Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 109 : Ngày Thứ Ba (2)
Ngày đăng: 13:14 22/03/20
“ Không chắc thì cứ lập luận: kẻ địch còn dự trữ quân rất đông. Và ngày hôm nay, chúng nhất định sẽ tung ra hết toàn bộ lực lượng của mình. Trận quyết chiến cuối cùng,... “ Giọng của Eothur nói khá hời hợt và kết câu hắn còn búng tay tách một cái. Như ngày hôm nay cũng chẳng khác gì ngày hôm qua và trước đó. Chiến tranh là thế, đều giống như nhau: Do thám, Tình báo, Bày kế, dàn trận, chém giết, thắng hoặc thua. Thắng thì sống, thua thì,... hên xui.
“ Đừng bao giờ coi thường. Bài học quan trọng phải nhớ kỹ đấy. “ Pollay thả một nửa quả táo xuống dĩa. Ông lấy tay kéo vai Gron và xoa đầu cậu ta.
“ Rõ rồi rõ rồi,... em nhớ. Mà anh đừng bao giờ xoa đầu em trước mặt mọi người,... “ Gron đẩy tay anh trai mình qua một bên, miệng thì càu nhàu bực bội. Eothur chớp mắt nhìn hai người khẽ cười không thành tiếng, hắn ngồi xuống chiếc bàn. Một tay cầm chiếc nĩa đinh xuống miếng cà rốt cắt tròn, bỏ gọn vào trong miệng và phát tiếng rau ráu.
...
Cùng lúc đó, gần tại cánh đồng Gladden.
“ Buối sáng,... thức dậy ngay ! “ Các sĩ quan quân Orc đi một vòng doanh trại của chúng. Vừa cất tiếng thét, đá vào những tên Orc đang nằm ngủ say be bét dưới mặt đất.
“ Tỉnh dậy,... chuẩn bị,... “ Có nhiều tên lì lợm, buộc chúng phải dùng cây roi vút thật mạnh mới chịu bật dậy. Khi đã tỉnh, đám Orc dập tắt đám lửa trại. Chúng vội vàng cầm lấy vũ khí, trang bị áo giáp đầy đủ. Tụ tập đến khoảng đất trống phân phát đồ ăn. Có nhiều món được làm bằng xác chết của đồng loại hay thịt thối,... như món súp trong nồi,... khá kinh dị với ba, bốn cái đầu Orc đang nổi bồng bềnh lên mặt nước xanh lục.
Hay là, nguyên một con heo chết gần cả một tuần được trải rộng trên bàn gỗ,... hàng trăm con ruồi đang bu quanh trên đấy. Thế mà lũ đầu bếp vẫn xẻ thịt sống ra chia cho từng tên Orc. Và chúng nhai một cách ngấu nghiến trông thật “ ngon lành “ như đang thưởng thức “ sơn hào hải vị “.
Trong thời điểm đấy, chỉ huy quân Orc thì đang đứng hiên ngang trên những mảnh đá lớn, chúng nằm ngổn ngang và xếp cạnh nhau ở một ngọn đồi nhỏ. Tuy khoảng cách giữa mặt đất lên tới chỗ hắn ta đứng chỉ cao tầm khoảng mười bốn, mười sáu mét. Nhưng vẫn đủ để cho hắn ta nhìn xuống hết bao quanh toàn bộ quân cắm trại. Một cảnh tượng bao giờ cũng khiến hắn thỏa mãn với sức mạnh trong tay mình. Một đội quân.
“ Thưa ngài,... thức ăn đã xong. “ Một tên người hầu quỳ xuống ở đằng sau, dâng một chiếc khay chứa nguyên một con gà nướng thơm phưng phức cho tên chỉ huy.
“ Đặt đó đi. “ Hắn ta lạnh lùng cất tiếng. Rồi vẫy tay cho phép tên người hầu lui xuống.
Hơn mười phút đồng hồ sau, con gà tròn trịa đầy thịt trên dĩa nay chỉ còn lại từng mảnh xương vụn. Một mình tên Orc chỉ huy đã xử lý hết toàn bộ, no nê hắn ta đứng dậy và ném chiếc dĩa ra một góc bên cạnh. Nơi mà con thú cưỡi Wargs đang bị buộc chặt nằm ở đó.
“ Cho hành quân đi,... “ Lấy tay chùi miệng, tên Orc quay mặt nhìn sang các tên cận vệ ra lệnh.
...
“ Chào ngài,... thưa ngài,... “ Eothur gật đầu nhẹ để đáp lại lời chào hỏi của mọi người. Lúc này hắn đang bước dạo một vòng trên tường rào, mục đích để làm gì ? Hắn cũng không rõ ràng, có lẽ là chỉ dựa vào bản năng cơ thể di chuyển với cái đầu suy nghĩ miên man.
Thanh gươm AngaNim treo bên hông đung đưa qua lại. Đôi ủng da có chút vết rách ở gót chân đưa được khâu. Bộ quần áo mặc năm ngày chưa thay đổi đang bốc mùi,... mái tóc dính dầu láng bóng,... và làn da trắng bám đầy bụi đen, máu khô. Trông như một kẻ ăn mày ở các thành phố lớn.
Eothur bỗng tự hỏi. “ Liệu Ewen sẽ nhận ra mình ngay lúc này không ? “ Rồi hắn bật cười như một tên điên khi tưởng tượng đến câu trả lời của nàng. Hành động dở hơi ấy cũng để cho nhiều người khác bên cạnh quay người nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Dừng chân tại một đoạn trống có gió thổi nhẹ. Eothur thở dài chống hai tay lên bờ thành nhìn ra phía xa ngoài kia.
“ Phù,... “
Gần hai mươi phút sau, Eothur đột nhiên lắc đầu than thở. “ Lũ phá đám,... “
Lũ phá đám ? Phải,... đó là những tên đã làm không gian yên tĩnh của Eothur tan biến trong phút chốc, ngay khi chúng vừa xuất hiện xa xôi ngoài kia. Hàng trăm tên Orc ghê tởm, cả bầy con sói Wargs, và gần chục tên Troll khổng lồ,...
Ngước đầu lên cao hít sâu vào một hơi, Eothur nhắm mắt thở nhẹ ra chậm rãi và cúi đầu xuống lại. Tay sờ đến chuôi kiếm AngaNim như đang nhắc nhở đồng bạn của mình.
“ Chuẩn bị thức dậy. “
...
Các tin đồn đã được lưu truyền rộng rãi nên ngày hôm nay là ngày mà ai cũng biết. Không một tiếng chuông hồi báo, hay bất kỳ âm thanh la thét ồn ào inh tai. Mọi người, các chiến binh cứ im lặng tự động đứng vào chỗ sẵn sàng chiến đấu. Đôi mắt và khuôn mặt của họ có vẻ đang toát lên sự cứng cỏi bất khuất và cái nhìn lạnh lùng. Bởi vì sau một loạt sự kiện máu đổ xuống, họ đã trưởng thành theo đúng nghĩa đen của nó.
Thậm chí,... là một đứa nhóc chỉ mới mười bốn tuổi.
“ Không cần biết chúng có bao nhiêu, không cần biết ngày hôm nay có dài. Không cần biết máu của ai đổ xuống. Chỉ cần biết ai sẽ sống ! Sẵn sàng chiến đấu ! “
“ Sẵn sàng,... sẵn sàng,... ! “
Eothur ngó đầu mình qua bên phải. Miệng nói nhỏ. “ Bootbeorn ngày càng giỏi việc cổ động quân ta. “ Như đang tự lẩm bẩm với bản thân mình. Rồi nghiêng đầu trở lại nhìn kẻ thù.
Số lượng chúng quả nhiên không hề ít. Cả một đàn quân có tổng tất cả cái đầu ngang tầm ngày hôm qua, thêm cả phía Nam cộng gộp lại mới bằng. Chưa hết, chúng đang dàn binh rải rộng ra hàng ngang, với mục tiêu là tấn công qua hai bên cánh. Có khi là đánh úp cả cổng Đông lẫn cổng tây thị trấn. Khá khó chơi.
Nhưng Eothur đoán phía tây sẽ có số lượng quân tấn công ít. Vì vùng đất đó khá ẩm ướt, đất mềm do giáp tiếp với bờ sông. Kéo xe công thành đi bên đó có vẻ không khả thi lắm. Mà khoan, cho một, hai tên Troll và đám tạp binh vẫn đủ để phá cổng.
“ Hazz,... “
“ Grimbeorn,... Grimbeorn,... “ Eothur nheo mắt mình lại. Là Radagast, không rõ tại sao ông ấy lại chạy tới đây và gọi tên vị thủ lĩnh người Beornings ngay lúc này.
“ Hay,... có tin tức gì quan trọng. “ Suy đoán một chút, hắn liền lùi vài bước ra khỏi hàng đầu tiên. Phát hiện Pollay và Bootbeorn đều như mình đang nhìn về phía Radagast, nhưng hành động trước một bước.
Vừa đưa tầm mắt lên, Eothur kinh ngạc khi dáng dấp Radagast trông đầy “ sức sống “, một hiện tượng không phù hợp bây giờ lúc nào. Ông ta vừa chạy vừa nhảy như một chú chim cánh cụt cố cất sức bay lên trời. Ở trên đầu, chiếc tổ chim trống rỗng lung lay chao đảo. Và suýt nữa thì nó rớt xuống bên dưới nếu ông ấy không nhanh tay chụp kịp.
Sau đó Grimbeorn nhảy xuống, vẻ mặt của ông ấy khá ngạc nhiên và hoài nghi. Như lo sợ tinh thần của Radagast có vấn đề. Ông mở miệng nói như đang quở trách vị phù thủy. Song, một từ nào đó xuất phát từ người bạn đã làm ông điêu đứng và sững sờ.
Nét mặt có chút thay đổi rõ rệt trong vài giây từ căng thẳng, u ám cho đến đôi lông mày nhướng lên. Hai mép miệng vốn đang là một đường thẳng có chút cong lên để nở rộ một nụ cười.
Grimbeorn đặt hai tay lên vai Radagast hỏi lại một điều gì đó. Người kia trả lời, và ông như đã nhận được đáp án hơn cả sự hài lòng. Liền không kiềm chế được cảm xúc bắt đầu phá lên cười lớn.
“ Chuyện gì vậy ? “ Tuy đã không nghe được cuộc đối thoại ngắn ngủi. Nhưng giác quan nhạy cảm của tất cả mọi người đều cảm giác được tiếng cười chiến thắng của Grimbeorn. Nó chất phác và chân thật như âm thanh xuất ra từ nội tâm của ông.
“ Họ đã đến,... “ Ba chữ cái ngắn ngủi hiện lên trong đầu Eothur.
“ Nhìn kìa,... đó là,... “ Người trên tháp canh thốt lên và chỉ tay thẳng vào cánh trái của quân thù. ( Theo hướng chúng )
...
Địa hình thung lũng Anduin nằm gần thị trấn không được bằng phẳng cho lắm. Nó như là những cơn sóng nhấp nhô ở trên mặt biển nếu được phóng to ra và nhìn ngang, trừ bớt mấy tảng đá trắng, các cánh rừng nhỏ. Đoạn thì mặt đất sẽ trũng xuống sâu bên dưới, có đoạn thì lại nhô lên cao như là những ngọn đồi nhỏ. Có chỗ thì tạm gọi là bằng phẳng với các cánh rừng đầy cây.
Thế nên, bằng một cách nào đó. Quân viện trợ người Elves đã lợi dụng đặc điểm này để hành quân một cách âm thầm trong thinh lặng. Ngoài ra là thêm khả năng tự chủ bản thân của mỗi người Elves, và chút thiên phú trời ban. Kết quả,.. nếu không cẩn thận. Chưa thấy, chưa nghe, chưa biết đã bị đánh úp cho chết.
“ Elrohir,... nhanh đấy. “ Eothur mỉm cười bóp chặt nắm đấm.
“ O,... o,... o,... “ Đây chính là tiếng thổi tù và của người Elves. Nó đúng thật kỳ lạ và khác thường. Ở loài người, Orc, hay người lùn, họ thường hay dùng đến các tiếng âm phát ra sao cho thật là oai phong, hùng tráng và vĩ đại. Còn Elves, vẫn như phong cách của họ. Những chiến binh lịch lãm nghệ thuật. Không cần phải tỏ vẻ mình mạnh bao nhiêu, uy tráng đến thế nào miễn là ai cũng biết là họ đang tới. Một ví dụ đánh giá chính xác và thú vị hơn: cho dù là một lão già dốt đặc về âm nhạc, cũng phải vỗ tay thán phục vì tiếng ngân lên cao trong vút cùng sự du dương, và uyển chuyển dịu dàng như các tiếng đàn hạc phối hợp nhịp nhàng. Tiếng tù và hay nhất trên thế giới. Kế đến dưới ánh nắng chân trời phía đông, người Elves bắt đầu lộ diện. Một hàng quân, hai hàng, ba hàng,... “ Orome,... ! “ Có người trong hàng ngũ phòng thủ cất cao giọng. Anh ta không thể tin vào đôi mắt của mình,... nó quá,... chói mắt.
Mỗi chiến binh người Elves đang hành quân, đều đã mang trên mình là những món vũ khí áo giáp cùng một màu sắc. Màu vàng óng,... một màu vàng nguyên thủy không pha tạp với bất kỳ màu sắc nào. Như những đồng tiền vàng nguyên chất 100% hiện lên trước mắt người xem.
Để đánh bóng chúng và khiến khung cảnh trở nên đặc sắc. Mặt trời dường như đang phối hợp với người Elves dưới mặt đất, nó canh đúng thời điểm khi họ vừa xuất hiện là những đám mây che khuất bị xua tan bay đi. Chiếu rọi thẳng ánh nắng từ phía đông xuống sau lưng họ. Tỏa lên một vầng hào quang sặc sỡ chói chang.
Một số người lính bắt đầu có dấu hiệu mờ mắt. Do nhìn thẳng vào vầng hào quang kia quá lâu. Họ nhanh chóng lập tức cúi đầu, thay đổi hướng nhìn về một nơi nào khác. Nếu gượng ép mà quan sát lâu thêm sẽ gây ảnh hưởng nặng đến con mắt của họ. Không tốt một chút nào.
“ Chúng đang sợ hãi,... “ Có người hô lớn.
Quân Orc đối diện thị trấn đúng thật là khá giật mình lo lắng. Các đội ngũ đang theo hiệu lệnh phối hợp của bọn sĩ quan đã có dấu hiệu xáo trộn, người thì đứng im không nghe. Người thì vẫn di động, thậm chí không tập trung quan sát phía trước mà va vào các hàng ngũ khác. Tạo ra những tiếng động xôn xao, ầm ĩ và nóng nảy cãi lộn.
Ngoài ra là lỗi của bọn sĩ quan cấp thấp. Vẻ mặt bối rối chúng lộ rõ trên khuôn mặt, khi không biết làm gì và ra lệnh như thế nào. Đổi vị trí hay giữ yên tại chỗ.
“ Còn chờ đó làm gì,... ! Đổi hướng. “ Tên Orc chỉ huy tức giận ném thẳng chiếc mũ giáp vào đám bên cạnh. Đập cho chúng tỉnh ra.
Sau đó hắn ta thều thào “ Không gì có thể ngăn cản được ta. “
“ Trung đội Gum đổi hướng giữ nguyên chỗ. Lập hàng phòng thủ ngang. “
“ Trung đội Terc chạy chỗ lên giữa,... “
“... “ Bọn Orc cấp cao cưỡi Wargs chia nhau ra phóng chạy quanh toàn quân. Chúng liên tục nhìn về lá cờ từ chỗ chỉ huy mà la thét đưa các đội ngũ vào đúng vị trí chiến đấu thích hợp.
Đối diện chúng, loài Elves đã tiến quân hoàn tất lên trên chiến trường. Các sĩ quan, tướng lĩnh của họ không cần phải gào thét cho to hay ồn ào. Mà mọi đại đội như đã biết vị trí mình nên đứng ở đâu. Ví dụ như đại đội một sẽ làm cột mốc, khi đến chỗ dàn quân họ sẽ dừng lại tại chỗ. Hai ở bên trái, ba bên phải,... cứ thế mà phía sau từ từ xếp hàng.
“ Toàn quân,... chuẩn bị. “ Đi ra đằng trước toàn quân là hai người Elves đang cưỡi bạch mã khá nổi bật. Một trong hai chúng ta vốn đã quen thuộc, đó chính là Elrohir. Nhưng người còn lại khá lạ mặt.
“ Đừng bao giờ coi thường. Bài học quan trọng phải nhớ kỹ đấy. “ Pollay thả một nửa quả táo xuống dĩa. Ông lấy tay kéo vai Gron và xoa đầu cậu ta.
“ Rõ rồi rõ rồi,... em nhớ. Mà anh đừng bao giờ xoa đầu em trước mặt mọi người,... “ Gron đẩy tay anh trai mình qua một bên, miệng thì càu nhàu bực bội. Eothur chớp mắt nhìn hai người khẽ cười không thành tiếng, hắn ngồi xuống chiếc bàn. Một tay cầm chiếc nĩa đinh xuống miếng cà rốt cắt tròn, bỏ gọn vào trong miệng và phát tiếng rau ráu.
...
Cùng lúc đó, gần tại cánh đồng Gladden.
“ Buối sáng,... thức dậy ngay ! “ Các sĩ quan quân Orc đi một vòng doanh trại của chúng. Vừa cất tiếng thét, đá vào những tên Orc đang nằm ngủ say be bét dưới mặt đất.
“ Tỉnh dậy,... chuẩn bị,... “ Có nhiều tên lì lợm, buộc chúng phải dùng cây roi vút thật mạnh mới chịu bật dậy. Khi đã tỉnh, đám Orc dập tắt đám lửa trại. Chúng vội vàng cầm lấy vũ khí, trang bị áo giáp đầy đủ. Tụ tập đến khoảng đất trống phân phát đồ ăn. Có nhiều món được làm bằng xác chết của đồng loại hay thịt thối,... như món súp trong nồi,... khá kinh dị với ba, bốn cái đầu Orc đang nổi bồng bềnh lên mặt nước xanh lục.
Hay là, nguyên một con heo chết gần cả một tuần được trải rộng trên bàn gỗ,... hàng trăm con ruồi đang bu quanh trên đấy. Thế mà lũ đầu bếp vẫn xẻ thịt sống ra chia cho từng tên Orc. Và chúng nhai một cách ngấu nghiến trông thật “ ngon lành “ như đang thưởng thức “ sơn hào hải vị “.
Trong thời điểm đấy, chỉ huy quân Orc thì đang đứng hiên ngang trên những mảnh đá lớn, chúng nằm ngổn ngang và xếp cạnh nhau ở một ngọn đồi nhỏ. Tuy khoảng cách giữa mặt đất lên tới chỗ hắn ta đứng chỉ cao tầm khoảng mười bốn, mười sáu mét. Nhưng vẫn đủ để cho hắn ta nhìn xuống hết bao quanh toàn bộ quân cắm trại. Một cảnh tượng bao giờ cũng khiến hắn thỏa mãn với sức mạnh trong tay mình. Một đội quân.
“ Thưa ngài,... thức ăn đã xong. “ Một tên người hầu quỳ xuống ở đằng sau, dâng một chiếc khay chứa nguyên một con gà nướng thơm phưng phức cho tên chỉ huy.
“ Đặt đó đi. “ Hắn ta lạnh lùng cất tiếng. Rồi vẫy tay cho phép tên người hầu lui xuống.
Hơn mười phút đồng hồ sau, con gà tròn trịa đầy thịt trên dĩa nay chỉ còn lại từng mảnh xương vụn. Một mình tên Orc chỉ huy đã xử lý hết toàn bộ, no nê hắn ta đứng dậy và ném chiếc dĩa ra một góc bên cạnh. Nơi mà con thú cưỡi Wargs đang bị buộc chặt nằm ở đó.
“ Cho hành quân đi,... “ Lấy tay chùi miệng, tên Orc quay mặt nhìn sang các tên cận vệ ra lệnh.
...
“ Chào ngài,... thưa ngài,... “ Eothur gật đầu nhẹ để đáp lại lời chào hỏi của mọi người. Lúc này hắn đang bước dạo một vòng trên tường rào, mục đích để làm gì ? Hắn cũng không rõ ràng, có lẽ là chỉ dựa vào bản năng cơ thể di chuyển với cái đầu suy nghĩ miên man.
Thanh gươm AngaNim treo bên hông đung đưa qua lại. Đôi ủng da có chút vết rách ở gót chân đưa được khâu. Bộ quần áo mặc năm ngày chưa thay đổi đang bốc mùi,... mái tóc dính dầu láng bóng,... và làn da trắng bám đầy bụi đen, máu khô. Trông như một kẻ ăn mày ở các thành phố lớn.
Eothur bỗng tự hỏi. “ Liệu Ewen sẽ nhận ra mình ngay lúc này không ? “ Rồi hắn bật cười như một tên điên khi tưởng tượng đến câu trả lời của nàng. Hành động dở hơi ấy cũng để cho nhiều người khác bên cạnh quay người nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Dừng chân tại một đoạn trống có gió thổi nhẹ. Eothur thở dài chống hai tay lên bờ thành nhìn ra phía xa ngoài kia.
“ Phù,... “
Gần hai mươi phút sau, Eothur đột nhiên lắc đầu than thở. “ Lũ phá đám,... “
Lũ phá đám ? Phải,... đó là những tên đã làm không gian yên tĩnh của Eothur tan biến trong phút chốc, ngay khi chúng vừa xuất hiện xa xôi ngoài kia. Hàng trăm tên Orc ghê tởm, cả bầy con sói Wargs, và gần chục tên Troll khổng lồ,...
Ngước đầu lên cao hít sâu vào một hơi, Eothur nhắm mắt thở nhẹ ra chậm rãi và cúi đầu xuống lại. Tay sờ đến chuôi kiếm AngaNim như đang nhắc nhở đồng bạn của mình.
“ Chuẩn bị thức dậy. “
...
Các tin đồn đã được lưu truyền rộng rãi nên ngày hôm nay là ngày mà ai cũng biết. Không một tiếng chuông hồi báo, hay bất kỳ âm thanh la thét ồn ào inh tai. Mọi người, các chiến binh cứ im lặng tự động đứng vào chỗ sẵn sàng chiến đấu. Đôi mắt và khuôn mặt của họ có vẻ đang toát lên sự cứng cỏi bất khuất và cái nhìn lạnh lùng. Bởi vì sau một loạt sự kiện máu đổ xuống, họ đã trưởng thành theo đúng nghĩa đen của nó.
Thậm chí,... là một đứa nhóc chỉ mới mười bốn tuổi.
“ Không cần biết chúng có bao nhiêu, không cần biết ngày hôm nay có dài. Không cần biết máu của ai đổ xuống. Chỉ cần biết ai sẽ sống ! Sẵn sàng chiến đấu ! “
“ Sẵn sàng,... sẵn sàng,... ! “
Eothur ngó đầu mình qua bên phải. Miệng nói nhỏ. “ Bootbeorn ngày càng giỏi việc cổ động quân ta. “ Như đang tự lẩm bẩm với bản thân mình. Rồi nghiêng đầu trở lại nhìn kẻ thù.
Số lượng chúng quả nhiên không hề ít. Cả một đàn quân có tổng tất cả cái đầu ngang tầm ngày hôm qua, thêm cả phía Nam cộng gộp lại mới bằng. Chưa hết, chúng đang dàn binh rải rộng ra hàng ngang, với mục tiêu là tấn công qua hai bên cánh. Có khi là đánh úp cả cổng Đông lẫn cổng tây thị trấn. Khá khó chơi.
Nhưng Eothur đoán phía tây sẽ có số lượng quân tấn công ít. Vì vùng đất đó khá ẩm ướt, đất mềm do giáp tiếp với bờ sông. Kéo xe công thành đi bên đó có vẻ không khả thi lắm. Mà khoan, cho một, hai tên Troll và đám tạp binh vẫn đủ để phá cổng.
“ Hazz,... “
“ Grimbeorn,... Grimbeorn,... “ Eothur nheo mắt mình lại. Là Radagast, không rõ tại sao ông ấy lại chạy tới đây và gọi tên vị thủ lĩnh người Beornings ngay lúc này.
“ Hay,... có tin tức gì quan trọng. “ Suy đoán một chút, hắn liền lùi vài bước ra khỏi hàng đầu tiên. Phát hiện Pollay và Bootbeorn đều như mình đang nhìn về phía Radagast, nhưng hành động trước một bước.
Vừa đưa tầm mắt lên, Eothur kinh ngạc khi dáng dấp Radagast trông đầy “ sức sống “, một hiện tượng không phù hợp bây giờ lúc nào. Ông ta vừa chạy vừa nhảy như một chú chim cánh cụt cố cất sức bay lên trời. Ở trên đầu, chiếc tổ chim trống rỗng lung lay chao đảo. Và suýt nữa thì nó rớt xuống bên dưới nếu ông ấy không nhanh tay chụp kịp.
Sau đó Grimbeorn nhảy xuống, vẻ mặt của ông ấy khá ngạc nhiên và hoài nghi. Như lo sợ tinh thần của Radagast có vấn đề. Ông mở miệng nói như đang quở trách vị phù thủy. Song, một từ nào đó xuất phát từ người bạn đã làm ông điêu đứng và sững sờ.
Nét mặt có chút thay đổi rõ rệt trong vài giây từ căng thẳng, u ám cho đến đôi lông mày nhướng lên. Hai mép miệng vốn đang là một đường thẳng có chút cong lên để nở rộ một nụ cười.
Grimbeorn đặt hai tay lên vai Radagast hỏi lại một điều gì đó. Người kia trả lời, và ông như đã nhận được đáp án hơn cả sự hài lòng. Liền không kiềm chế được cảm xúc bắt đầu phá lên cười lớn.
“ Chuyện gì vậy ? “ Tuy đã không nghe được cuộc đối thoại ngắn ngủi. Nhưng giác quan nhạy cảm của tất cả mọi người đều cảm giác được tiếng cười chiến thắng của Grimbeorn. Nó chất phác và chân thật như âm thanh xuất ra từ nội tâm của ông.
“ Họ đã đến,... “ Ba chữ cái ngắn ngủi hiện lên trong đầu Eothur.
“ Nhìn kìa,... đó là,... “ Người trên tháp canh thốt lên và chỉ tay thẳng vào cánh trái của quân thù. ( Theo hướng chúng )
...
Địa hình thung lũng Anduin nằm gần thị trấn không được bằng phẳng cho lắm. Nó như là những cơn sóng nhấp nhô ở trên mặt biển nếu được phóng to ra và nhìn ngang, trừ bớt mấy tảng đá trắng, các cánh rừng nhỏ. Đoạn thì mặt đất sẽ trũng xuống sâu bên dưới, có đoạn thì lại nhô lên cao như là những ngọn đồi nhỏ. Có chỗ thì tạm gọi là bằng phẳng với các cánh rừng đầy cây.
Thế nên, bằng một cách nào đó. Quân viện trợ người Elves đã lợi dụng đặc điểm này để hành quân một cách âm thầm trong thinh lặng. Ngoài ra là thêm khả năng tự chủ bản thân của mỗi người Elves, và chút thiên phú trời ban. Kết quả,.. nếu không cẩn thận. Chưa thấy, chưa nghe, chưa biết đã bị đánh úp cho chết.
“ Elrohir,... nhanh đấy. “ Eothur mỉm cười bóp chặt nắm đấm.
“ O,... o,... o,... “ Đây chính là tiếng thổi tù và của người Elves. Nó đúng thật kỳ lạ và khác thường. Ở loài người, Orc, hay người lùn, họ thường hay dùng đến các tiếng âm phát ra sao cho thật là oai phong, hùng tráng và vĩ đại. Còn Elves, vẫn như phong cách của họ. Những chiến binh lịch lãm nghệ thuật. Không cần phải tỏ vẻ mình mạnh bao nhiêu, uy tráng đến thế nào miễn là ai cũng biết là họ đang tới. Một ví dụ đánh giá chính xác và thú vị hơn: cho dù là một lão già dốt đặc về âm nhạc, cũng phải vỗ tay thán phục vì tiếng ngân lên cao trong vút cùng sự du dương, và uyển chuyển dịu dàng như các tiếng đàn hạc phối hợp nhịp nhàng. Tiếng tù và hay nhất trên thế giới. Kế đến dưới ánh nắng chân trời phía đông, người Elves bắt đầu lộ diện. Một hàng quân, hai hàng, ba hàng,... “ Orome,... ! “ Có người trong hàng ngũ phòng thủ cất cao giọng. Anh ta không thể tin vào đôi mắt của mình,... nó quá,... chói mắt.
Mỗi chiến binh người Elves đang hành quân, đều đã mang trên mình là những món vũ khí áo giáp cùng một màu sắc. Màu vàng óng,... một màu vàng nguyên thủy không pha tạp với bất kỳ màu sắc nào. Như những đồng tiền vàng nguyên chất 100% hiện lên trước mắt người xem.
Để đánh bóng chúng và khiến khung cảnh trở nên đặc sắc. Mặt trời dường như đang phối hợp với người Elves dưới mặt đất, nó canh đúng thời điểm khi họ vừa xuất hiện là những đám mây che khuất bị xua tan bay đi. Chiếu rọi thẳng ánh nắng từ phía đông xuống sau lưng họ. Tỏa lên một vầng hào quang sặc sỡ chói chang.
Một số người lính bắt đầu có dấu hiệu mờ mắt. Do nhìn thẳng vào vầng hào quang kia quá lâu. Họ nhanh chóng lập tức cúi đầu, thay đổi hướng nhìn về một nơi nào khác. Nếu gượng ép mà quan sát lâu thêm sẽ gây ảnh hưởng nặng đến con mắt của họ. Không tốt một chút nào.
“ Chúng đang sợ hãi,... “ Có người hô lớn.
Quân Orc đối diện thị trấn đúng thật là khá giật mình lo lắng. Các đội ngũ đang theo hiệu lệnh phối hợp của bọn sĩ quan đã có dấu hiệu xáo trộn, người thì đứng im không nghe. Người thì vẫn di động, thậm chí không tập trung quan sát phía trước mà va vào các hàng ngũ khác. Tạo ra những tiếng động xôn xao, ầm ĩ và nóng nảy cãi lộn.
Ngoài ra là lỗi của bọn sĩ quan cấp thấp. Vẻ mặt bối rối chúng lộ rõ trên khuôn mặt, khi không biết làm gì và ra lệnh như thế nào. Đổi vị trí hay giữ yên tại chỗ.
“ Còn chờ đó làm gì,... ! Đổi hướng. “ Tên Orc chỉ huy tức giận ném thẳng chiếc mũ giáp vào đám bên cạnh. Đập cho chúng tỉnh ra.
Sau đó hắn ta thều thào “ Không gì có thể ngăn cản được ta. “
“ Trung đội Gum đổi hướng giữ nguyên chỗ. Lập hàng phòng thủ ngang. “
“ Trung đội Terc chạy chỗ lên giữa,... “
“... “ Bọn Orc cấp cao cưỡi Wargs chia nhau ra phóng chạy quanh toàn quân. Chúng liên tục nhìn về lá cờ từ chỗ chỉ huy mà la thét đưa các đội ngũ vào đúng vị trí chiến đấu thích hợp.
Đối diện chúng, loài Elves đã tiến quân hoàn tất lên trên chiến trường. Các sĩ quan, tướng lĩnh của họ không cần phải gào thét cho to hay ồn ào. Mà mọi đại đội như đã biết vị trí mình nên đứng ở đâu. Ví dụ như đại đội một sẽ làm cột mốc, khi đến chỗ dàn quân họ sẽ dừng lại tại chỗ. Hai ở bên trái, ba bên phải,... cứ thế mà phía sau từ từ xếp hàng.
“ Toàn quân,... chuẩn bị. “ Đi ra đằng trước toàn quân là hai người Elves đang cưỡi bạch mã khá nổi bật. Một trong hai chúng ta vốn đã quen thuộc, đó chính là Elrohir. Nhưng người còn lại khá lạ mặt.