Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 116 : Fangorn

Ngày đăng: 13:14 22/03/20

“ Cậu thật sự cương quyết là muốn bước vào đó à. Tôi nói thẳng, đây không phải là một ý kiến hay ho gì đâu. “ Pollay đứng thẳng người trước một khu rừng rậm rạp, u tối. Ông ta xoay đầu nói chuyện với Eothur đang xuống ngựa ở bên cạnh.
“ Thôi nào ông bạn. Không phải ông muốn giúp tôi sao. Thậm chí, chính ông còn chặn tôi, ở ngay bên ngoài cánh rừng Lorien. Và những gì ông nói, tôi đều nhớ hết nên cứ đi theo tôi. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát và có kế hoạch. “ Eothur phá lên cười và vỗ vai Pollay một cái. Hắn khẳng định là sẽ chẳng có chuyện gì xảy ngoài ý muốn.
Ngay lập tức, Pollay liền phản bác và khuyên nhủ hắn:“ Này,... cậu đừng nghĩ là tôi không biết gì về nơi trước mặt này. Khu rừng Fangorn,... đây là khu rừng ma quỷ và bí ẩn nhất trên Trung Địa. Thà rằng cậu cho tôi bước vào bên trong Mirkwood, ổn,... ! không sao. Nhưng ở đây, không bao giờ. “
“ Vậy thì chúng ta tách nhau ra,... ông ở tạm đây đi. Tôi sẽ vào trong một mình. “ Eothur nhún vai một cái.
“ Chết thật,... cậu muốn tự sát à. Tại sao chúng ta không chờ đến buổi tối, rồi vòng qua khu rừng mà do thám Isengard. Cậu cứ nhất quyết là phải đi thẳng và xuyên qua khu rừng này. “ Pollay tiếp túc than thở và nói. Mặc cho Eothur có lắng nghe hay không.
Mỉm cười nhìn qua ông bạn người Beornings đang làu bàu. Eothur có thể hiểu lý do vì sao ông ta lại nói nhiều hơn bình thường như vậy. Trước mặt họ là khu rừng Fangorn, một nơi rất rùng rợn và đáng sợ. Danh tiếng của nó chẳng thua kém gì bao nhiêu, so với con đường của người chết nằm trong dãy núi trắng.
Tất nhiên, thân là một con người bản địa Rohan. Eothur biết rất rõ, bên trong đó có sự tồn tại của một giống loài cổ đại. Một giống loài cực kỳ mạnh mẽ và thần bí, họ đã tồn tại xuyên suốt trong nhiều thời đại của Trung Địa. Và còn lâu đời hơn cả sự khai sinh của vương quốc Numernor hùng mạnh.
Người Ent, và cũng nhờ cái tên này. Rohan thường hay gọi Fangorn bằng một cái tên riêng biệt là Entwood.
Eothur nheo mắt nhìn sâu vô bên trong khu rừng. Hắn thò tay vào bên trong túi và lấy ra một chiếc tượng gỗ màu trắng, nó không quá lớn chỉ tầm bằng một bàn tay của con người. Và được điêu khắc thành biểu tượng của một chiếc cây cổ thụ lạ lẫm nào đó mà hắn không biết tên.
Cúi đầu nhìn xuống nó, Eothur hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Radagast.
...
“ Thật xin lỗi cậu, chàng trai. Tôi e là mình không thể giúp gì được cho cậu. Phép yểm bùa của Saruman là một nghệ thuật mà tôi không hề rành rõi và hiểu biết gì lắm. Và mặc cho tôi tới đó, cũng phải chịu thua trước sức mạnh quyền năng của lão ta. “ Radagast lắc đầu thở dài. Ông đã từ chối lời nhờ vả của Eothur, tới vùng đất Rohan để phá giải phép thuật của Saruman.
“ Nhưng ít ra ngài có thể làm điều gì đó ? “ Eothur cố gắng thuyết phục, nhưng tình hình có vẻ không khả quan lắm. Khi đôi mắt Radagast đã dấy lên một sự xa cách với con người. Ông ta đã khẽ lắc đầu, biểu hiện suy nghĩ của mình một cách trực tiếp.
Không còn cách nào khác, Eothur thất vọng bước ra khỏi ngưỡng cửa phòng. Để lại Radagast đang gãi mặt, bỗng ông giơ ngón tay trỏ lên như nảy ra một ý tưởng.
“ Này,... chàng trai. “ Eothur giật mình và vui mừng vì tưởng phù thủy nâu đã đổi ý. Song nét rạng rỡ trên khuôn mặt hắn cũng nhanh chóng bị dập tắt.
“ Cậu hãy giữ tạm lấy thứ này. Có khi nó sẽ giúp ích được cho cậu. Ta cho cậu mượn đó. “
Eothur nhìn thẳng vào miếng gỗ trong tay mà không biết nói gì tiếp.
“ Rốt cuộc vật này dùng để làm gì ? Trưng bày cho đẹp ? hay để trong người làm vật may mắn. “ Hàng loạt những suy nghĩ coi thường và trêu đùa xuất hiện trong lòng Eothur. Tuy nhiên, rất nhanh Radagast liền đã giải thích cho hắn trước khi mở miệng hỏi.
“ Đây là chiếc tượng “ Yigane “ được làm từ một chiếc cành của cây thần,... cây,... ta,... ta,... quên mất tên. “ Radagast nhíu chặt đôi lông mày, nhưng không thể nào nhớ ra nỗi. Ông đành gác chuyện này sang một bên. “ Cậu cứ biết nó nằm ở trong khu vườn của nữ thần Yavanna. Và đã được lây nhiễm một chút khí tức của nữ thần. Vì vậy, nếu có thứ này trong tay bất kỳ cây cối thực vật nào ở Trung Địa cũng giang tay mở lòng thiện cảm với cậu. “
Eothur yên lặng nhìn Radagast. Dường như ban nãy, ông ta vừa nói cái gì vậy nhỉ ? Trong khu vườn ? Nữ thần Yavanna ở vùng đất Aman. Bây giờ, hắn bỗng khá hiếu kỳ về thân phận của các vị phù thủy. Và một phần bí mật nào đó được hé lộ trước mặt hắn.
...
“ Hy vọng nó sẽ có tác dụng. “ Eothur kiên định nhìn chiếc tượng trong tay mình. Ban đầu, thứ này cũng bị hắn vứt bỏ xó qua một bên trong hành trang. Nhưng khi vừa tiến vào bên trong lãnh thổ Rohan, hắn đột nhiên có ý định mình sẽ đi do thám kẻ địch một vòng.
Và trong lúc đo đạc quan sát tấm bản đồ bằng da, Eothur mới bất chợt nhớ tới khu rừng Fangorn. Một địa điểm lý tưởng hoàn hảo có thể tránh hết tất cả các tai mắt của bọn sói Wargs canh gác, do thám. Nếu như Radagast nói không sai hoặc không quên thiếu sót thứ gì, thì Yigane sẽ là một vật phẩm có hỗ trợ cực kỳ bổ ích.
“ Hí,... “ Con ngựa sau lưng Eothur kêu dài một hơi. Nó sắp sửa vùng vẫy để cố thoát khỏi dây cương, đang được nắm chặt trong bàn tay hắn.
“ Đấy,... cậu thấy chưa,... Bản năng của dòng máu tôi có nói sai gì đâu. Nơi đây cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí những sợi lông của tôi đã dựng đứng hết cả lên, vì mối nguy tiềm ẩn mà tôi cảm nhận được. “ Pollay tiếp tục mở miệng nói.
“ Chúng ta sẽ để ngựa tạm ở bên ngoài. “ Eothur tảng lờ và đưa ra phương án giải quyết. Họ sẽ đi bộ xuyên qua khu rừng Fangorn.
Về phía hai con ngựa của họ, chúng vốn là đã được huấn luyện một cách kỹ càng. Chỉ cần có câu lệnh, chúng sẽ chỉ đi loanh quanh tại khu vực mà họ thả chúng. Miễn là có thức ăn hay cách nơi nguồn nước không quá xa xôi.
“ Đi thôi. “ Eothur gom hết hành trang đeo lên người bước vào bên trong cánh rừng.
“ Hazz,... “ Pollay thở dài bất đắc dĩ. Ông đành im lặng theo phía sau hắn. Song, đôi mắt và chiếc tai của ông đã bắt đầu hoạt động trong trạng thái thận trọng.
...
Eothur đạp ủng da lên trên những chiếc rễ mọc chồi khỏi mặt đất. Và bám dính lên chúng, hay lớp đất đen gần đó là những tấm thảm rêu xanh được phủ dày bên ngoài. Từ thân cây hay bất kỳ đâu, hắn đều có thể nhìn thấy các rêu xanh, và những cây nấm không màu, có màu hoặc từ ăn được cho đến loại có độc. Rồi thỉnh thoảng, hắn lại bắt gặp một hai chỗ là những đóa hoa nhỏ bé mọc lên ngay phần thân gỗ, gốc của các cổ thụ lâu đời.
“ Sự sống tạo ra sự sống. “ Một quá trình phát triển liên kết của thiên nhiên.
Eothur xoay người, nhìn những vết tích của dòng thời gian chảy qua bên trong khu rừng. Một sự thật cho hắn biết, sự tồn tại của khu rừng này đã có từ rất lâu. Nhìn những thảm thực vật dày đặc này xem, hoặc các chiếc cây khổng lồ với cành lá rậm rạp, xum xuê che kín cả bầu trời phía trên đầu họ.
“ Chúng ít nhất là vài trăm năm tuổi trở lên. “
Fangorn,... có lần Eothur từng đọc qua một cuốn sách khá cổ. Nó đã viết rằng Fangorn từng là một góc cạnh của một khu rừng vĩ đại kéo dài từ tây sang đông, đúng hơn là hai khu vực Eriador và Calenardhon. Một khu rừng được nữ thần Yavanna tự tay tạo ra các thực vật hay sinh vật tồn tại bên trong.
Tất nhiên, không gì có thể ngăn được sự khai thác gỗ của người Numernor hay nhiều cuộc chiến tranh. Mọi thứ đã hoàn toàn phá hủy gần hết diện tích của khu rừng. Và nay, chỉ còn sót lại một góc cạnh mang tên Fangorn là tồn tại. Chứ nếu không, hiện giờ nó phải ngang bằng hay rộng hơn cả Mirkwood nữa.
“ Này Eothur,... các giác quan tôi như cảm nhận được các chiếc cây dường như đang thầm thì nói chuyện với nhau đấy. “ Pollay sau một hồi im lặng gần nửa tiếng đồng hồ bắt đầu có cảm giác quái lạ.
“ Tôi biết,... “
Nghe hết, Eothur dừng lại sát cạnh một chiếc cây thanh lương trà. Nó có hình bóng khá rùng rợn, khác với mọi chiếc cây cùng giống mà hắn từng gặp. Thật ra, chiếc cây nào ở đây đều y như vậy, với phần thân mọc uốn cong, khô ráp, lởm chởm,... chỗ thì có những vòng xoáy như những khuôn mặt con người đang héo mòn lá hét, đau đớn,...
“ Đừng coi họ là vật vô tri vô giác. Họ còn “ sống “ đúng theo nghĩa đen luôn ấy. “
“ Họ,... ? “ Pollay giật mình khó hiểu. Thế là, Eothur liền nhanh chóng giải thích cho ông bạn.
“ Người Huorn. “
“ Tôi chưa bao giờ nghe nói. “ Pollay dứt khoát đáp lại, biểu hiện mình không hề biết chút gì về giống người này. Ông từng nghe và gặp người lùn, người Elves, con người, Orc,... tuy nhiên Huorn. Chưa bao giờ, dù chỉ một chút.
“ Ông biết người Ent không ? “ Pollay lại lắc đầu.
“ Phải nói sao nhỉ. Dù sao tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy tận mặt người Ent. Hay,... ông cứ mường tượng người Ent giống như những chiếc cây có vóc dáng như chúng ta và đầy đủ khả di chuyển, cử động, nói chuyện,... “ Eothur điềm đạm cố tả hình dáng người Ent cho Pollay.
Lắng nghe xong, phần trán thắt chặt của Pollay giãn ra trở lại. Ông thay đổi quan điểm từ sự lo lắng, dè dặt, coi chừng,... hóa thành hiếu kỳ và tò mò. Trung địa quả nhiên có nhiều thứ khá hay, từ bản thân ông người hóa gấu cho đến người Hobbit và người Ent.
“ Huorn thì sao,... “ Pollay hỏi khẽ.
Liếc sơ qua một vòng xung quanh hai người, Eothur mới trả lời: “ Về bản chất Ent và Horn không có gì khác nhau mấy. Cả hai đều chỉ là một. “ Dừng chút xíu, Eothur mới nói tiếp.
“ Tuy nhiên, sau một khoảng thời sinh sống. Một số hoặc khá nhiều người Ent đột nhiên trở nên giống với các chiếc cây thật thụ. Họ ít khi di chuyển hoạt động, đa phần là ngủ say và ăn bám các chiếc rễ vào bên trong lòng đất,... “
Pollay chưa hiểu hết. Ông thắc mắc nói:
“ Tôi không thấy khác nhau gì lắm. Nãy giờ cậu nói, thì họ đều là cây thôi. “
“ Thật khó để diễn tả bây giờ. Khi nào chúng ta gặp, ông sẽ biết thôi. “ Eothur mỉm cười nhún vai. Ent tuy hắn chưa gặp, nhưng Huorn đã vài lần thấy tận mặt, ngay tại khu rừng già của Tom Bombadil.
Bất thình lình, các chiếc cây ở gần hai người như đang có chuyện. Chúng có vẻ như trở nên,... âm trầm, tức giận, hay một chút u ám tối tăm nào đó. Không sai, là một cơn thịnh nộ đang bốc lên trong chúng.
Vẻ mặt tươi cười Eothur cũng lập tức thay đổi theo, hắn móc ra chiếc tượng và giơ nó qua ngang đầu. Nói lớn tiếng.
“ Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây. Sẽ không ảnh hưởng hay làm gì đến các vị. Xin các vị hãy bình tĩnh lại. “ Tiếng nói của Eothur vang dội ra, lan truyền qua từng chiếc cây và sâu bên trong khu rừng. Từ từ, hắn bắt được nhịp chúng đang vọng trở lại.
Cuối cùng linh cảm Eothur cảm nhận các chiếc cây đã ổn định. Cảnh quang ở hai người họ đang đứng cũng về trạng thái cũ. Một không gian im ắng,... ẩm thấp.
“ Phù,... nó có tác dụng. “ Cất chiếc tượng vào trong mình, Eothur lẩm bẩm.
Pollay thì vẫn chưa chịu hạ thấp cây vũ khí của mình xuống. Vì ông biết, cảm giác rất rõ ràng. Những sợi lông tơ của mình đã vừa mới đứng thẳng trong chớp mắt, trước khi Eothur thốt lên. Một mối nguy hiểm có lẽ mới bao trùm lên hai người.
“ Này,... ý cậu có tác dụng là sao. “
“ Không gì hết. Như tôi đã nói,... mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát. Và ông nên hạ vũ khí bự con đấy xuống đi. Tôi nghĩ chẳng ai sẽ thích, có người dùng cây rìu dài ở gần cạnh mình đâu. “
...
Nhiều ngày sau, ở rìa cánh rừng phía tây nam. Gần với vùng đất Isengard. Một tòa tháp trước kia là một nơi xinh đẹp với những bãi cỏ xanh mơn mởn, các chiếc cây thon thả, thanh mảnh tỏa bóng mát hay những vườn hoa đầy đủ màu sắc.
Còn nay, Isengard đã hóa thành một nơi khô cằn, nóng bức, và tồi tàn. Những gì xinh đẹp nhất của nó đã bị phá hủy bởi chính tay và lệnh của chủ nhân nó, Saruman. Đối với lão, tất cả chúng chỉ là những vật vô dụng không có giá trị. Đẹp đẽ, chẳng là gì so với cái gọi là quyền lực mà lão ngày đêm thèm khát.
Và để thay vào đó, lão ta đã đào các hố đất sâu thẳm như những vực sâu, hố đen không đáy.
Những ngọn lửa ngày đêm không bao giờ tắt. Chúng thổi phừng phực trong các vực sâu, như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Các chiếc “ thang máy “ gỗ tự chế không ngừng được đưa lên đưa xuống. Vận chuyển hàng trăm hàng ngàn các thân gỗ xuống và đưa lên hàng trăm món đồ sắt thép chết chóc.
Đứng trên đỉnh cao nhất của tòa tháp Orthanc. Saruman mặc trên mình một bộ đồ dài màu trắng phù thủy. Song, màu trắng của sự thuần khiết tốt đẹp và trang trọng ở trên lão, đã biến thành một cái màu gì đó của bóng tối, tàn khốc và lạnh lùng. Lúc này, Saruman đang dùng đôi mắt sắc bén như con diều hâu săn mồi ngắm nhìn vùng đất thảo nguyên Rohan. Nơi sẽ và đang trở thành một lãnh địa của riêng lão. Nhưng tham vọng của lão có bao giờ dừng ở đó đâu, xa xôi ngoài kia. Vùng đất Gondor, thậm chí là toàn bộ Trung Địa mới thật sự là mục tiêu hoàn hảo.
Hãy tưởng tượng xem, một ngày nào đó lão sẽ thống trị toàn bộ mọi thứ. Và tất cả những sinh vật đều sẽ phải quỳ gối xuống dưới chân lão.
Tuy nhiên, tưởng tượng mãi là tưởng tượng, muốn biến nó thành hiện thật là cần có kế hoạch. Saruman nhanh chóng quay lại thực tế, còn nhiều việc lão phải cần làm. Một số người cần phải bị triệt tiêu, một số món đồ cần nằm trong tay lão.
“ Tăng thêm tốc độ. “ Saruman cất cao giọng, như là tiếng rè của một chiếc Radio vặn hết âm thanh.
“ Rõ thưa ngài. “ Một tên hầu hạ Goblin đáp.