Eo Thon Nhỏ

Chương 67 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Phương Minh Hòa nhìn về phía đội bóng nữ bên kia, anh ta đều quen biết hết các thành viên trong đội.



Đương nhiên, anh ta lẹ mắt phát hiện ra có một nữ sinh lạ mặt, nhất định chính là học muội nhỏ nhắn xinh xắn mà bạn anh ta vừa đề cập đến.



Quả thật nữ sinh đó có gương mặt rất nhỏ, chỉ lớn cỡ bàn tay, hơn nữa ngũ quan cũng rất tinh xảo.



Dư quang Lục Trì thấy Phương Minh Hòa đang nhìn Đường Nhân, sắc mặt anh càng lúc càng tối sầm, cả người đều khó chịu không vui.



Phương Minh Hòa hoàn toàn không biết gì cả.



Trận đấu bắt đầu, tiếng cổ vũ vang khắp khán đài.



Trước kia Lục Trì chưa bao giờ xem qua một trận đấu bóng rổ nào cả, ngược lại bạn cùng phòng cũng hay đề cập đến môn bóng rổ, cho nên anh cũng biết sơ sơ về luật lệ.



Sau tiếng còi của trọng tài, các vận động viên trên sân bắt đầu di chuyển.



Đường Nhân ngồi trên ghế dự bị, cánh tay gác trên đầu gối xem đồng đội thi đấu, dẫn bóng ném rổ, tất cả đều thuận lợi.



Thời gian trôi qua, điểm sổ cũng dần dần lên cao.



Hết hiệp một, điểm số đội cô chỉ cao hơn đội đối thủ một chút, tương đối căng thẳng.



Đường Nhân lần lượt phân phát nước cho đồng đội, cẩn thận nghe Trương Viện phân tích.



Thời gian nghỉ ngơi kết thúc.



~



Chẳng ai ngờ rằng gần kết thúc hiệp hai lại xảy ra sự cố.



Lục Trì không rõ lắm về chuyện đang xảy ra, chỉ thấy nữ sinh da hơi ngăm ngã trên mặt đất, vẻ mặt có chút đau đớn.



Trọng tài thổi còi tạm dừng trận đấu.



Các đồng đội ở bên cạnh chạy tới, quanh khán đài đột nhiên yên tĩnh, sau đó lại ồn ào xôn xao rất mau.



Lục Trì nghe thấy người phía sau hỏi: “Sao vậy? Lâm Lộ bình thường như con ngựa điên cơ mà.”



“Nghe nói lần trước bị chấn thương đầu gối, chắc chưa hoàn toàn hồi phục.” Phương Minh Hòa cũng chủ động mở miệng, giọng không lớn không nhỏ, “Chắc phải thay người rồi.”



Xem ra cũng không thể nào tiếp tục được nữa, hơn nữa với tính cách của Trương Viện, chắc chắn không để Lâm Lộ tiếp tục thi đấu, nhất định sẽ thay người.



Đại học S và đại học G cũng đã thi đấu giao hữu không phải lần một lần hai.



Bởi vì hai trường đại học gần nhau, cho nên đôi khi cũng sẽ đến sân bóng rổ trường bên cạnh chơi bóng rổ chung.



Bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều cũng hết sức quen thuộc với nhau.



Tại khu vực nghỉ ngơi của đại học S, Lâm Lộ bày ra vẻ mặt khó chịu: “Lần trước đi tái khám rõ ràng bác sĩ bảo là mọi thứ ổn hết rồi mà ta.”



Đầu gối bị chấn thương vì trước đây bị ngã xe đạp, bác sĩ nói bị nứt xương nên phải nghỉ ngơi để không ảnh hưởng đến trận đấu.


Theo khoảng cách ngày càng gần, Đường Nhân bắt đầu chạy chậm lại.



Nhưng cô không ngờ Lục Trì lại tiến lên một bước dài, vươn tay ra trực tiếp ôm lấy eo cô.



Mặc dù trong lòng Đường Nhân đang nổ pháo hoa, nhưng chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô.



Anh không trực tiếp ôm chặt cô, mà ôm cô xoay trìn 360 độ, khiến người ta thật kích động!



Cô mở miệng hỏi; "Lục Trì, cậu..."



Vào lúc cô không ngờ tới thì gương mặt anh lại tiến sát đến bên tai cô.



Sau đó anh khẽ cắn cánh vành tai cô!



Đường Nhân bị bất ngờ, theo phản xạ rùng mình một cái, hai tay níu lấy áo anh, hơi thở gấp gáp.



Cái này không đúng, sao Lục Trì lại làm chuyện này với cô?



Lục Trì đã đứng thẳng người, đối mặt với cô.



Đường Nhân khẽ ngửa đầu, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng thoáng nghiên đầu, trở về vị trí cũ.



Ánh mắt Lục Trì nặng nề, anh vươn tay che hai mắt cô.



Đường Nhân bị che mắt, cô nháy nháy mắt, lông mi dài chà sát lòng bàn tay anh khiến anh ngứa ngáy, yết hầu anh khẽ nhúc nhích.



Đường Nhân vươn tay kéo tay anh xuống, vừa mới đụng tới tay anh, thì cô lập tức rùng mình thêm một lần nữa.



Vành tai tê dại mới nãy hình như hơi đau.



Lục Trì lại cắn vành tai cô!



Đường Nhân nhịn không được hỏi: "Luc Trì, cậu làm sao vậy?"



Bên tai cô là hơi thở nóng ran của anh, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến tai cô,: "Không được nhìn người khác."



Đường Nhân kéo tay anh xuống, nhìn thẳng vào mắt anh,: "Có phải cậu lại ghen nữa đúng không? Tớ chỉ nhìn có mỗi mình cậu thôi."



Làm gì có người nào khác vừa mắt cô.



Cô hơi ngửa đầu, đồng phục bóng rổ màu đỏ sậm làm tôn lên cái cổ trắng nõn tinh tế của cô, như một con thiên nga trắng làm chói mắt người khác.



Chóp mũi anh nhẹ nhàng đụng chóp mũi cô.



Anh siết tay ôm vòng eo cô, trong lòng thầm than thở một tiếng, nhẹ nhắc cô lên một chút, rồi cúi đầu hôn cô.



Cả cơ thể cơ mềm nhũn như không có xương cốt.



Từ dịu dàng đến mạnh bạo, chưa được bao lâu thì đầu lưỡi hai người bắt đầu giàng co, một lúc sau, lưỡi của cô bị anh ngậm lấy, quyện lấy lưỡi anh.



Một lúc sau, sắc mặt Đường Nhân đã đỏ ửng.



Lục Trì buông cô ra, đặt đầu cô vào lòng ngực mình, rồi anh nhìn thoáng qua chỗ ngồi của mình trên khán đài.