Eo Thon Nhỏ

Chương 57 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Phía ngoài cổng trường có nhiều phụ huynh cầm dù cầm quạt tiến sang hỏi thăm.



Thật ra thì thấy hai người bọn họ đi ra khỏi trường thi thì cũng biết xảy ra chuyện rồi, dù sao cũng chưa hết giờ thi.



“Để chú đưa đi bệnh viện, chắc cô bé này bị cảm nắng rồi.”



Có người không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc cho cô bé, cơ thể không khỏe có lẽ sẽ ảnh hưởng đến bài kiểm tra, hy vọng điểm thi ổn một chút.



Lục Trì lễ phép nói cảm ơn.



Cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ ở bên cạnh cũng chủ động đi tới: “Bị cảm nắng đúng không? Mau đưa đi bệnh viện.”



Có một sinh viên tình nguyện nhanh chóng chạy tới bung dù ra che cho bọn họ.



Trường Nhất Trung nằm ở địa điểm vô cùng thật lợi, xung quanh đều là tòa nhà cao ốc, bệnh viện cũng nằm gần đó, đi bộ vài phút là đến.



Cảnh sát giao thông nói: “Mau lên xe.”



Bởi vì kỳ thi đại học rất quan trọng, cho nên xe cấp cứu cũng được bố trí gần trường thi để phòng những trường hợp xấu xảy ra, các bác sĩ y tá nhanh chóng mang cáng lại để Đường Nhân nằm lên.



Lục Trì theo lên xe.



Đường Nhân giống như đang ngủ, lúc đặt cô xuống cũng không mở mắt, mí mắt chỉ hơi động động, đầu nghiêng sang một bên.



Bác sĩ trên xe cứu thương kiểm tra qua cũng thấy không phải là bị cảm nắng, còn cụ thể như thế nào thì phải đến bệnh viện kiểm tra thêm.



Cũng may chưa đầy một phút đã tới bệnh viện, Đường Nhân nằm trên cáng được đưa vào bệnh viện, trông cô yếu ớt đến đáng thương.



Sau khi đã được kiểm tra qua vài lần, cuối cùng bác sĩ hỏi thêm vài vấn đề, nói: “Viêm dạ dày cấp tính, có phải đã ăn đồ lạnh rồi ở phòng lạnh quá đúng không?”



Gần đây có một cậu bé ăn cái gì đó bị lạnh phải nhập viện truyền nước biển, mùa hè ở trong phòng bật điều hòa cũng phải hạn chế.



Lục Trì nhìn Đường Nhân.



Đường Nhân chống lại ánh mắt trách móc của anh, phẫn nộ trả lời: “Tối hôm qua chỉ ăn có một cây kem thôi mà.”



Vẻ mặt của bác sĩ lộ ra vẻ hiển nhiên.



Đường Nhân nhìn Lục Trì, thấy sắc mặt anh rất khó coi, anh trực tiếp quay đầu đi không nhìn cô nữa.



“Hai đứa hôm nay thi đại học hả?” Bác sê viết bệnh án, lơ đãng hỏi.



Lục Trì đáp: “Dạ.”



Bác sĩ nhìn Đường Nhân với ánh mắt không bằng lòng: “Hôm nay thi đại học, mà tối hôm qua còn dám ăn kem, không chú ý đến cơ thể, hối lỗi đi, nếu ảnh hưởng đến kết quả thi đại học thì em thoải mái không?”



Đường Nhân không lên tiếng, cô không dám phản bác, bây giờ trong lòng chỉ sợ Lục Trì càm ràm.
Đường Nhân gật đầu, mặt bị anh dùng tay bóp nên không động đậy được.



Lục Trì bừng tỉnh, thu tay lại giống như bị điện giật, làm bộ bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, sau đó lại lấy cốc nước trái cây trên bàn nhấp một miếng.



Đường Nhân buồn cười, tiến tới gần nói: “Tớ vừa uống cốc nước này đó. Hai bọn mình ăn ý quá nhỉ.”



Vừa đúng lúc ánh đèn nhấp nháy trong phòng chiếu qua, khiến gương mặt Đường Nhân cực kỳ sáng chói, sắc môi đỏ tươi trông rất xinh đẹp.



Lục Trì lại nhấp thêm một hớp nước trái cây.



Các bạn học ở bên kia tự giác không quấy rầy bọn họ, tiếp tục ca hát chơi đùa.



Chưa được bao lâu, yên tĩnh được vài phút thì Đường Nhân lại tiến sát tới bên cạnh tai anh, cười hì hì: “Lục Trì, tớ đói.”



Lục Trì ngẩn ra, nhẹ giọng nói: “Muốn ăn gì?”



Đường Nhân nói ra một chuỗi tên thức ăn, Lục Trì vừa nghe vừa cau mày, vừa món nướng món chiên, nghe tên đã ngập mùi dầu mỡ.



Thấy ánh mắt mong chờ của cô, anh gật đầu nói: “Chờ đó.”



Nói xong lập tức bỏ cốc nước trái cây xuống, rời khỏi phòng.



Vu Xuân lại gần hỏi: “Chị Nhân, Lục Trì đi đâu vậy? Đừng nói là hai người giận dỗi gì đấy nhé, từ đầu đến giờ em thấy sắc mặt cậu ấy khó chịu sao sao ý.”



Anh ta cảm thấy Lục Trì không vui lại không muốn nói chuyện, chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó, hay là hai người đang giận gì nhau?



Các bạn học lớp 14 đều cảm thấy hai người ở chung một chỗ rất tốt, nếu tách ra thì đúng là đáng tiếc.



Đường Nhân vụng trộm uống một hớp nước trái cây từ cốc của Lục Trì, nói: “Nhiều chuyện, cậu ấy đi mua đồ ăn cho tớ.”



Không biết tí nữa sẽ được ăn gì, mặc dù bây giờ cơ thể không khỏe, ngày mai chắc phải truyền thêm nước biển, nhưng thi xong rồi, thì ăn gì mà chẳng được.



Vu Xuân lập tức khoa trương: “A a, ngày uống rượu mừng không còn xa nữa rồi, chị Nhân, em sẽ để dành tiền mừng cưới từ bây giờ luôn!”



Chưa đợi Đường Nhân mở miệng, thì anh ta đã nhanh chóng tụ tập với các bạn học khác.



Đường Nhân chờ khoảng hai mươi phút, thiếu chút nữa ngủ gật trên ghế sofa, cuối cùng Lục Trì cũng quay trở lại.



Cô chăm chú nhìn ngón tay thon dài của Lục Trì đang mở túi thức ăn, khớp xương rõ ràng thật sự rất đẹp mắt.



Đường Nhân ngắm nhìn trong chốc lát, sau đó ánh mắt mở to.



“Lục Trì!” Cô không thể tin được, chỉ tay về phía đám người đang ăn chơi náo nhiệt ngoài đó: “Cậu xem bọn họ ai cũng ăn thịt nướng rồi uống rượu, sao cậu lại mua cháo cho tớ? Cậu nhẫn tâm như vậy hả?”



Lục Trì ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay cô lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu chỉ được… Được ăn cháo thôi.”



Nói xong, đặt muỗng vào lòng bàn tay cô.