Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 114 : Lothlorien (3)

Ngày đăng: 13:14 22/03/20

“ Hả,... cậu nói gì cơ ? “ Thật là một điều kỳ quặc khi người lên tiếng cho câu hỏi không phải là Eothur. Mà lại là quý ngài người lùn Gimli. Không những thế, ông ta còn trông khá thất thố với khuôn mặt ngờ nghệch đến một cách rõ ràng từng chi tiết. Sau đó, hai con mắt trố ra nhìn vị người Elves trẻ tuổi, như đang muốn “ ăn tươi nuốt sống “ cậu ta.
Bên trái ông, Merry và Pippin đã lấy lại vẻ bình tĩnh nhanh hơn. Họ liếc qua ông bạn người lùn Gimli. Nhận ra một điều gì đó, nên có chút cười khúc khích trong lòng.
“ Được rồi, xin cậu hãy dẫn đường. “ Eothur khuôn mặt tỉnh táo, điềm tĩnh nói.
“ Lối này. “ Người Elves trẻ tuổi đưa tay ra dùng thế “ mời “. Họ cùng nhau bước lên chiếc cầu thang làm bằng gỗ, xoáy một vòng lên cao theo chiếc cây.
Một chút sau, hai người họ đi khoảng được hai ba tầng. Merry và Pippin bỗng phá lên cười lớn. Họ ôm bụng không thể nào nhịn nỗi. Rồi Merry ra vẻ nghiêm trang:
“ Xin mời hãy theo tôi,... công nương,... “
Pippin giả giọng đáp lại: “ Hả,... “
“ Ha,... ha,... ha,... “
“ Hai tên tiểu quỷ này,... ! “ Gimli mặt đỏ bừng bừng. Và cặp đôi tinh nghịch nhận ra có dấu hiệu không ổn, nên đã ngay lập tức ngoẳnh đầu bỏ chạy.
“ Đứng lại đó ! “ Gimli đuổi theo, song với vóc dáng to bề ngang thế ông ấy không thể nào đuổi theo họ.
Aragorn nhìn qua Legolas, Sam nhìn Frodo. Cả bốn người lắc đầu cười khổ.
...
Eothur sờ nhẹ lên thành cầu, cố tỏ ra hững hờ như mọi chuyện này là bình thường. Nhưng lòng hắn cũng chẳng khác gì mấy với ông bạn Gimli. Chấn kinh, không thể tin, thêm vào đó là một chút sự khó hiểu và sự hoài nghi. Rốt cuộc là tại sao một người như phu nhân Ánh Sáng lại biết đến hắn, một kẻ con nuôi đang đội lốt thành nhà phiêu lưu trên đường về nhà.
Elrohir,... không đúng. Nếu như suy nghĩ kỹ càng lại, anh ta làm sao có thể khiến Galaldriel hứng thú mời hắn gặp riêng trong khi hai người chưa bao giờ gặp nhau. Và những gì hắn làm,... chiến công,... danh vọng chả là gì so với một “ truyền thuyết “ sống.
Aragorn,... ? Vẻ mặt anh ta cũng rất kinh ngạc. Vì vậy, có thể anh chưa bao giờ nhắc tên hắn với Galadriel.
Là ai ? Eothur lâm vào một câu hỏi không có lời giải đáp.
Trong lúc Eothur đang nghĩ ngợi. Hai người bọn họ đi lên chiếc cầu thang và vượt qua những Talen, mảnh gỗ tròn như một cái giá đỡ trên các cây Mallorn. Chúng là nơi sinh sống, sinh hoạt,... của người Elves.
Có chỗ là các ngôi nhà gỗ, có chỗ là khu chợ nhỏ,... đầy đủ hết mọi thứ như một thành phố đích thực. Ngoài ra, có khá nhiều Tallen trống vắng được trang trí đẹp đẽ như là một công viên, đài quan sát, tưởng niệm hay một hội trường.
Các Talen được sắp xếp có vẻ khá cẩn trọng. Khi các Talen chứa nhà được đặt bên trái, phải,... trong khi đó những nơi công cộng sẽ được ở giữa thân cây và với nhiều chiếc cầu thang nối vào. Có thể từ chiếc cây này qua bên một chiếc cây khác cũng được.
Không biết đã đi được bao nhiêu bước và đã đi được bao nhiêu lâu. Eothur chợt nhận ra mình đã cách mặt đất một đoạn rất cao. Chắc phải tầm hơn năm mươi mét. Và với một nền văn minh như thế giới Arda, đây đã là một con số rất ngưỡng mộ.
Nếu như Eothur nhớ không lầm. Đây là lần thứ hai hắn phải trầm trồ với một cảnh kiến trúc cao lớn như là các tòa nhà cao tầng. Tất nhiên, lần đầu là Minas Tirith. Bàn về ngôi vị uy tráng, oai phong là không gì có thể vượt qua nó. Nhưng bàn về cái gọi là vẻ đẹp nghệ thuật hay “ không dơ bẩn “ các khu sinh sống người Elves mới là nhất.
Tiếp tục theo dấu chân của người dẫn đường. Từ từ Eothur cảm thấy những Talen trở nên ít ỏi hoặc hoang vắng. Chúng bớt dần các ngôi nhà đi và không còn. Các chiếc cây Mallorn bên cạnh cũng đã nằm dưới bàn chân của hắn.
Cả một khung cảnh khu rừng Lorien đã nằm trong tầm nhìn của Eothur. Thậm chí, hắn có thể thấy được chiếc cây trái tim của Lorien nằm ở Cerin Amroth. Tiếc là hắn chưa lên đó bao giờ .
Và chưa đến mười giây. Eothur dừng chân lại, chỉ tay hỏi người dẫn đường.
“ Anh bạn. Cái đỉnh chóp trông giống tòa lâu đài kia là gì vậy ? “
Người Elves kia quay người lại. Vốn là khuôn mặt trầm lặng cũng phải thở dài đáp: “ Pháo đài Dol Guldur ở Mirkwood. “
Thảo nào trông nó lại đen tối và u ám đến thế. Thì ra là căn cứ của bọn Orc. Mà kể ra cũng thật kỳ lạ, nó nằm đối diện với trung tâm thành phố Lorien, với chiếc cây hắn đang trèo. Cả hai trông như một ánh sáng, một bóng tối. Như mang ý nghĩa cuộc chiến giữa cái thiện và ác sẽ không bao giờ kết thúc.
...
“ Đến rồi. Công nương Galadriel đang ở trên đợi cậu. “ Người dẫn đường dừng bước khi họ sắp đến cái Talen cao nhất, trên đỉnh của thành phố Caras Galadhon.
“ Cảm ơn anh bạn. “ Hiểu ý anh ta sẽ không lên. Eothur chào tạm biệt và tự mình sải bước đoạn đường cuối cùng.
Đạp lên chiếc sàn Talen làm gỗ cứng, Eothur nhìn thẳng vào căn dinh thự xinh đẹp của vợ chồng lãnh chúa. Và ở trước mặt nó, có một khoảng trống giống như sân nhà, được thiết kế trông khá giản dị là không xây gì cả. Chính giữa sàn đối diện chiếc cổng, có một vòng xoáy được in trên nền đất. Hắn không biết nó là tự nhiên hình thành hay do người Elves khắc lên.
Gió dìu dịu, các chiếc đèn đã tắt ánh bạc lủng lẳng, đung đưa trên hiên nhà. Ngoài ra, chúng còn được treo sát với bờ vực của Talon.
“ Không biết trời tối sẽ ra sao. “ Eothur thì thầm.
Bỗng chiếc cổng dinh thự tinh xảo màu trắng được đẩy ra chậm rãi từ bên trong. Nó yên lặng và nhẹ nhàng đến nỗi không có bất kỳ một tiếng động hay âm thanh được phát ra. Eothur thấy vậy liền lặng lẽ lùi vài bước, dưới ánh mắt chằm chằm. Bốn người phụ nữ tộc Elves xinh đẹp với nhan sắc “ giang sơn đổ ngã “ đi ra đầu tiên.
Phía sau họ, một luồng ánh sáng trắng như các vì sao lóe lên làm mắt Eothur có chút chói. Và khi thị giác đã dần quen thuộc, hắn sững sờ nhìn người phụ nữ cao dong dỏng và thanh mảnh đang đứng trước mặt mình. Mái tóc bà ấy được buộc và chải chuốt cẩn thận, chúng thả dài xuống, xoăn một ít và mang cái màu vàng dịu dàng dễ chịu.
Một màu vàng thêm chút sự hòa hợp màu trắng. Chúng khiến mái tóc bà không óng ánh hay tỏa sáng gay gắt như ánh mặt trời. Mà lại nhẹ hơn, mang đến Eothur cảm giác nhẹ lòng. Nhưng đồng thời, cũng hổ thẹn trước sự trong trắng, cao quý như một vị thần linh.
Không cần ai nói, Eothur cũng tự biết. Đứng trước mặt hắn chính là công nương ánh sáng Galadriel. Một trong những hiền giả lâu đời nhất của thế giới Arda.
Biết thân biết phận, Eothur khiêm nhường cúi gập người xuống. Trong quá trình, mắt hắn vô tình nhìn xuống bàn tay của bà. Một chiếc nhẫn màu trắng bạc lung linh như được làm bằng Mithril, được đeo ở ngón áp út.
“ Có lẽ,... đây chính là Bạch nhẫn. Một trong ba báu vật của người Elves. “ Eothur phán đoán, dù sao bản thân là một kẻ lang thang khắp trời đất. Nếu như không luyện được ánh mắt quan sát tốt, thì làm sao hắn có thể còn sống đến tận bây giờ.
“ Cậu chính là Eothur xứ Rohan. Con trai của Nhà Vua Theoden. “ Giọng của Galadriel thật mềm mại thanh tao.
“ Vâng,... thưa công nương. “ Eothur ngập ngừng đáp lại. Trái tim hắn bây giờ đập liên tục “ Thình thịch. “ Không phải vì tình yêu hay lo lắng, sợ hãi. Mà là sự loạn nhịp khi đứng trước một nhân vật “ thần thoại “.
Galadriel nhìn nhẹ về phía người hầu. Bọn họ cũng tự hiểu lui ra ngoài. Sau đó bà bảo: “ Cậu có thể đi dạo cùng với ta không ? “
“ Vâng,... “ Eothur tịt ngòi, chỉ trả lời được một từ.
Galadriel xoay lưng về phía Eothur, bà ấy đi quanh một vòng bên rìa của Talen. Nơi được treo và trồng một ít chậu hoa Elanor, Niphredil. Một ít phút sau, khi đang đưa tay “ vuốt ve “ những đám hoa, ba mở lời.
“ Elrond đã giới thiệu cậu với ta. Và giờ ta thấy nó thật chính xác. Trẻ trung, yên tĩnh, kiên nhẫn,... “
Eothur nhúc nhích đôi lông mày. Hắn phải cố không chế bản thân lắm mới chỉ hành động như vậy.
“ Elrond, lãnh chúa Rivendell ? “ Bên trong nội tâm, Eothur thấy nghi hoặc, hắn nhớ mình và ông ấy không hẳn là tiếp xúc quá nhiều. Nhưng vì sao ông ấy lại làm như vậy. Khoan,... còn việc sắp xếp mình đi bên cạnh Elrohir ? Có ý gì ?. Hay chỉ đơn thuần muốn trợ giúp phá giải bùa chú Saruman và lấy lại đồng minh Rohan.
Sau đó Eothur liên tưởng đến Cirdan và món đồ cần gửi. Nhưng lại lắc đầu phản đối, mình và ông ấy biết nhau là nhờ mối quan hệ chính giữa, Ewen. Tuy thế, nhưng hắn vẫn có cảm giác các vị hiền giả này biết một điều gì đó và đang che dấu.
“ Ngài Elrond đã nói quá thưa công nương,... “
Galadriel mỉm cười, một nụ cười rất cuốn hút lòng người say đắm. Đến nỗi Eothur phải dời tầm mắt của mình đi chỗ khác.
“ Chúng ta hãy vào nhà uống một chút cốc nước đi. Lòng hiếu khách của ta đã bay đâu mất, trong khi cậu đã trải qua một con đường dài lên đây. “
Mờ mịt chỉ biết theo dấu Galadriel. Eothur sải bước qua một chiếc sảnh bên trong dinh thự, rồi lại qua vài hành lang và cánh cửa khác nhau. Cho đến khi bà dừng lại ở phía sau nhà. Nơi có một chiếc đình nhỏ và bộ bàn ghế gỗ.
“ Mời ngồi. “ Galadriel mỉm cười hành động.
Eothur ngượng ngùng đỏ mặt, ngồi xuống chiếc ghế dài. Phải vinh hạnh lắm mới được một trong những hiền giả người Elves “ mời “, hắn cảm thấy mình có chút,... không xứng.
Và càng khiến Eothur giật mình. Galadriel tự tay rót chiếc bình trên bàn xuống cốc, chuyền nó tới trước mặt hắn. “ Hãy uống một chút “ Hắn không chút hoài nghi nghe theo lời bà, bưng nó bằng hai tay nhưng lại chút vụng về làm đổ vài giọt nước xuống bàn. Giả vờ như không có chuyện gì, hắn nhâm nhi một ít.
Nước thanh trong mát, và có chút vị ngọt.
Galadriel ngồi với đối diện Eothur, bà đặt chiếc bình xuống bàn. Thản nhiên hỏi với giọng rất thân thiết.
“ Ta có chút tò mò về thân phận cậu, con trai Theoden ?! “ Galadriel nhấn mạnh từ “ con trai Theoden “ một cách có chủ đích không cần che dấu. Sau đó, bà nhìn thẳng vào trong đôi mắt không lay động của Eothur.
Với sự sống hàng ngàn năm tạo cho bản thân một kinh nghiệm dày dặn, cộng thêm khả năng bẩm sinh. Galadriel hiểu được, biết được. Thậm chí có thể nói là đã nắm thuần nhuyễn về bản tính của sinh vật, con người ,… Bà có thể biết đâu là người nói dối, đâu là kẻ “ ác “, đâu là người lương thiện,… chỉ bằng một chút sự quan sát kỹ lưỡng.
Một tia sáng mập mờ lóe lên trong con ngươi đen đặc của Eothur. Ngoài ra, cả cơ thể hắn bây giờ đang duy trì thế bất động uống nước. Và phải mất đến một hai giây, hắn mới mở miệng điềm đạm trả lời, còn cố ý làm khuôn mặt mình như đang hồi tưởng một ký ức xa xôi nào đó.
“ Công nương thật sự muốn biết. Thật ra tôi chỉ là một người may mắn, mang danh là con trai của Theoden, nhưng tôi lại là một đứa trẻ bị bỏ rơi,... Không cha, không mẹ, không biết chút nguồn gốc nào của bản thân. Và nếu không nhờ,... cha nuôi, có lẽ tôi đã vốn không có trên đời hay được ngồi đây nói chuyện với công nương. Cả đời tôi,... mang một mối nợ ân nghĩa với cha mình và Rohan. “
Galadriel mím môi thành một đường thẳng mỏng. Đôi mắt bà bỗng hóa có chút u sầu, buồn bã, và thương tiếc. Như bà đã bị lời nói của Eothur đả động đến phần mềm mại của trái tim mình. Nhẹ giọng lại, bà nói.
“ Rohan,... Rohan,... họ thật tốt khi nuôi dạy được một người con trai như cậu. “ Eothur nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống bàn, mỉm cười nói: “ Đối với Rohan, tôi chẳng là gì. Nhưng với tôi, Rohan là tất cả. “
Cuộc trò chuyện của hai người họ kéo dài thêm một chút nữa. Chủ yếu là các vấn đề linh tinh như Eothur từng ở đâu, làm gì. Galadriel cũng biết Eothur có một tình yêu sâu thẳm với một cô gái người Elves ở Lindon. Và nhờ đó biết đến Cirdan,...
Khi đến lúc thấy mình phải đi, Eothur tìm một lý do vì bạn bè mình đang đợi. Hắn từ chối lời mời của Galadriel mà rời khỏi sân sau của ngôi nhà.
...
“ Cậu ta đang che dấu một điều gì đó. Và nó liên quan đến thân phận thật sự. “ Galadriel cất tiếng, rồi đưa mắt theo dõi từng bước chân di chuyển của Eothur trên chiếc cầu thang xoáy.
“ Vậy đó có phải là một điều xấu cho Trung Địa không ? “ Celeborn lạnh nhạt xuất hiện sau lưng bà.
“ Không,... cậu ta chỉ đơn thuần không muốn tiết lộ thân phận. Về những lời còn lại đều đầy cảm xúc và chân thật. “ Galadriel lắc đầu đáp. Dừng chút bà nói thêm.
“ Mà còn một việc, cậu ta nhìn thấy được “ hình dáng “ của chiếc nhẫn. “
Celeborn nhíu mày nhìn qua vợ mình. Và phải mất ba giây suy tư ông mới mở miệng.
“ Xem ra các Valar theo dõi cậu là một điều có thể đúng. Mà miễn là không ảnh hưởng đến trung địa, chúng ta cứ để mặc cho cậu ta làm điều mình muốn. Thỉnh thoảng, đưa tay trợ giúp một ít là được. “