Eo Thon Nhỏ

Chương 78 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.

Đường Nhân vừa mới đẩy cửa phòng làm việc ra đã bị ai đó ôm chầm lấy.

Sắc mặt đồng nghiệp Tô Nhiên đỏ lên: “A Nhân Nhân, cậu giỏi đó! Lúc nãy Tim nói cậu phiên dịch rất tốt, lần sau ông ta muốn làm việc với cậu nữa.”

Đường Nhân đẩy Tô Nhiên ra: “Thôi đừng, ông ta nói nhiều kinh khủng, tớ bên này nói một câu thì bên kia đáp một câu, miệng lưỡi cũng quá lắm.”

Tô Nhiên trợn mắt: “Nhưng cậu phiên dịch rất siêu mà, công ty chúng ta còn có đại tiểu thư kia suốt ngày khoe khoang mình lợi hại, ỉ được đi du học ở nước ngoài rồi về nổ vang trời, còn bọn tớ chỉ thấy Nhân Nhân lợi hại thôi.”

Trong công ty có rất nhiều phiên dịch viên, phần lớn đều là thạc sĩ du học nước ngoài về, mặc dù Đường Nhân chỉ tốt nghiệp đại học trong nước, nhưng nếu không nhờ vào năng lực xuất sắc của cô, thì cũng không đến được vị trí hiện tại.

Đường Nhân ngồi xuống, cầm tách trà nóng nhấp một ngụm, cảm giác thật là sảng khoái, không thèm để ý đến lời Tô Nhiên.

Tô Nhiên gục xuống bàn, nói: “Đúng rồi, lần trước không phải cậu nói bị đau răng sao, tớ đặt hẹn nha sĩ cho cậu rồi đó, chiều hôm nay tớ đưa cậu đi.”

Trong thành phố, người đi khám nha khoa cực kỳ đông, phải đặt hẹn trước, Đường Nhân mọc răng khôn, muốn nhổ phải đặt hẹn trước mấy ngày, nên cô muốn Tô Nhiên đưa đi cho an tâm.

Đường Nhân che quai hàm: “Ừ, bệnh viện nào?”

Tô Nhiên nói: “Bệnh viện Đệ Tam. Tớ khó khăn lắm mới lấy được hẹn được đó. Không nghĩ bây giờ có quá trời người đi nha sĩ luôn á.”

Cô cũng là người hiểu biết, không tính các phòng khám tư bên ngoài, mà bệnh viện Đệ Tam lại là bệnh viện đa khoa, cho nên người đến khám cũng cực kỳ đông.

Đường Nhân lộ ra vẻ mặt kỳ quái, Lục Trì cũng làm ở bệnh viện đó, nếu nói anh sớm thì đã có thể nhờ anh đơn giản hơn rồi.

Tô Nhiên nói: “Quyết định vậy đi, cơm nước xong rồi đi.”

Đường Nhân gật đầu một cái, thuận tay nhắn tin cho Lục Trì: Đầu giờ chiều nay em tới bệnh viện Đệ Tam nhổ răng.

Cô mọc răng khôn, đau mấy ngày nay, đến Lục Trì còn không biết, hơn nữa Tô Nhiên cũng mới nói cô biết, nên cô không kịp nói anh.

Lục Lục Lục: Sao không nói anh sớm?

Đường Nhân trả lời: Em bận quá nên quên báo anh, sau khi nhổ chỉ có thể húp cháo thôi, tối nay anh nhớ chăm em đó.

Lục Lục Lục: Ừ.

~

Đầu giờ chiều mà đã có rất nhiều người ngồi chờ, các cô tới cũng phải ngồi đợi.

Bên trong các nha sĩ và y tá mang khẩu trang, cũng không thấy rõ mặt.
Lục Trì ngẩn người, ý thức được cô đang nói về chuyện gì, hai tai anh bắt đầu nóng lên, bị cô thấy được.

Anh do dự mở miệng: "Có phải anh..."

Lục Trì lập tức chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, chẳng lẽ bình thường anh đòi hỏi cô quá nhiều... Lại không khống chế được bản thân?

Đường Nhân nhìn thấy bộ dáng đáng thương của anh, bây giờ không nhịn được nữa, tiến lên hôn anh một cái, sau đó đối mặt với anh.

Cô chậm rãi nói: "Em có thai rồi."

Lục Trì lại ngây ra mấy giây, giọng nói nghi ngờ: "Thiệt hả?"

"Bằng chứng ở đây hết nè, không tin thì anh xem đi." Đường Nhân đưa giấy kết quả xét nghiệm cho anh coi, "Chắc chắn là tháng trước, em đi công tác hơn mười ngày, mới vừa về là anh nhào vào em rồi, lại không dùng biện pháp gì nữa..."

Bên tai anh là tiếng quở trách của cô, anh mắt anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết quả.

Cảm giác như muốn nổ tung, anh sắp được làm bố.

Đường Nhân nhìn anh bất động nữa ngày không có phản ứng, sự kích thích trong cô cũng giảm xuống.

Cô đẩy anh một cái: "Lục Trì, sao anh ngây người ra vậy?"

Lục Trì nghiêng mặt nhìn cô, anh mắt đen nhánh thâm thúy.

Anh đột nhiên cầm cổ tay cô, tiến tới hôn cô.

Anh dễ dàng cởi mở khoang miệng cô, nhưng không kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng êm ái, đầu lưỡi liếm láp từng góc nhỏ.

Ban đầu Đường Nhân ngẩn ra, nhưng sau đó cũng bị mê hoặc.

Sau khi hoàn hồn, cô đẩy anh ra, thở gấp gáp: "Bây giờ anh không được hôn em, em biết một khi anh bắt đầu, thì anh không kiểm sát được."

Đường Nhân còn nói: "Anh phải học được cách kiềm chế, anh yêu."

Cô sờ sờ bụng mình.

Lục Trì phải mất một lúc lâu mới tìm được giọng của mình: "Ừm..."

Rõ ràng mới nãy cô là người hôn anh trước.