để khiến bà chủ vui, bà chủ cũng đã khổ nhiều rồi.



Đường Nhân kể chuyện xưa cho Lục Trì nghe.



Ánh mắt Lục Trì lại nhìn về phía bên cạnh, không khỏi suy nghĩ về gia đinh anh, mẹ anh vì anh nên cắn răng chấp nhận lấy ba anh, ai ngờ lại nhận được kết quả như ngày hôm nay.



Lần trước từ bệnh viện trở về, anh xin nghỉ vài ngày ở nhà chăm sóc mẹ, nếu không phải kỳ thi đến gần, thì anh đã nghỉ thêm vài ngày nữa rồi.



Vấn đề ly hôn này anh đã khuyên mẹ anh không chỉ một hai lần.



“Của cháu trai đây.”



Trong lúc Lục Trì đang ngẩn người, thì bà chủ đã bưng tô mỳ đến trước mặt anh, tô mỳ trộn mỡ hành khiến người ta nhỏ dãi.



Đường Nhân nhìn anh chằm chằm, cuối cùng tô mỳ chua cay của cô cũng được bưng lên.



Lúc ăn đột nhiên yên tĩnh.



Không biết qua bao lâu, Đường Nhân nghe thấy Lục Trì lên tiếng: “Cậu…”



Khuôn mặt Lục Trì bối rối, không còn khăn quàng cổ ngăn cản, cả khuôn mặt đều lộ ra, đẹp trai như một vị thần.



Anh mấp máy môi, giọng nói lí nhí: “Cậu… Vì sao lại thích… Thích tớ?”



Đường Nhân sững sờ.



Cô nhìn Lục Trì, hiếm khi thấy anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt xinh đẹp đó đang chứa đựng sự nghi hoặc.



“Chuyện này…” Đường Nhân cắn cắn đũa.



Sau đó cô cúi đầu dùng đũa đảo đảo tô mỳ: “Tớ thích ăn mỳ chua cay nhất."



Tô Khả Tây đã từng hỏi cô vì sao chỉ thích ăn mỳ chua cay, bởi vì cô ta cảm thấy ăn cũng được, thỉnh thoảng ông chủ nêm nếm thiếu gia vị thì sẽ mất ngon ngay.



Cô lại đưa mắt nhìn thẳng vào đáy mắt anh: “Thích là thích, đương nhiên vì tớ cảm thấy món đó ngon nhất.”



Đường Nhân hỏi ngược lại: “Cậu có cảm thấy vậy không?”



Bởi vì thích anh cho nên cả thế giới đều trở nên ngọt ngào.