Eo Thon Nhỏ
Chương 46 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Cơ bản mọi người trong lớp học đang buồn ngủ vì giọng giảng bài dịu dàng như ru ngủ của giáo viên vật lý, nhưng màn vừa rồi cực kỳ kích thích, khiến tất cả mọi người bừng tỉnh.
Lộc Dã đập bàn.
Đường Minh nghẹn giọng nhìn trân trối: “Cậu ấy thật sự không sợ cô giáo thấy sao?”
Mặc dù giáo viên vật lý đứng đưa lưng về phía bọn họ, nhưng cũng có thể quay đầu lại nhìn bất cứ lúc nào, vậy mà hai người bọn họ dám ngang nhiên làm chuyện đó trước mắt nhiều người như vậy.
“Hai người bọn họ mà sợ cô giáo sao?” Lộc Dã nghiêng đầu nói.
Thành tích của Lục Trì luôn luôn xuất sắc, cho nên chỉ cần không phạm phải sai lầm nào nghiêm trọng thì các giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, Đường Nhân đương nhiên cũng không khác biệt lắm, chẳng qua hơn một cái là con gái của hiệu trưởng.
Giáo viên luôn thiên vị học sinh giỏi.
Lục Trì cầm đề thi không có đáp án bắt đầu viết bài giải lên bảng một cách lưu loát.
Nhìn tới nhìn lui cũng không nhận ra được anh đang trực tiếp giải bài.
Ít nhất thì bọn họ cũng không thể giải bài nhanh được như vậy, lại còn có thể nhớ rành mạch từng chữ số, cũng không cầm máy tính.
Cả lớp phía dưới ồ lên thán phục.
Giáo viên vật lý nói: “Ồn ào cái gì, tập trung nhìn bài giải trên bảng. Lần này trong lớp chỉ có một mình Lục Trì làm được bài cuối cùng.”
Trong phòng học vang lên tiếng thở dài.
Lục Trì còn đang đứng trên bục giảng chơi trò ám muội với Đường Nhân, vậy mà điểm vật lý lại được trọn điểm, bọn họ ở phía dưới bị giáo viên la rầy.
Giữa người với người mà sao lại chênh lệch quá lớn như vậy.
Mặc dù Đường Nhân mất một lúc mới tỉnh ngủ hẳn, nhưng động tác tay cũng rất nhanh lẹ, cô nháy nháy mắt mấy cái, viết bài giải lên bảng.
Không thể không nói bài giải của Lục Trì rất tuyệt, cô sao chép lên bảng rất cẩn thận, hơn nữa cũng có thể hiểu được bài toán rất dễ dàng.
Đường Nhân viết xong lại hắt xì một cái.
Lục Trì cũng vừa lúc viết xong, quay đầu nhìn cô, tuy rằng anh không cười, nhưng trong mắt lại lộ ra một xíu ý cười, tâm tình đương nhiên không tệ.
Đường Nhân đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Hai người một trước một sau rời khỏi bục giảng, trên đường quay lại chỗ ngồi, Đường Nhân đưa tay ra cào cào lưng anh.
Lục Trì nhanh tay bắt lấy tay cô.
Bạn học ngồi hai bên cũng nhịn không được lên tiếng: “Ùi chà.”
Thật sự là đôi cẩu nam nữ.
Trước mặt mọi người mà lại tự nhiên làm trò khiến người khác ghen tỵ, ở trên bục giảng còn chưa đủ, trên đường về chỗ ngồi ngắn như vậy cũng phải nắm tay mới chịu.
Rõ ràng là muốn châm ngòi nổ mà.
Lộc Dã lắc đầu: “Chậc chậc.”
Lục Trì buông tay Đường Nhân ra, quay lại chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Đường Nhân khó chịu, đá chân ghế của Lộc Dã: “Nhiều chuyện.”
Giáo viên vật lý đã quay trở lại bục giảng, giọng giảng bài đều đều lại vang lên, khiến mọi người trong phòng học lại cảm thấy buồn ngủ.
Lục Trì trả lại đề thi cho cô.
Lục Trì lạnh mặt, quay đầu cô lại.
Đường Nhân đảo mắt nhìn Lục Trì, cô nghi ngờ: “Lục Trì, cậu làm gì vậy? Có chuyện gì hả?”
Tô Tuân ngoái đầu ra: “Sao vậy?”
Không ngờ Lục Trì lại nhanh tay đóng cửa sổ lại, nhốt Tô Tuân ở bên trong, không nghe được tiếng nói chuyện.
Mũi của Tô Tuân đụng vào mặt gương cửa sổ, anh ta kêu “Á” một tiếng.
Lục Trì này có bị bệnh không hả?
Không phải anh ta và Đường Nhân chỉ đang nói vài câu thôi sao? Tự dưng làm mất hứng, chắc phải nhốt Đường Nhân ở trong nhà thì mới khiến Lục Trì hài lòng quá.
Đường Nhân bị anh ép sát, vùng vẫy một cái: “Thả tớ ra.”
Lục Trì nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh dừng lại trên cánh môi mọng nước đỏ tươi của cô, trước mắt anh đột nhiên xẹt qua một hình ảnh khiến ánh mắt anh sáng lên.
Anh nhíu mày, giọng nói yếu ớt: “Không thích… Thích…”
Đường Nhân đã có kỹ năng có thể đoán được ý tiếp theo anh định nói, cô mở miệng tiếp lời: “Không thích tớ chạm vào người con trai khác?”
Lời này thật sự khiến cô vui vẻ.
Hai người đứng gần sát nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Đường Nhân cười vui vẻ, nhìn bộ dạng này của anh lại khiến cô nghĩ đến những hình ảnh mà thiếu nhi không nên thấy, cô lặng lẽ liếm liếm môi.
Nhưng chỉ một động tác đơn giản này của cô thôi cũng khiến cho người khác đê mê, thèm nhỏ dãi.
Cô quên mất là Lục Trì còn đang ép cô dính sát tường, từ đầu đến giờ vẫn chưa thả cô ra.
Ngay lúc cô đang mãi suy nghĩ, thì Lục Trì trực tiếp cúi sát người xuống.
Môi anh bất ngờ ngậm chặt môi cô.
…
“Xảy ra chuyện gì? Mọi người đang nhìn gì vậy?”
“Sao vậy? Sao vậy?"
“Á mù mắt tớ rồi! May là chưa về lớp chứ không thôi là không thấy rồi!”
“A a a a cái gì kia? Đã nói là tính cách của Đường Nhân chắc chắn giống y như lúc cậu ấy phát biểu mà!”
“Mau nhìn sang phía đối diện! Đối diện á! Góc đó kìa, hai người đứng chỗ cửa sau đó!”
“Ôi mẹ ơi ở trường cũng có thể được tận mắt thấy cảnh này, sau khi tốt nghiệp có thể lên Weibo giới thiệu màn chấn động của trường mình cho thiên hạ biết rồi.”
Trong nháy mắt, bởi vì mọi người chạy ra ngoài xem náo nhiệt lúc trước chưa đi hết, cho nên khi thấy cảnh này thì trên hành lang lập tức tràn ngập tiếng thét ồn ào.
Giống như một tiếng nổ mạnh, “Bùm” một tiếng, giống như một trận long hổ tranh quyền, từ đầu tới đuôi, từ tầng một đến tầng năm đều xôn xao.
Lộc Dã đứng cách đó không xa đang há miệng trợn mắt nhìn, suýt chút nữa là không cẩn thận xé rách xập bài thi trên tay rồi, nhịn không được la lên: “Con mẹ nó!”
Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hai người bọn họ.
Người không đeo mắt kính cũng phải nheo mắt nhìn, nhanh chóng kể chuyện xảy ra cho người bên cạnh biết.
Hận không thể hóa thành hươu cao cổ.
Mọi người bị kích động đỏ mặt tía tai.