Eo Thon Nhỏ

Chương 48 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Sau khi nghe thầy giám thị nói, Đường Nhân đưa tay lên sờ sờ mặt mình.



Trong đầu cô lập tức xẹt qua hình ảnh Lục Trì cúi đầu nhẹ cắn lên má cô.



Cô quay qua nhìn Lục Trì, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình.



Thầy giám thị thấy bộ dáng hai người như vậy thì bực tức sờ sờ cái đầu hói của mình, không biết nói sao: “Hai em thật sự là…”



Chu Thành ở bên cạnh cũng cúi đầu che mặt, ở trước mặt thầy giám thị mà có bộ dáng này thì có tức chết thầy giám thị không cơ chứ.



Thầy giám thị trực tiếp đuổi hai người ra ngoài: “Kiểm điểm kiểm điểm! Nhất định phải đọc theo bản kiểm điểm đã được duyệt qua.”



Một đám người vây trước phòng giám thị vội vàng tản đi.



Đường Nhân sóng vai cùng Lục Trì, cô hỏi: “Viết kiểm điểm thế nào đây?”



Lục Trì dừng lại: “Tớ viết cho.”



“Cậu viết hả? Trước giờ cậu đã từng viết chưa đó?”  Đường Nhân hoài nghi nhìn anh.



Mặc dù cô chưa từng viết bản kiểm điểm trước đây, bởi vì lúc trước đều có người viết giúp cô, tùy tiện nộp là được, nhưng lần này thầy giám thị chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.



Lục Trì nói: Chuyện gì cũng… Cũng có lần đầu tiên.”



Từ sau khi đến ngôi trường này cũng như biết cô thì cái gì cũng là lần đầu tiên đối với anh, nên viết kiểm điểm cũng có là gì.



“Dù sao viết bản kiểm điểm cũng không khó.” Đường Nhân cười hì hì, “Viết cùng nhau.”



Chỉ còn vài ngày nữa là đến thứ hai tuần sau, cô có thể nghĩ ra vài trăm chữ, nhưng để đọc trước toàn trường thì không biết phải làm như thế nào?



Giống như phát hiện ra cảm giác của cô, Lục Trì chỉ khẽ nhếch khóe môi.



Tới gần lớp đặc biệt, Đường Nhân đột nhiên nói: “Bình dấm chua.”



Lục Trì đang định trả lời thì đã thấy Đường Nhân lẻn vào trong cửa lớp.



Vừa bước vào lớp, mọi sự tò mò bắt đầu xông tới.



“Sao rồi sao rồi? Thầy giám thị nói sao?”



“Có phải thầy giám thị gọi hai cậu lên rồi mắng cho một trận té tát, sau đó còn đưa ra hình phạt không?”



“Chắc chắn là bị phạt rồi, lần này quá chấn động, nếu không phạt thì có người sẽ bất mãn, đến lúc nào đó không biết chừng còn làm to chuyện hơn.”



“Sao rồi?” Lộc Dã cũng tham gia hỏi: “Thầy giám thị phạt như thế nào? Có nặng không?”



Đường Nhân ngồi xuống: “Viết kiểm điểm thôi.”




Đường Nhân dùng dư quang quan sát vài giáo viên, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của bọn họ lập tức đoán ra được trước đó cũng náo nhiệt lắm đây.



Trong văn phòng cũng ngầm đấu đá nhau, xem ra thầy chủ nhiệm cũng không phải dạng vừa.



Phạt đứng cái gì, cũng chỉ là hình thức thôi.



Đường Nhân cũng không có phản bác, dù sao đứng thôi cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, cô còn có thể len lén nhìn Lục Trì ở đằng xa.



Cảm giác cũng không tệ.



Bởi vì đang là thời gian lên lớp, nên cũng còn khoảng hai mươi phút.



Giáo viên vật lý từ bên ngoài đi vào: “Lục Trì, chấm bài thi tới đâu rồi em?”



Lục Trì đáp: “Dạ sắp… Sắp xong rồi ạ.”



Thật ra bài cần sửa cũng không ít, anh chỉ cần đối chiếu đáp án rồi sửa lại là được, hơn nữa trước kia anh đã từng không ít lần giúp giáo viên sửa bài, nên cũng không quá khó khăn.



Chỉ là một lần làm hai chuyện nên hiệu suất cũng bị giảm đi không ít.



Giáo viên vật lý cũng không quấy rầy Lục Trì nữa, ngồi xuống bên cạnh tiếp tục chấm bài thi.



Một lát sau, cô giáo đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên muốn tìm tập tài liệu, kết quả là nhìn thấy Lục Trì ngừng bút nhìn về phía thầy Chu.



Cô giáo nhìn theo, phát hiện Đường Nhân đang bị phát đứng ở đằng kia.



Học sinh thời nay thật là, tâm tư cũng nhiều mà lại không quá khó đoán.



Là giáo viên, thường xuyên để ý đến học sinh của mình thì nhìn qua một cái là đã biết, nhất là với mối quan hệ của Đường Nhân và Lục Trì lại được toàn trường biết rõ, thầy giám thị đương nhiên nổi cáu nhiều lần.



Nghĩ lại cũng tội nghiệp thầy giám thị, nếu đổi lại là cô thì chắc chắn cũng bị tức đến trào máu.



Cô giáo thấy Lục Trì vẫn nhìn chằm chằm về phía bên kia, không để ý thấy ánh mắt của mình.



Cô giáo ho khan một tiếng, khiến Lục Trì bừng tỉnh.



Lục Trì có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn bài thi để che giấu đi sự bối rối, nhưng nửa ngày cũng chưa động viết.



Mọi cử động của anh đã bị cô giáo nhìn thấy, nhịn không được trêu chọc: “Đau lòng sao?”



Nghe thấy câu này, tất cả giáo viên trong văn phòng đều căng tai ra chuẩn bị nghe câu trả lời, thật ra đời giáo viên của bọn họ cũng rất nhàm chán.



Sau đó, bọn họ đều nghe thấy Lục Trì trả lời.



“Dạ.”



Giọng nói không to không nhỏ, nhưng lại vừa đủ khiến tất cả mọi người trong văn phòng cũng có thể nghe thấy.