Eo Thon Nhỏ

Chương 36 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Trong khoảnh khắc đó chỉ còn nghe thấy tiếng rạo rạo do Đường Quân đang nhịp chân trên tuyết.



Đường Nhân ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng túng. Cô nhìn lén Lục Trì, thấy khuôn mặt anh đang rất bối rối, thở dài.



Không biết đến khi nào anh mới chủ động như ban nãy?



Đường Quân thấy em gái mình không trả lời, lại lên tiếng hỏi: “Nhân Nhân, người này là bạn học của em sao?”



Đường Nhân gật đầu, xách túi thú nhồi bông lên: “Đúng vậy, là bạn học đứng nhất toàn trường, Lục Trì.”



Ánh mắt Đường Quân không khách khí.



Lục Trì: “…”



Đường Quân nhìn Lục Trì từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Đã muộn rồi, cảm ơn bạn học Lục đã đưa em gái tôi về nhà.”



Lục Trì đang muốn mở miệng, thì lại nghe thấy Đường Quân nói tiếp: “Tôi nghĩ gia đình bạn học Lục đang rất lo lắng, nên về sớm một chút, trời tối không an toàn.”



Quả nhiên không khách khí.



Đường Nhân tiến sát đến bên cạnh Đường Quân, bất mãn nói: “Anh hai.”



Đường Quân trừng cô, biết mối quan hệ của hai người không đơn giản như vậy, trông bộ dáng nam sinh này lạnh lùng trầm tĩnh, không biết nhân phẩm như thế nào.



Đường Quân đưa tay xoa đầu cô, sau đó sửa sang lại áo quần cho cô, khoác tay qua vai cô: “Đã muộn như vậy rồi, chi bằng để tôi lái xe đưa bạn học Lục về nhà, bạn học Lục thấy sao?”



Ánh mắt Lục Trì chuyển đến cánh tay Đường Quân đang khoác lên vai cô, khẽ nhíu mày.



Một lúc sau, anh mở miệng: “Không… Không cần đâu ạ.”



Nói xong, anh khẽ gật đầu với Đường Nhân rồi xoay người rời đi.



Đường Nhân hất tay Đường Quân ra: “Anh đừng quá đáng.”



Đường Quân thấy cô đuổi theo bóng dáng Lục Trì, hét to: “Anh trai khoác vai em gái mà gọi là quá đáng á? Anh còn chưa chỉnh thằng nhóc đó đâu.”



Vừa rồi em gái anh có cần phải giới thiệu người bạn học đó đứng nhất toàn trường không, chẳng phải có ý giễu cợt thành tích nó không tốt sao?







Đường Nhân đuổi theo: “Lục Trì.”



Lục Trì dừng lại, quay lại nhìn cô.



Có lẽ là do cô chạy quá nhanh, cho nên lông mi hơi run run, hơi thở toàn khói trắng, khiến khuôn mặt cô mờ ảo.



“Cậu đừng để bụng anh tớ, thần kinh anh ấy không bình thường.” Đường Nhân nói.



Lục Trì không thể quên được vẻ mặt vừa rồi của Đường Quân, lại nghe cô miêu tả về anh trai mình như vậy, thật sự muốn thấy phản ứng của anh trai cô.



“Không sao.” Anh nói.



Đường Nhân lại chuyển đề tài: “Vậy chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy nhé?”



Lục Trì quay mặt đi chỗ khác, chưa được bao lâu thì quay đầu lại, dùng ngón tay búng lên trán cô một cái, nói: “Học… Học cho tốt.”



Đường Nhân: “…”



Con mọt sách không biết lãng mạn gì cả, chưa gì đã lùi lại một bước rồi.



~


“Tớ không có nhìn lầm chứ?”



“Chuyện này bắt đầu từ khi nào nhỉ?”



“Tảng băng trong truyền thuyết đã bị tan chảy rồi sao?”



Trong phòng học, có một nam sinh ngồi xuống, lén lút lấy điện thoại di động ra, nói: “Lần trước tớ đã nói là trông thấy hai người bọn họ hẹn hò ở bên ngoài mà các cậu không tin.”



Nam sinh đó tận mắt thấy Lục Trì và Đường Nhân chơi gắp thú.



Hơn nữa không ngờ kỹ thuật của Lục Trì lại giỏi đến như vậy! Nam sinh đó còn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của chị Nhân… Đã học giỏi, lại còn chơi game giỏi, vậy thì người bình thường sống thế nào đây…



Vài người quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào điện thoại của nam sinh đó. Sau vài giây, điện thoại đã được truyền đi khắp lớp.



Trong ảnh là Đường Nhân và Lục Trì đang chơi trò gắp thú.



Mọi người bắt đầu thắc mắc: “Sao chỉ có một tấm?”



“A, tớ sợ chị Nhân phát hiện ra, nên chỉ dám chụp lén một tấm rồi bỏ chạy…”



Đòi hỏi để làm gì chứ!



~



Lúc lên cầu thang, hai người đều đi chậm lại.



Đường Nhân ôm chồng sách vở, Lục Trì bê bàn học, cũng không tiện nói chuyện, cho nên có chút yên tĩnh.



“Cậu xem bộ dáng của chúng ta bây giờ có giống Ngưu Lang Chức Nữ không cơ chứ?” Đường Nhân nói.



Lục Trì: “…”



Có giống Ngưu Lang Chức Nữ không thì anh không rõ, nhưng hai người đang phải bưng vác nặng thì giống.



Lúc gần lên đến lầu năm, Đường Nhân đột nhiên mở miệng: “Tối hôm qua… Ba tớ rất xem trọng cậu.”



“Hiệu trưởng… Đường?” Lục Trì có chút chần chừ.



“Nếu ba tớ mà nghe cậu gọi như vậy thì chắc chắn sẽ rất đắc ý.” Đường Nhân bĩu môi.



Lục Trì nhớ lại bộ dáng của hiệu trưởng, có chút béo bụng lại phệ, thoạt nhìn cũng tương đối nghiêm túc.



Anh chỉ thấy ba Đường Nhân ở những buổi lễ quan trọng, hầu hết giờ chào cờ cũng không thấy người đâu, dù sao anh cũng đứng tuốt phía cuối hàng.



Anh chỉ tiếp xúc trực tiếp vào lần chuyển trường đó, hiệu trưởng Đường vẫn nở nụ cười tươi trên mặt, bộ dáng cũng không sai biệt lắm so với các hiệu trưởng khác.



Nhìn không ra lại thích yêu chiều con gái… Chẳng trách có cô con gái nghịch phá như vậy…



“Ba tớ ham hư vinh lắm.” Đường Nhân không biết rõ anh nghĩ gì, nói xấu Đường Vưu Vi: “Lúc ba tớ nổi giận, chỉ cần mẹ tớ gọi ngọt một tiếng hiệu trưởng Đường, thì ba tớ lập tức cười thành tiếng.”



Lục Trì hiểu rõ ham hư vinh này không giống cái loại ham hư vinh kia. Khóe môi anh nâng lên cong thành một đường cong đẹp mắt, nhẹ nhàng.



Đường Nhân nhanh mắt: “Từ nay về sau cậu phải cười nhiều hơn nữa. Cậu cười lên trông rất đẹp trai.”



Nụ cười của Lục Trì lập tức biến mất.



Cô suy nghĩ một chút, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh xảo, nói: “Lúc nãy tớ vừa uống nước mật ong, nước mật ong ngọt ngán răng rồi.”



Lục Trì không hiểu nhìn hàm răng trắng sáng của cô. 



Hai chuyện này có liên quan sao?



Đường Nhân lại nói tiếp: “Khi cậu cười… Còn ngọt hơn nước mật ong tớ uống lúc nãy nữa.”