Eo Thon Nhỏ

Chương 50 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Không chỉ có các thầy cô ngây người mà còn rất nhiều học sinh ở bên dưới đờ đẫn.



Thật sự không ai ngờ một Lục Trì ưu tú lại có thể làm chuyện như vậy, nhìn qua thì là một học sinh giỏi lạnh lùng điềm đạm, chẳng lẽ con người bên trong lại trái ngược với vẻ bề ngoài sao?



Tất cả học sinh lớp đặc biệt bị chấn động nhiều nhất.



Lúc Đường Nhân đọc bản kiểm điểm do cô viết cho Lục Trì nghe, thì tất cả bạn học trong lớp đều dựng đứng hai tai lên nghe lén, nên có thể nói là biết rõ nội dung ở bên trong như thế nào.



Sự khác biệt giữa con người thường ngày và bài phát biểu chấn động toàn trường hoàn toàn ở hai trạng thái cực đoan.



Cái kiểu phá vỡ giới hạn này khiến mọi căng thẳng thường ngày đột nhiên biến thành kích thích, không còn mệt mói chán nản nữa.



Cuối cấp ba ngoài phải giải đề ra thì chỉ thi và thi, khiến cho học sinh đều muốn ngu dại cả người.



Nên chuyện của Đường Nhân và Lục Trì giống như hai tảng băng rơi xuống mặt nước êm đềm rung chuyển biến hóa.



“Trời ạ, tớ chưa bao giờ tưởng tượng ra giờ chào cờ của trường ta lại có chuyện chấn động như vậy xảy ra.”



“Lần này về nhà tớ phải kể cho bạn bè ở ngoài trường nghe mới được, chỉ sợ bọn họ không ai thèm tin thôi.”



“Tớ cứ nghĩ là Đường Nhân sẽ phát biểu gì đó động trời, ai mà ngờ Lục Trì lại là người làm chuyện kinh thiên động địa như vậy, thầy giám thị chắc là chết đứng rồi.”



“Nghĩ đi nghĩ lại thì hai người bọn họ hạnh phúc thật, đều là tình cảm từ hai phía, thành tích lại xuất sắc như nhau, tương lai chắc chắn không phải lo nghĩ nhiều như bọn mình.”



Trên sân trường ồn ào tiếng bàn tán.



Lục Trì cầm micro rời khỏi bục phát biểu, dường như tiếng ồn ào náo nhiệt bên dưới không liên quan gì đến anh.



Đường Nhân nhận lấy micro từ tay anh, cũng không nhịn được mở miệng hỏi: “Sao cậu dám?”



Thì ra ánh mắt của anh trước khi lên phát biểu chính là ý này, cô hoàn toàn không ngờ tới.



Một người hay xấu hổ lại bị tật nói lắp như anh lại ngang nhiên đứng trước mặt toàn trường tuyên bố anh thích cô.



Nhưng chính bộ dáng này của Lục Trì khiến cô rung động.



Hai má Đường Nhân hơi ửng đỏ, nổi bật trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, giống như cành hoa đào tháng tư, mang theo hương thơm say đắm lòng người.



Mà Lục Trì lại bị chính hương thơm này đánh gục.



Lục Trì thản nhiên nhìn cô, hai mắt sau tròng kính hơi nheo lại, lúc đầu ngón tay anh chạm đến đầu ngón tay cô, không hiểu sao lồng ngực anh có một cảm giác rung động khó tả.



“Đợi chút!”



Cuối cùng thầy giám thị cũng hoàn hồn, kêu to.



Ông ta bước tới, trực tiếp lấy bản kiểm điểm trong tay Lục Trì, nhìn chăm chú một lúc, quả nhiên thấy lời phát biểu ban nãy hoàn toàn khác với nội dung được viết trong bản kiểm điểm.



Cả người giận đến nỗi run cầm cập.
Trong nháy mắt, tất cả bạn học đang ngủ gà ngủ gật lập tức bừng tỉnh, xoa xoa mặt mũi ngẩng đầu lên.



Đường Nhân vẫn tiếp tục: “Đầu tiên là cố gắng học tập mỗi ngày, không được để những chuyện khác làm ảnh hưởng. Không được phụ lòng công cha mẹ.”



Xem ra không có gì đặc biệt.



Đường Nhân dừng lại một giây, sau đó tiếp tục mở miệng: “Trước đây, tớ thấy có rất nhiều bạn học đến lầu ba vây xem. Tâm tình có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hiện tại chỉ muốn nói hai chữ.”



Những bạn học đã từng lén đến xem đều có chút chột dạ.



Trước kia bọn họ cũng chỉ tưởng là đến xem náo nhiệt, ai biết được lại nghe thấy những lời tâm tình khi Đường Nhân trêu chọc Lục Trì, thật sự khiến bọn họ đỏ mặt nóng tai.



Không có ai ngăn cản, cho nên các học sinh bên dưới bắt đầu kêu to.



“A A A!”



“Nói mau nói mau!”



“Nói lẹ đi! Nôn quá rồi!”



“Mẹ nó, nếu mà mang theo điện thoại di động thì đã quay phim lại được rồi!”



Đường Nhân đứng trên bục phát biểu nhẹ nhàng giơ tay lên, trong nháy mắt mọi người đều hiểu ý, im lặng như gà.



Đường Nhân xoay người về phía thầy giám thị.



Thầy giám thị đang được Lục Trì đỡ lấy, sắc mặt đỏ bừng, chắc là do tức quá, bây giờ cô không nói, thì về sau đâu còn cơ hội nào khác.



Thầy giám thị thật đáng thương, Đường Nhân thầm nghĩ.



Cô đột nhiên ghé sát vào micro, hô to: “Lục Trì!”



“Hả?” Lục Trì nhìn về phía cô.



Một giọng nói tuy nhỏ nhưng Đường Nhân vẫn nghe thấy trong cái âm thanh hỗn loạn ở xung quanh.



Anh cao lớn vững chãi, che cả ánh sáng, bóng đổ xuống đất rõ ràng, cách xa vẫn có thể thấy sắc môi mê người của anh.



Đường Nhân rung động, vo bản kiểm điểm thành một cục, cầm lấy micro từ bục phát biểu chạy tới, các bạn học ở bên dưới không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.



Có người đột nhiên la lớn: “Hai chữ? Lục Trì?”



Trong giây lát đó, toàn bộ sân trường giống như ruộng lúa vào thu, bị gió thổi qua tạo nên tầng tầng sóng lúa, bùng nổ như một cơn thủy triều.



Ý tứ của Đường Nhân còn chưa rõ sao?



Tên của anh, Lục Trì, vừa đúng hai chữ.



Đủ để nói lên hết tâm tình của cô.