Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 101 : Giao Điểm (1)

Ngày đăng: 13:14 22/03/20

Eothur vuốt lại mái tóc có chút rối của mình ra phía sau. Làm cho những giọt mồ hôi nhờn bám vào lòng bàn tay. Sau gáy của hắn, nó cũng đang tủa ra lấm tấm trên những sợi chân tóc và chảy thành giọt. Hắn nghiêng đầu nhìn qua Grimbeorn, và nhướn lên một bên lông mày.
“ Cuộc đọ sức chỉ mới bắt đầu. Đáng tiếc, chúng ta không thể khiến chúng chết thêm nhiều hơn. Ông không nhận ra sao, nếu trận chiến ban nãy chúng ta có thêm một chút thời gian. Tương lai nhất định mới trở nên nhẹ nhõm và dễ dàng. Còn bây giờ,... kẻ thù rút lui và bảo toàn được nhiều lực lượng.
Kế tiếp ai biết được, chúng còn có kế hoạch tấn công gì. Trong khi chúng ta đã tung gần hết chủ lực của mình. “
Giọng của Eothur có chút nhỏ. Nó hòa quyện vào bên trong tiếng reo hò của mọi người và ẩn núp. Nên thành ra ngoài trừ Grimbeorn nghe được thì có vẻ như không có người thứ ba.
“ Thế cậu tính làm gì bây giờ ? “ Grimbeorn cau mày thật chặt hỏi.
“ Chịu thôi. “ Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn. “ Tôi sẽ đi nằm nghỉ một chút. Ông hãy quản lý giùm tôi. “
Chưa kịp hỏi cái câu “ binh,... “ ý là gì. Eothur đã đi khỏi tầm mắt của Grimbeorn. Trộn lẫn vào bên trong mọi người mà ai nấy cũng không hề cảm thấy hay để ý đến người chỉ huy này cả. Họ còn đang bận rộn với niềm vui cá nhân, và cả chung của thị trấn.
...
Nằm trên một chiếc võng làm bằng lưới thả câu, được buộc vào hai bên cột chống trước hiên nhà nào đó. Vừa đung đưa, Eothur vừa thấy thảnh thơi với những cơn gió mùa xuân thổi ngang qua. Lâu lâu thì có tiếng lá cây xào xạc, lúc là tiếng chim hót,... mọi thứ đã trở về cái gọi là mùa xuân đích thực của chúng. Thật tuyệt vời khi không khí chiến tranh đã không làm ảnh hưởng đến những thứ ở chỗ khuất này. Có lẽ chỉ là tạm thời thôi, nhưng ít ra thoải mái một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Với tình trạng quân thù bỏ chạy như sáng này. E là phải cần đến chiều tối, hoặc sáng ngày mai chúng mới tấn công lại. Mà đi qua đi lại trên tường rào với trạng thái căng thẳng cũng chẳng làm nên gì. Thế vậy, nằm xuống bình tĩnh và suy ngẫm ở đây mới là trạng thái đỉnh phong nhất.
Tự nhiên đâu đó, có cái gì đang đứng gần hắn và quan sát một cách chằm chằm. Một người nào đó.
Eothur chợt mở mắt ra nhìn, và hành động bất ngờ đó làm cho một thằng nhóc giật mình lùi bước. Cảm thấy chút giây phút yên tĩnh ít ỏi của mình bị phá hủy, hắn cũng chẳng nóng giận gì cả. Kiếm lời nhẹ nhàng mà hỏi.
“ Chuyện gì vậy, chàng trai ? “ Rồi liếc qua bên kia. Nơi mà một đám trẻ con đang ẩn núp sau những bức tường, bụi rậm,... chúng nghĩ là mình đã núp rất kỹ. Thật xin lỗi,... với trình độ của hắn hay Aragorn lắng nghe chút là phát hiện ngay thôi.
Phát hiện thì phát hiện, song Eothur đã nghĩ lại. Hắn dời ánh mắt mình khỏi nơi đó. Cứ giả vờ như không hề biết gì cả.
“ Cháu,... cháu,... cháu có một món đồ đưa chú,... “ Nó lắp bắp, cà lăm nói. Hết lời thì nhanh nhẹn đặt trên tay Eothur là một miếng gỗ nào đó. Vì ngại, trong tíc tắc nó quay đầu bỏ chạy biệt tăm. Cả đám kia cũng y chang như vậy.
Eothur cúi đầu phì cười. Hắn nhìn kỹ thứ trên tay mình, chỉ là một miếng gỗ được khắc thành hình chiếc lá sồi.
“ Đây,... là một huy hiệu. “
Chợt hắn tự nói với bản thân, và nhớ ra mình từng đọc một đoạn giải thích biểu tượng của cây sồi kiếp trước. Vua của các loài cây, sồi tượng trưng cho sức mạnh, sự chịu đựng, trường tồn, niềm tin và danh dự trong các nền văn hóa Celtic, Hy Lạp, La Mã.
Ngoài ra vào thời đại trung cổ, khi các hiệp sĩ dòng đền, hay những chiến binh thắng trận thì họ sẽ nhận được một vòng hoa kết bằng lá sồi. Ngay cả Đức Quốc Xã, các huân chương danh dự được trao tặng cũng bao giờ đều có hình liên kết với lá sồi, cành sồi,...
Vậy thời khắc vừa nãy chính là danh dự thứ hai mà Eothur nhận lấy ở thế giới Arda. Nó là gì nhỉ ? Danh hiệu ấy ? Người bảo vệ thị trấn ?
Tự mỉm cười một mình, Eothur cất món quà lưu niệm quý giá này vào bên trong người, giữ cho thật là kỹ. Tránh trường hợp rớt ra ngoài mà không để ý hay biết.
...
Ở đâu đó trên thung lũng Anduin. Một con dơi kỳ lạ xuất hiện giữa bầu trời chứa nhiều ánh nắng chói chang, nóng bức. Nếu nhìn rõ, người ta có thể phát hiện con vật sống về đêm nay rõ ràng là bự hơn những con dơi bình thường khác. Nó hung tợn tấn công lấy một con chim sẽ đang bay trên trời, dùng chân và móng vuốt mình quặp lấy rồi bay đi chỗ khác. Để lại những chú chim khác gần đó kêu lên trong nỗi sợ hãi.
Đến một đoạn rừng nhỏ mọc nhiều cây cối tùm lum, xum xuê và tối tăm. Nó bay xuống bên dưới đậu lên một cành cây.
“ Rột,... rột,... “ Có tiếng động, song con dơi khát máu không quan tâm lắm. Nó đang bận rộn trong việc xử lý con mồi của mình.
“ Chà,... chà,... “ tiếng tắc lưỡi mang theo một chút âm điệu vui vẻ.
Trước mặt con dơi là một tên Orc có khuôn mặt méo mó và hàm răng bị lệch. Hắn ta cong miệng lên, tay sờ lấy phần chân của con thú. Nơi có một chiếc ống nhỏ buộc dây. Tháo chiếc ống ra để xem tin tức. Vốn đang vui mừng, trông chờ thì tên Orc thay đổi cảm xúc 180 độ. Một cơn thịnh nộ xuất hiện. Hắn ta nắm chặt tay đấm thẳng vào con dơi, đánh ngã nó xuống mặt đất.
“ Hừ,... có một cái thị trấn và đám thú hoang cũng lo không xong. “
...
“ Leng keng,... leng keng,... “ Tiếng chuông vang lên từ trong tay của một người phụ nữ. “ Thức ăn xong rồi mọi người,... ! “. Phía sau bà là một nồi nước sôi sùng sục to lớn. Ở đấy có hai người con gái trẻ đang dùng chiếc muôi trong tay quấy chúng lên. Mùi thơm của nước súp lan tỏa ra xung quanh khiến mọi người nuốt nước miếng. Vì tiết kiệm lương thực, trưa này họ chỉ có thể cắn vài miếng bánh mì khô cứng khó chịu.
Trên mặt nước trong nồi, di động theo những chiếc muôi đang quẩy là những miếng cà rốt, củ cải, hạt bắp,... tất nhiên là có thêm cả thịt. Vài con gà và bò trong thị trấn đã bị xử lý vào chiều hôm nay.
Những người đàn ông đứng dậy. Họ từ từ tới gần xung quanh cái nồi. Không một chút gì gọi là hàng ngũ. Dù sao, không thể nào trách được. Họ chỉ là những người dân bình thường chứ không phải người hiện đại hay phục vụ trong một quân đội. Vì vậy cái gọi là,... văn minh xếp hàng e rằng không tồn tại.
Ngoài nước súp. Họ còn được phân phát thêm bánh mì khô. Nếu ai muốn ăn mật ong, phô mai thì tự tới bàn lấy. Người Woodmen thì không cần đến, nhưng người Beornings che kín hết cả cái bàn.
Còn về những người đang bận rộn canh gác. Thì sẽ có những cô gái khác đem lên tận tay cho họ.
Eothur đứng trên tháp canh nhìn xuống. Cả một bầu không khí bình dị thật là kỳ diệu. Không ở trong nhà, hay hội trường. Tất cả mọi người đều ngồi bệt, đứng trên các bãi đất trống. Và tối nay, các chiến binh cũng sẽ phải ngủ tại đây luôn. Phải đề phòng trong mọi trường hợp.
“ Eothur ! Xuống ăn đi. “ Pollay ngước đầu gọi hắn.
“ Tôi tới đây,... “
...
Húp một miếng nước súp cho ấm người. Eothur nhìn lên mặt trăng vừa mới dâng cao. Nguyên cả một buổi trưa và chiều, họ không hề nhận thêm một cuộc tấn công nào nữa. Tuy vậy đứng trên tháp canh họ có thể quan sát được. Bọn chúng đang lập nên một cái trại tạm bợ nào đó với những túp lều rách nát, tồi tàn ở ngoài kia. Khá xa chứ không gần một chút nào.
Vì vậy họ đã có thời gian để thu gom lại những mũi tên, ngọn giáo trên bãi chiến trường. Tiện tay thì đốt xác chúng ở dưới chiến hào để tránh bệnh tật bùng phát.
“ Anh nghĩ người Lorien khi nào tới ? “ Gron hỏi khẽ ở bên cạnh. Rồi cậu ta đảo mắt nhìn những người Beornings quanh mình để tránh họ nghe ngóng được.
“ Như Elrohir đã dặn. Trong hai ngày nữa. “
“ Lỡ chậm hơn thì sao. “ Cậu gặng hỏi thêm.
Eothur đang cúi gầm mặt thì ngước đầu nói điềm đạm. “ Chờ tiếp,... “
“ Tuyệt,... “
...
Kết thúc bữa tối. Eothur căn dặn mọi người nên chỉ nằm nghỉ ngơi chợp mắt một chút. Rồi hắn phân chia thành nhiều ca trực khác nhau. Còn phụ nữ và trẻ em thì yêu cầu quay lại căn hầm trú ẩn.
“ Thủ lĩnh Woodmen,... “ Eothur gọi ông ta khi ông đang tính quay về phía Bắc. Nơi ông và một số người của mình được phân công túc trực, phòng thủ cho đến hết cuộc chiến.
“ Ông hãy lấy thêm một số người nữa qua bên kia. Và cả thứ mà Radagast mới chế tạo xong ấy. Hôm nay đạo quân phía Bắc chưa xuất hiện, tôi e rằng chúng sẽ đánh phủ đầu vào trời tối. Nhớ thường xuyên bắn tên để xem xét. “ Nghe hết lời dặn dò, ông ta gật đầu nhẹ đồng ý.
...
“ Thật tiếc cho một ngày đẹp trời như sáng nay, lẽ ra tôi nên giết chết được một tên Orc nào đó. “ Một người Woodmen đứng gần ngọn đuốc để sưởi ấm cơ thể. Cậu ta vừa mới mở miệng nói chuyện với người bạn thân cận của mình.
“ Tin tôi đi,... sáng nay cậu không muốn tham gia vào đâu. “ Người kia rút mũi tên ra và chỉnh lại những sợi lông ở phần đuôi.
“ Ha ha,... không phải cậu còn sống sao. Ai cũng biết, tôi giỏi bắn cung hơn cậu. Chẳng lẽ tôi không thể chiến đấu được. “
Anh bạn kia khẽ cười trước những lời chế nhạo thiện ý.
“ Đừng coi thường bất kỳ thứ gì. “ “ Ai vậy ? “ Hai người giật mình trước một lời nói chen chân vào. Họ ngoảnh đầu nhìn lại sau,... là,...
“ Thủ lĩnh,... ! Thật xin lỗi, chúng tôi không biết,... “
“ Không sao,... “ Thủ lĩnh người Woodmen vẫy tay ý bảo không cần nói gì thêm. Hai người kia thở phào ra. Ai mà trong dòng tộc không biết người đàn ông trước mặt này nổi tiếng là khá nghiêm khắc chứ.
“ Mũi thứ năm,... “ Vị kia lẩm bẩm, ông ta quấn chiếc khăn mỏng quanh đầu bọc thép. Mở chiếc bình chứa nhựa thông đổ lên. Hơ vào lửa là khiến nó bốc cháy. Không cần nhắm bắn, chỉ cần kéo ra vừa đủ. Ông ta thật cẩn thận và nhanh nhẹn, tránh việc tự tổn thương bản thân mình.
“ Vụt,... “ Nó bay thành hình vòng cung, và mang theo một ngọn lửa. Phát bắn trông khá hoàn mỹ và xinh đẹp như ông ta đang tạo ra một cầu vòng đơn sắc giữa khung trời đêm tối.
“ Ê,... cái gì thế kia ? “ Trong khi ông ta đang thưởng thức. Hai người kia cảm thấy có gì đó quái lạ khi mũi tên chạm đất. Như,... nó vừa đâm trúng vật thể gì đó, rồi ngọn lửa trên mũi tên bị dập tắt.
“ Hả,... ? “ Thủ lĩnh người Woodmen nhìn kỹ lại. Ông cũng cảm nhận được điều kỳ lạ này, nếu như ban nãy ở bốn phát trước. Ngọn lửa trên mũi tên phải tồn tại khá lâu thì giờ biến mất ngay khi chạm xuống đất.
Làm thêm một phát bắn nữa. Lần này là dõi theo từng chi tiết một. Hơn nữa, họ cũng cần ánh sáng từ phát bắn để quan sát tuốt ngoài kia.
Lên bầu trời,... rồi đang hạ xuống. Đó là,... một đống cái bóng đen đang bò lết và đứng im.
“ Kéo chuông đi,... !!! Làm ngay,... ! “
...
“ Chúng phát hiện ra ta rồi,... đứng dậy và chạy hết sức ! “ Cả đám Orc nghe theo lệnh. Sau chúng, có thêm bốn tên Troll đá cũng đứng dậy. Làm cho mặt đất cũng phải rung chuyển theo.
“ Troll ?! “ Nhiều người trên tường rào phát hiện kẻ thù có mang theo những con quái vật khổng lồ.
“ Nhúng mũi tên vào nồi,... “ Vị thủ lĩnh người Woodmen ra lệnh cho người của mình ở bên dưới.
Đó là một chiếc nồi sắt to lớn như những chiếc nồi của các vị phù thủy độc ác trong phim hoạt hình. Trong nó, có chứa loại chất lỏng màu đen giống như bùn đất. Ngoài ra nó còn đang nổi bọt trên bề mặt. Nhìn khá tởm và kinh dị. Không hiểu sao Radagast lại có thể chế tạo ra được thứ này trong căn phòng đá của mình nhỉ.
Theo lệnh vị thủ lĩnh, người Woodmen bên dưới nhanh chóng nhúng các đầu mũi tên vào bên trong. Họ rút ra và phân phát cho từng người một ở trên tường rào. Cũng nhớ theo lời căn dặn của vị phù thủy nâu.
“ Tuyệt đối không để nó chạm vào vết thương ! “
“ Kéo cung,... nhắm bắn !!! “ Hơn ba mươi người Woodmen đã trong tư thế sẵn sàng. Vị thủ lĩnh cũng bắt đầu căng dây cung ra.
“ Cố nhắm vào những tên Troll. Chúng là kẻ ta cần tiêu diệt. “ Ông tiếp tục nhắc nhở thêm cho mọi người.
“ Bắn tên,... ! “ “ Bắn,... “
Ba mươi mũi tên đâm loạn xạ vào thân hình các tên Troll. Bọn này không phải là lũ Troll hang đá như họ từng gặp lúc trước. Thế nên không có lớp vảy hay lớp da cứng cáp. Thay vào đó là một lớp da như da lợn. Dưới người chỉ mặc một cái khố màu trắng nhiều năm không giặt.
Tuy vậy, bốn tên Troll này lại có thị lực và cái đầu óc khôn hơn mấy tên trước. Chúng cầm cây chùy vung qua lại để đánh bạt mũi tên bay ra. Song, với tài thiện xạ và thường xuyên tập luyện săn bắn. Người Woodmen vẫn có vài mũi tên trúng được kẻ thù.
“ Thêm lần nữa, nhắm kỹ,... ! “ Chưa thấy có dấu hiệu gì của sự gục ngã. Vị thủ lĩnh kia bắt đầu nghi ngờ, hàng của Radagast bị hỏng rồi à.