Eo Thon Nhỏ

Chương 80 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Mùa đông, trong phòng tự học rất ấm áp.



Lục Trì mới bước ra ngoài đã thấy Đường Nhân đứng chờ ở đó.



Cả người cô bị quần áo ấm và khăn quàng cổ bao phủ, chỉ có một đôi mắt sáng rực lộ ra.



Lục Trì cũng không cự tuyệt, anh đi cùng với cô.



Mùa đông có rất ít học sinh ở lại tự học, chuông hết tiết vừa vang lên, thì học sinh đã ùa ra ngoài, trên đường đều người là người.



Buổi tối cực kỳ lạnh, còn có gió thổi ào ào.



Lục Trì đi bên cạnh Đường Nhân cũng cảm thấy cô nép sát vào người anh một chút.



Đường Nhân thấy anh không có phản kháng, nên nhích lại gần thêm chút nữa.



Lục Trì lên tiếng nhắc nhở: “Có… Có giám thị đó.”



Trong trường học, khắp nơi đều có giám thị quan sát, nghe nói thầy giám thị cực kỳ thích núp lùm, hơn nữa lại cực kỳ nhiệt tình thích săn lùng những cặp đôi sau giờ học.



Đường Nhân mặc kệ, vẫn tiến sát đến gần anh.



Lục Trì cảm giác cô đang nắm tay anh, tay cô cực kỳ lạnh, khiến anh hơi rùng mình một chút.



Sau đó anh nghe thấy cô nói: “Lục Trì, tối quá, tớ sợ.”



Lục Trì: “…”



Anh liếc mắt mới đi qua đèn đường, còn có cái bóng của bản thân bị kéo dài, anh hạ thấp giọng: “Sao lại… Lại lạnh… Lạnh vậy?”



Đường Nhân nói cơ thể cô lúc nào cũng rất lạnh.



Lục Trì dừng lại một chút.



Chỉ còn mấy phút nữa là đến ký túc xá, bình thường thì không sao, nhưng mùa đông thì cực kỳ lạnh.



Anh mấp máy môi, đột nhiên cầm tay cô nhét vào túi áo ấm của mình.



Sau đó mấy giây, anh dùng tay mình che phủ tay cô.



Trong túi áo rất ấm, chưa được bao lâu đã thấy bàn tay đỡ lạnh đi rất nhiều.



Bàn tay Đường Nhân rất nhỏ, anh có thể ôm trọn bàn tay cô, vừa chạm thì thấy tay cô cực kỳ mềm, mịn màng giống như đậu hũ.



Tự nhiên không muốn buông ra.



Dọc đường đi, Lục Trì thấy không ít các cặp đôi, còn có cặp đôi lén lút hôn nhau, khiến anh đỏ hết cả mặt.



Đi một đường đến gần ký túc xá nữ, thì những cặp đôi khác cũng chia tay hai ngả.



Đường Nhân rút tay ra, khiến anh lập tức nhìn chằm chằm vào túi áo của mình.



Anh cảm thấy cô như con chuột nhỏ chui ra khỏi túi áo anh.



Không biết Lục Trì đang nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở miệng: “Mai… Mai gặp.”



Mặt mày Đường Nhân cong cong, ngửa đầu: “Mai gặp.”



Cái mũ áo ấm to đến mức che hết cả khuôn mặt Đường Nhân, nếu đứng ở khoảng cách xa một chút thì có thể không thấy được người bên trong.



Nhưng ngay giờ phút này thì chỉ có anh thấy được gương mặt cười tươi của cô.
Trong nháy mắt tất cả lý trí đều bị nuốt chửng.



Guọng nói cô như ma quỷ, luôn luôn dẫn dụ anh từ đầu tới đuôi, Lục Trì vươn tay bóp lấy cái eo thon của cô, giống như mọi thứ đã được thông suốt, anh từ từ tiến vào vùng đất mới.



Tiếng va chạm của da thịt, ngay tiếp đó có giọt nước ngượng ngùng rơi trên sàn nhà, Đường Nhân dựa vào anh mềm mại tựa như người không xương, cơ thể chuyển động theo từng động tác của anh.



Sau đó cơ thể cô run lên.



Bối cảnh đêm tối đột nhiên có ánh sáng từ phía sau chiếu vào, Lục Trì nheo mắt lại, thấy thân thể Đường Nhân đang nằm dưới anh.



Anh đột nhiên ôm lấy cô, bế cô lên đặt trên cửa sổ, bên ngoài là một màu trắng xóa không thấy gì.



Trước mặt anh là cơ thể đang đung đưa của cô, lại một lần nữa, giống như cơn sống không ngừng đánh vào bờ biển, cứ tiếp tục kịch liệt.



Lục Trì càng lúc càng hỗn loạn.



Sau lại không biết như thế nào, bối cảnh lại thay đổi, Đường Nhân nằm trên người anh, da thịt hai người dính vào nhau, phập phồng.



Cơ thể cô lại kích thích anh một lần nữa.



Một lát sau, Đường Nhân nằm trên lồng ngực anh thở gấp.



Mái tóc đen dài của cô chạy tán loạn trên người anh, giống như lông chim khiến trái tim anh ngứa ngáy.



Cho đến một lúc lâu sau, thì tất cả những cảnh trước mắt đều biến mất.



~



Lục Trì mở mắt ra, bên tai là tiếng hít thở đều đều và tiếng ngáy của các bạn cùng phòng.



Anh nhìn chằm chằm bầu trời đen như mực, phần thân dưới trướng đến khó chịu, một lúc sau anh bò dậy, ra khỏi phòng.



Anh đi thẳng vào nhà tắm rửa tay.



Vừa nhắm mặt lại thì lập tức thấy cảnh trong mơ, bên tai là tiếng thở dốc của Đường Nhân, còn có cả câu "Anh nhẹ một chút."



Anh hừ một tiếng, chán ghét cầm lấy giấy lau tay sạch sẽ, ném vào thùng rác, khôi phục lại bộ dáng.



Lục Trì hít sâu một cái, lại rửa tay một lần nữa.



Bóng dáng Đường Minh đi ngang qua anh, anh cũng không thèm để ý.



Nhờ dòng nước lạnh khiến tâm tình đang nóng như lửa của anh được dập tắt.



Anh nhìn chằm chằm tay mình, môi mím thành một đường.



Cảm giác rất dơ bẩn.



Anh rửa tay dưới dòng nước lạnh cho đến khi hai lòng bàn tay đỏ lên, đầu ngón tay bắt đầu đau buốt.



Lục này Lục Trì mới tắt nước.



Anh nằm lại trên giường, trước mắt là một màu đen tuyền, giống như cảnh vừa rồi trong mơ, phảng phất trong ánh trăng mờ là một bóng dáng yêu kiều.



Đồng thời còn nghe thấy giọng nói mềm mại bên tai: "Anh nhẹ một chút..."



Lục Trì lập tức bật dậy.



Anh âm thầm đi ra ngoài ban công.



Hoàn.