Eo Thon Nhỏ

Chương 55 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Đã có kết quả thi thử lần ba.



Bài kiểm tra được phát ra vào tiết tự học buổi tối, không khí trong lớp không tốt lắm, bởi vì có không ít người có thành tích không được như ý.



Lộc Dã thở dài rất nhiều lần.



“Lúc so đáp án, tớ chắc chắn là mình đúng, còn chửi mấy đứa chọn đáp án khác tớ nữa chứ, ai dè trong lớp chỉ có mình tớ sai câu đó.”



Lời than thở của anh ta khiến mọi người xung quanh bât cười: “Ai bảo đi so đáp án với Lục Trì làm chi.”



Lộc Dã nghiêng đầu: “Sau này không tin tưởng bản thân nữa.”



Lục Trì bị mọi người trêu chọc cũng không nói gì, chỉ ngồi im lặng lật xem bài thi, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc sang người đang ngủ bên cạnh.



Đường Minh mới từ bên ngoài về, nhỏ giọng nói: “Tớ vừa mới thấy Triệu Như Băng khóc ở bên kia.”



Lần này chủ nhiệm lớp thông báo thành tích trong lớp của Triệu Như Băng bị tuột xuống hai hạng, vậy thì trong toàn tỉnh chắc phải tuột cả chục hạng rồi.



Thời gian qua cô ta luôn luôn cao ngạo, sau khi ở văn phòng chủ nhiệm về thì biểu cảm cực kỳ khó coi.



Lộc Dã nói: “Bị sốc thôi, trước kỳ thi đại học điều chỉnh tâm trạng lại một chút là được.”



Triệu Như Băng đương nhiên là nắm vững căn bản, lần này nhất định là chuyện ngoài ý muốn, thật sự không thể phủ nhận được tâm lý cũng rất quan trọng.



Lộc Dã lại hăng hái nói: “Tớ kể chuyện cười cho các cậu nghe nhé. Có một người đăng lên weibo từ “Ăn”, sau đó tớ nhấn vào các bình luận phía dưới, các cậu chắc chắn sẽ không đoán ra được người ta bình luận gì đâu.”



Mọi người im lặng như tờ.



Lộc Dã đập bàn: “Sao không ai phản ứng lại hết vậy?”



Đường Minh nói: “Cậu nói là không ai trong bọn tớ đoán ra được thì phản ứng kiểu gì? Vậy cuối cùng đáp án là gì?”



Lộc Dã thở dài, một lát sau mới mở miệng: “Có hai bình luận được lên top, một cái là ăn người mà mình ghét nhất, còn một cái là ăn sh*t nhớ rắc muối.”



Nói xong, anh ta không nhịn được cười to, cười một lát xong đập bàn, tiếng cười thu hút ánh mắt của mọi người trong lớp.



Đường Nhân bị đánh thức bởi tiếng cười của Lộc Dã, nhìn bộ dáng điên loạn của anh ta, mắng: “Bị điên hả?”



Lộc Dã cười: “Ha ha ha không ai thấy mắc cười hả, ha ha, á á.”



Chỉ nghe thấy tiếng ‘Răng rắc’.



Miệng Lộc Dã không đóng lại được, cười rớt hàm rồi.



“Mau tói phòng y tế.” Đường Minh đẩy anh ta, “Cười cho cố vào, bây giờ thì hay rồi.”



Đường Nhân duỗi tay: “Cần tớ chỉnh hàm lại cho không?”



Lộc Dã lắc đầu, vội vàng kéo Đường Minh chạy về phía phòng y tế.



Thật sự ám ảnh mà, chưa từng thấy ai không ngậm được mồm.
“Thôi thôi không dám quay đầu lại nữa đâu.” Lộc Dã vội vàng nói, sau đó quay đầu tiếp tục xem phim.



Mặc dù Lục Trì biết Lộc Dã hiểu rõ chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng bị người ta bắt quả tang cũng không thoải mái gì.



Đường Nhân thì lại cảm thấy bình thường, nhưng da mặt Lục Trì quá mỏng, sau đó cô có nói gì anh cũng không phản ứng lại nữa.



Cô oán hận lấy bút đâm lưng Lộc Dã vài cái, sau đó dắt Lục Trì rời khỏi phòng học.



Cũng may thầy chủ nhiệm không có ở đây, học sinh trong lớp thì đang đắm chìm trong bộ phim kinh dị, hoàn toàn không chú ý đến chuyện hai người rời đi.



Bọn họ trực tiếp đi đến chỗ cầu thang trong góc.



Hiện tại tất cả học sinh đều đang ở trong lớp tự học, hơn nữa hoặc là xem phim nghe nhạc hoặc là tán gẫu, không có ai muốn ra khỏi lớp.



Lớp của bọn họ ở tầng cao nhất, lại ở nơi hẻo lánh nhất, trừ lớp đặc biệt và văn phòng giáo viên ở tít bên kia thì cũng không có ai đi về phía này.



Đèn cầu thang có chút trục trặc, phải hét thật lớn mới sáng (đèn này bật sáng dựa vào âm thanh), Đường Nhân và Lục Trì đi xuống mấy bậc cầu thang mà đèn vẫn không sáng, không gian tối đen như mực.



Chỉ có ánh sáng mờ mờ ở bên ngoài hắt vào nhưng cũng không thể chiếu sáng tới chỗ này.



Đường Nhân đột nhiên mở miệng: “Nghỉ ba ngày không được thấy cậu.”



Lục Trì: “…” Nghỉ ba ngày cũng đâu quá dài.



Đường Nhân còn nói: “Cậu nhớ lời cậu nói đó, sau khi thi đại học xong thì phải chấp nhận tớ, đừng có quên.”



“Ừ.” Lục Trì cúi đầu trả lời, anh đương nhiên sẽ không quên.



Anh đưa mắt nhìn xung quanh, liếc mắt nhìn thấy hành lang chỗ lớp đặc biệt đen như mực, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh vừa phát sinh trong phòng học.



Tim anh đột nhiên đập nhanh hơn.



Anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay Đường Nhân, cổ tay cô vừa trơn vừa mịn, sờ vào vô cùng thích.



“Ha ha.” Đường Nhân còn đang thầm vui mừng, đột nhiên bị anh kéo qua một bên, lưng cô bị ép dựa sát vào tường.



Không gian tối đen mơ hồ, cô chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ ở trước mặt cô, phải ngước đầu lên mới thấy được cái cằm hoàn mỹ kia, cực kỳ gợi cảm.



Hai người cùng đứng trên một bậc thang, Lục Trì cúi đầu, nhìn cô từ trên cao xuống.



Lục Trì yên lặng mím môi, không biết nên nói gì.



Đường Nhân đột nhiên ho nhẹ vài tiếng, nói: “Đột nhiên bị áp sát tường như vậy, khiến tớ có chút căng thẳng.”



Lời còn chưa dứt, cơ thể của đối phương đột nhiên trầm xuống, bàn tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, rồi sau đó cô thấy gương mặt anh hạ xuống.



Đường Nhân cảm nhận được đôi môi thơm ngát vị chanh của anh đang áp lên môi mình, cô chậm rãi để vị chanh từ từ lan tỏa khắp khoang miệng.



Bên cạnh là phòng học, bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của các bạn học, vang vọng giữa cầu thang.



Đường Nhân vùi mình ở trong lòng anh, mặc cho anh tùy ý hôn cô, hương vị quen thuộc lại xa lạ, quyện lấy nhau trong bóng đêm.