Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 106 : Trả Đũa (1)

Ngày đăng: 13:14 22/03/20

“ Eothur,... ! Doanh trại kẻ thù đang nhúc nhích, manh động. Cậu có cách nào xử lý bọn dơi này không ? “ Cũng giống như tất cả mọi người khác, Pollay rất khó chịu với đám thú bay lung tung này. Chúng đúng là những sinh vật quấy rối, và phá hoại giỏi nhất của quân đội bóng tối Sauron.
“ Tôi chịu,... ! “ Eothur hụp đầu xuống né tránh một con tấn công bằng móng vuốt.
“ Cứu,... cứu,... với !!! “ Ai đó đang gào thét nhờ sự giúp đỡ.
Eothur thì cảm thấy hình như cái giọng này nghe khá quen quen. Nó cũng khá trong vắt, mềm mại. Theo ngôn ngữ chuyên ngành là âm điệu khá cao, thanh không một chút gì khàn đặc, trầm nặng. Như chủ nhân âm thanh này chưa bị vỡ giọng,... một đứa con nít.
Ngày hôm qua “ Là nó ! “
Eothur giật mình xoay người chạy hết sức và nhảy xuống mặt đất từ bục đứng, như một người đam mê Parkour chuyên nghiệp. Đầu gối thì cong lại như một miếng lo xò để giảm sốc. Hắn lộn người một vòng rồi từ đó lấy đà phóng lên chạy như bay.
Nhảy qua những chướng ngại vật, luồn lách các khe hở lối đi tắt. Dần dần trước mặt Eothur hiện ra là một thằng nhóc đang bị một con dơi quắp lấy cổ áo nâng lên trời cao một cách chậm rãi, và đang lắc lư trái phải. Do trọng lượng đứa trẻ kia cũng không nhẹ, cộng thêm sự vùng vẫy mãnh liệt.
Eothur nhanh chóng bám lấy bờ tường nhảy lên nóc nhà. Hắn lấy đà lao ra khỏi không trung. Ôm chặt lấy thằng nhóc và kéo nó xuống. Con dơi cũng không thể nào chịu nổi trọng lượng của hắn. Nên buộc phải thả chân ra ngay lập tức. Còn không nó cũng sẽ rớt theo hai người họ.
“ Bịch ! “
Cả hai ngã xuống mặt đất với tấm thân Eothur làm nệm đỡ. Rồi hắn bật dậy trở lại và ôm mặt nó hỏi.
“ Không sao chứ ?! “
“ Không,... không,... “ Do dư âm của sự sợ hãi vẫn còn, thành ra thằng bé không thể phát âm ra hết nguyên lời.
“ Phù,... Đi thôi. “ Không cần hỏi lý do vì sao thằng bé ở đây, Eothur cõng nó lên sau lưng mình bắt đầu chạy bứt tốc.
...
“ Hừ,... hừ,... “ Sau khi phát tiết một hơi dài, Radagast trơ mắt mình nhìn lũ dơi phá hoại trên nóc căn nhà “ y tế “ mà không thể làm được gì. May chúng không phá được cửa sổ để vào bên trong. Không thì căn phòng sẽ trở nên hỗn loạn với một đống đồ đạc bề bộn, tan tành. Mà khoan, hình như ông đã quên bén mất việc gì nhỉ.
Ngón tay chỉ lên trời tự hỏi, Radagast xoay người lại.
“ Không,... “ Hai con mắt căng bự ra.
Cánh cửa chính chưa được khép lại khi Radagast chạy ra ngoài. Và vài con dơi hút máu đã phát hiện được chỗ chui, chúng bay thẳng vào bên trong gây ra những tiếng động như “ Rầm,... Keng,... Bịch bịch,... “. Ông há hóc mồm,... không sức đâu để rú thêm được một tiếng nào nữa.
“ Quá lắm rồi,... các ngươi,... “
“ Tách tách,... “ Ông chưa nói hết câu. Khói xám nhợt nhạt và khó chịu đã bay ra khỏi căn nhà bằng tất cả những khe hỡ nhỏ xíu quanh nó. Tuy rất yếu, song người đứng gần có thể thấy được bằng mắt thường. Ngoài ra có một nguồn sáng đỏ vàng chập chờn chiếu lên cánh cửa chính từ góc khuất bên phải căn phòng.
“ Cháy,... cháy,... “ Radagast chạy vội vô bên trong. Thì ra con dơi nào đó đã làm ngã đèn dầu lẫn ngọn nến rớt xuống tấm thảm bằng lông thú. Khiến một ngọn lửa nhỏ bùng cháy.
Nén cơn thịnh nộ để cố dập tắt hết đám lửa nhỏ. Radagast nhận ra mình phải thanh trừ hết lũ dơi hút máu ra khỏi thị trấn. Nếu không chúng sẽ không bao giờ chịu dừng lại hành động quái quỷ kia. Trừ khi chỉ huy quân Orc, hay những kẻ điểu khiển chúng ra lệnh rút lui. Đánh đuổi hết mấy con dơi ra bên ngoài bằng cây trượng. Radagast càng chứng kiến thêm nhiều hậu quả của chúng gây nên, nó chẳng khác gì đám cháy lớn của đêm hôm qua. Ông càng tin mình phải làm một điều gì đó. Hít sâu một hơi và đập mạnh chuôi trượng xuống đất. Radagast nhắm mắt mình lại, ông tập trung đọc một số câu thần chú kỳ ảo với tốc độ khá nhanh. Chẳng kém gì một nghệ sĩ Rap đang bắn chữ với những đoạn track thần thoại. Tay phải sờ nhẹ lên viên đá xanh dương ở đầu cây trượng. Vài tia sáng xanh lam xinh đẹp đang tỏa ra ánh hào quang đại diện cho bầu trời mát mẻ, chúng lớn dần và từ từ bao phủ toàn thân ông.
Lúc này Radagast cất lớn tiếng với những ngôn từ chậm dần. Rõ ràng từng chữ một. Và nó, thứ ông đang nói không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào ở vùng đất Trung Địa, có lẽ nó có khởi nguồn từ Aman, nơi ở của các vị thần.
“ Hỡi những người bạn trên không trung thân mến. Xin hãy giúp tôi và những con người khốn đốn nơi đây chống lại lũ sinh vật bóng đêm dơ bẩn trên kia. Chẳng ai muốn chúng đến đây để giết chóc, phá hoại cả,...
Các bạn đang sợ hãi chúng. Không,... nếu như các bạn đoàn kết lại thì trên thế gian này chẳng có thứ gì có thể đánh bại các bạn. Xin hãy nghe theo lời tôi, đứng dậy và đánh đuổi những sinh vật tàn ác, hung dữ rời khỏi vùng đất bình yên đi. Đây là lãnh thổ của các bạn, chứ không phải của chúng... Hãy bảo vệ lãnh địa ! “ Hết lời, ánh sáng xanh lam từ cây trượng bắn ra một làn sóng xung kích đi ngang qua vạn vật, thị trấn, cây cối, thung lũng,...
Nó truyền ngang qua người Eothur, làm hắn cũng dừng bước chân mình lại đột ngột. Bắt đầu thấy được những điều kỳ diệu của trời đất và khả năng phép thuật, bùa chú của vị phù thủy nâu. Làn sóng ấy chạm và vượt qua thân thể hắn như một đám bọt biển vừa đụng nhẹ làn da. Thật dễ chịu và,... có chút hương thơm. " Đây là gì vậy ? " Eothur nhíu mày thốt lên.
Trong vài giây tới, bầu trời thất thanh không một tiếng động. Lũ dơi hút máu có vẻ không mấy quan tâm, đến cái ánh sáng xanh kỳ quặc kia. Chúng vẫn bay thành vòng tròn, sà xuống tiến công.
Và rồi tiếp đến là tiếng vỗ cánh, tiếng hót, tiếng ngân vang trong vút của loài chim săn mồi,... đột nhiên xuất hiện. Chúng như đang đồng thanh cất lên cùng một lúc đáp trả lại lời kêu gọi. Các cánh rừng nhỏ gần thị trấn trong phạm vi vài dặm, có gì đó đang bay lên không trung thành từng đàn khác nhau,... đồ sộ chẳng thua kém gì khi bọn dơi hút máu xuất hiện.
Phút kế tiếp, đàn chim chóc xuất hiện trong tầm quan sát của Eothur lẫn tất cả mọi người. Chúng cất tiếng vang với hàng ngàn âm điệu khác nhau mà lại hòa hợp liên thanh, như là một dàn nhạc công đầy đủ đang trình diễn nghệ thuật. Tạo ra một bản nhạc cổ điển lâu đời nhất trong thế giới lịch sử âm nhạc.
Ngay lập tức, lũ dơi bắt đầu có dấu hiệu của sự bối rối, lo lắng. Trước âm thanh tự nhiên của trời đất, muôn loài trên bầu trời. Thế là chúng nhập thành đàn trở lại để có được sự tự tin, rồi bay thẳng lên trời cao như đáp lại lời thách thức.
Sau đó, cả hai bên va chạm vào nhau, rồi uốn cong sà xuống. Hòa thành một đống trộn hỗn hợp không thể nhìn ra con nào với con nào.
Nhưng Eothur có cặp mắt rất tốt, hắn hoàn toàn có thể ngắm nhìn vô số giống chim khác nhau ở trên chiến trường. Một số hắn có thể kể tên được như loài săn mồi đặc trưng là đại bàng vàng, có những chiếc lông màu nâu hoàn hảo xinh đẹp. Nó bay vút lên cao khi ánh sáng mặt trời vừa chiếu rọi, rồi giơ bộ móng vuốt sắc bén chìa ra trước mặt đối thủ và đánh bại trong chớp mắt.
Diều trắng,... hai đôi mắt đỏ rực trông đầy sát khí. Phối hợp thêm bộ lông mượt mà màu trắng, rồi đen ở hai bên đầu cánh. Ôi trời ơi, nó vừa uy phong mà lại chẳng mất thẩm mỹ,...
Ngoài ra, thậm chí ngay cả những giống chim nhỏ nhắn cũng xuất hiện như bạch yến, trông giống y hệt một quả banh xù lông màu vàng dễ thương. Hay chích chòe đen trắng, bồ câu, vàng anh,... và thay vì một chọi một như giống chim săn mồi. Chúng dựa vào ưu thế số đông, cả đám đánh hội đồng một tên kẻ thù.
Trước sự tiến công vũ bão và sự phối hợp nhuần nhuyễn. Lũ dơi hút máu mau chóng bị hạ gục bớt dần. Chúng rớt xuống vô số với tử thương thảm trọng như gãy cánh, mất mắt... Khi chỉ còn lại một số ít. Tính hung hăng, hổ báo, khát máu chúng cũng đã rơi theo đồng bạn. Vậy nên đành liều mạng xoay đầu bỏ chạy xa tít chân trời phía bắc.
Về đàn chim khi hoàn thành số mệnh chống lại lũ xâm chiếm. Chúng di tản, đập cánh rời khỏi bằng nhiều hướng khác nhau trên không trung thị trấn. Một cảnh tượng thật là hoành tráng không thể diễn tả nổi.
“ Không sao rồi. “ Eothur lẩm bẩm bế thằng bé xuống đất. Xoa nhẹ cái mái tóc rối xù màu nâu. Về Radagast, sau khi vận dụng phép thuật ông ngồi bệt xuống đất để lau mồ hôi trên trán. Các nét mặt của ông có chút mệt mỏi và hơi già nua đi vài phần. Có lẽ việc vận dụng kỹ năng này khá tiêu hao sức mạnh trong người.
...
Phương nam đám quân Orc thấy mọi chuyện đã kết thúc, lo rụt đầu, rụt cổ quay về căn cứ tồi tàn. Từ khoảng khắc lúc đó, kẻ thù trở nên im ắng hơn. Không có chút gì một động tĩnh ồn ào. Hay là một dấu hiệu chuẩn bị cho cuộc tấn công sắp tới.
...
Một ngày kết thúc mặt trời đi xuống, mặt trăng lại lên.
“ Suỵt,... nhỏ tiếng thôi. “ Eothur quay đầu khẽ kêu. Sau đó, hắn lại nhìn chăm chăm vào căn cứ phía nam kẻ thù. Yên tĩnh một vài giây suy tính, rồi đôi mắt hắn lóe lên một ánh sáng mờ nhạt như chắc chắn phải quyết tâm hành động một điều gì đó trong tâm trí. Hít sâu một hơi để giữ trạng thái bình tĩnh, hắn nói nhỏ nhẹ với hơn hai mươi người sau lưng.
“ Đợi tôi đếm đến ba,... từng người một hãy thoát khỏi cổng thị trấn một cách nhẹ nhàng. “ Tất cả mọi người nghe theo gật đầu với ánh mắt như đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
“ Một,... hai,... ba,... đi “ Eothur dẫn đầu mọi người thoát khỏi chiếc cổng hé mở nhỏ bé nằm bên phía đông thị trấn, và để tung tích họ trở nên mờ nhạt khó bị phát hiện. Các ngọn đuốc gắn ở tường rào hướng đông đã bị giảm bớt nên ánh sáng yếu ớt theo.
Đôi chân cong lại, họ cúi người lom khom di chuyển trên đống xác chết quân Orc chưa được thu gom hoàn tất. Một mớ lộn xộn đang bốc đầy mùi phân hủy. Cố gắng nín hơi lại chịu đựng, họ chậm chạp quan sát, mò mẫm đường đi phía trước. Để tránh đạp trúng phải những thứ sắc nhọn như kiếm, đầu tên, mũi giáo,... Và với chiến thuật được định ra, Eothur sẽ đi trước đầu tiên cho những người phía sau đi theo một con đường thẳng. Nên thành ra họ sẽ ít gặp phải mấy thứ nguy hiểm tiềm ẩn đấy.
Một lúc sau, họ thành công rời khỏi bãi xác chiến trường. Nhưng việc tiềm hành của họ bây giờ mới thật sự bắt đầu khó khăn. Vì chẳng có cái gì để họ ẩn núp hay giả trang trong đám cỏ chỉ cao tầm 8 đến 10 Inch. Ở đoạn này, họ buộc phải bò lê lết sát với mặt đất.
Thời gian để vượt qua đoạn đất trống được người Beornings khai khẩn khá lâu. Những thực vật trồng trọt rộng lớn chưa đến mùa thu hoạch đã bị kẻ thù đốt trụi trong ngày thứ nhất chẳng còn gì. Làm cho những con người bản địa bò qua đều mang theo một nỗi niềm cảm xúc khó tả trong lòng. Họ thù ghét chiến tranh, dù nó chỉ mới đến với họ chưa đến ba ngày.
Hơn hai mươi phút trôi qua, tất cả mọi người mới chui vào bên trong cánh rừng nhỏ với những chiếc cây cao lớn che khuất toàn bộ ánh sáng màu bạc. Trong không gian tối tăm, Eothur cho họ dừng lại nghỉ chút. Ai nấy đều thở phào ra, từ đoạn này nguy cơ bị phát hiện sẽ cực thấp.
“ Pollay,... đến ông dẫn đường. “ Vì không phải là dân bản địa nơi này, thế nên Eothur không rành rọt lối đi trong cánh rừng.
“ Theo tôi,... “ Họ đứng dậy di chuyển ngoằn ngoèo không một chút hướng cụ thể nào. Mục đích là nhằm tránh những khu vực có những thực vật nhỏ mọc sum suê tạo thành một bức tường bụi rậm dày đặc với các gai nhọn.
...
“ Tới rồi,... “ Pollay mặt mày ngưng trọng nhìn căn cứ kẻ thù trước mặt. Chúng sử dụng khá ít ngọn đuốc vì vậy trông khá âm u và tối đen như mực. Không thấy rõ là chúng còn thức tỉnh hay còn ngủ và các địa điểm canh gác ở đâu.
“ Để tôi đi trước,... và nhớ,... chờ tín hiệu. “ Eothur kiểm tra lại túi đồ của mình. Hai con con dao ngắn, một cái móc để leo trèo. Một bình nhỏ chứa nhựa thông, đá đánh lửa. Hắn không đem theo AngaNim, vì nó khá bất tiện vào thời điểm bây giờ.
“ Cẩn thận,... “ Pollay vỗ nhẹ vai Eothur. Ông nhớ lại cuộc nói chuyện chiều hôm nay khi lũ dơi đã biến biệt tăm hoàn toàn.
...
“ Đêm nay chúng ta sẽ tấn công chúng,... “
“ Eothur, cậu không nghĩ đám quân Orc sẽ đánh ngược lại ta sao ? “ Grimbeorn cau mày cắt lời Eothur.
“ Không,... nếu chúng muốn làm vậy. Thì bọn dơi hút máu đáng lẽ ra phải tiến thẳng vào trận đánh sáng nay. Thưa ngài, chúng đang muốn ta chờ đợi mòn mỏi trong căng thẳng. Rồi sáng mai chúng sẽ tung đòn thật mạnh cuối cùng. Đè bẹp chúng ta hoàn toàn với sự vô vọng, yếu đuối. “
“ Lý do gì khiến cậu nghĩ chúng muốn làm thế ? “ Bootbeorn tuy đã đồng ý với chiến thuật phản công Eothur. Nhưng ông phải luôn đặt mình trong sự cẩn thận. Nếu không việc sáng nay sẽ lặp lại thêm lần nữa.
“ Do,... tính cách lũ Orc,... Chúng luôn muốn đè bẹp, hành hạ, và phá hủy tâm trí chúng ta một cách thật là tàn nhẫn nhất có thể. Chúng rất muốn mở hai con mắt chúng ta trước khi chết và nói thẳng: Trên thế giới chẳng có gì gọi là hy vọng. Sau đó để ta chết trong sự tuyệt vọng tột độ,... “ Eothur nhìn qua những người đang trong hội đồng. Cố gắng thuyết phục hết tất cả mọi người.
“ Tôi đồng ý kế hoạch này. Tôi sẽ theo. “ Pollay bỗng dưng vỗ nhẹ mặt bàn, mở miệng đồng ý đầu tiên. Sau đó mấy vị nguyên lão kia nhìn qua nhau cũng mở lời đi theo. Họ đã chán nản khi trong trạng thái phòng thủ lắm rồi. Nhìn xem người nào ai nấy đều âm u, buồn bã, và kiệt quệ tinh thần ý chí.
...
Chấm dứt hồi ức của mình, Pollay nhìn lại cái bóng đen phía trước đang di động một cách lẹ làng. Nó hòa mình vào cảnh thiên nhiên u ám xung quanh, từ cái chỗ khuất này biến qua chỗ khuất bên kia. Từ từ sát lại gần doanh trại của lũ kẻ thù không hề hay biết.
Buồn cười khi mang danh là căn cứ quân đội, nhưng mọi người ẩn núp đều không thể nhìn ra một chút dáng vẻ gì gọi là “ đang trong thời kỳ chiến tranh “. Bọn Orc không hề xây dựng một cái tường rào hay bất kỳ một chiến hào nào bao bọc xung quanh. Chỉ có vài tháp canh cao tầm năm mét nằm lộn xộn. Và khoảng cách giữa hai cái là khá rộng rãi. Một tên trộm, điệp viên mới vào nghề cũng hoàn toàn có thể trốn tránh lính canh để chui qua được.
Tuy vậy, không phải là chúng không làm. Mà chỉ làm trong một bộ phận nhỏ nằm phía sau cùng, nhất là những chỗ quan trọng. Cứ tưởng tượng căn cứ tạm thời này được chia thành ba khu vực. Đầu tiên là nơi ở của đám Orc cấp thấp. Một chỗ rộng nhất nhưng cũng là hỗn loạn nhất. Các căn lều rách nát thích đâu thì đặt đó không một lối trật tự nghiêm chỉnh.
Có nhiều tên còn chẳng cần lều. Nằm ngoài đất ngủ bơ vơ với thiên nhiên.
Ngoài ra dù đang là nửa đêm, nhưng đám Orc này hầu như chưa đi ngủ. Chúng đi qua lại, cá cược,... rồi cứ năm phút đồng hồ là lại có một cuộc gây lộn đánh nhau. Có khi là từ cá nhân chuyển sang chia thành băng nhóm, phân chia giống loài.