Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 118 : Trùng Phùng
Ngày đăng: 13:14 22/03/20
Nhảy xuống ngựa, Eothur ân cần nâng đỡ người đàn ông già tuổi tên Brim đứng dậy một cách chậm rãi. Hắn ôn tồn hỏi: “ Làm sao ông có thể nhận ra tôi ? “
Người kia nhanh nhảu đáp trả lời không chút dừng lại chần chừ: “ Là vết sẹo nhỏ trên mí mắt của ngài. Tôi biết nó và đã chứng kiến thứ gì đã tạo thành. Hơn nữa, tôi từng xông pha chiến đấu cùng ngài gần hai năm trời. Làm sao có thể quên được những nét mặt,... can đảm ấy ? “
Eothur một lần nữa nhìn chăm chú vào người đàn ông già này. Hắn lập tức cố ghi nhớ lại khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết sẹo gần cổ. Người ta đã nhớ về mình, tại sao hắn lại không làm thế chứ.
Về phần 3 người còn lại trong nhóm tuần tra, họ hoàn toàn sững sờ và bỡ ngỡ. Lại có chút nghi ngờ. Tuy nhiên, vẫn tin tưởng đồng bạn, họ lập tức quỳ một chân gối xuống.
“ Không cần vậy đâu. Ở đây tôi không còn là hoàng tử nữa. Chỉ là một người yêu quê hương, yêu đất nước thôi. Hãy đứng dậy đi. Và kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi đi vắng. “ Eothur quay người sang vẫn dùng cái giọng thân thiết nói chuyện.
Họ nhanh chóng buông lỏng và kể lại những gì mình biết về mấy năm nay. Bất kể sự kiện lớn nhỏ khác nhau, từ việc quân thường trực bị giải tán số lượng lớn cho đến số lượng cướp bóc ngày càng tăng,... thân là một người trong đội ngũ tuần tra. Việc thu thập tình báo là chuyện thường xuyên nên họ biết rất nhiều. Thậm chí cả về số lượng lương thực, mùa màng, người dân họ đều nắm chặt.
Eothur lắng tai nghe mà trong lòng đau sót cả ruột. Có những việc không nằm trong những gì hắn từng nghe được, như số lượng người chết đói, bị cướp bóc,... mất nhà mất cửa. Và hắn cảm thấy có những giọt nước ngân ngấn đã hiện trên khóe mắt, song hắn đã tự mình nháy mắt kiềm chế nó lại.
Và khi kết thúc, Eothur bảo với họ. “ Cảm ơn các vị đã nói cho tôi biết những gì mà người dân đã trải. Nhưng chúng ta không có thời gian để dừng lại khóc thương cho họ. Một cuộc chiến đang đợi chúng ta, hãy để máu trả máu, mạng trả mạng.
Nào bây giờ thì chỉ đường cho tôi tới nơi của các vị, tôi có một tin tức khá quan trọng cho anh trai mình. “
Bọn họ ngay lập tức lên đường tới doanh trại được đóng gần với khúc cạn của dòng sông Isen. Một nơi chiến lược rất quan trọng của phe Rohan.
...
Buổi chiều tà với những tia nắng màu vàng nằm lẻ loi ở xa gốc chân trời. Cũng chính lúc nhóm người họ vừa mới tới nơi, và thay vì ồn ào Eothur yêu cầu họ giữ kín chuyện cho mình. Cứ âm thầm đi vào bên trong doanh, và nhờ có người dẫn đường. Hắn hạn chế được số người chặn giữa để tra hỏi.
Đầu tiên, việc cần làm là Eothur sẽ đến trước căn lều của Thedes. Bởi vì cậu ta dễ gặp mặt, trong khi Theodred và Grimbold đều là tướng chủ soái, họ được bảo vệ rất cẩn mật bởi lực lượng cận vệ riêng biệt. Không chỉ thế, trong khi Thedes là bộ hạ cũ của hắn, và những người cấp dưới của cậu ta cũng vậy. Nên việc chứng minh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“ Dừng bước,... “ Hai người canh gác mặc chiếc giáp vẩy, một tay cầm khiên một tay cầm giáo ngăn cản Eothur.
“ Là tôi đây,... đã lâu không gặp Esrker, Esrkor. Hai anh em sinh đôi các cậu vẫn luôn tận tụy như ngày tháng trước kia. “ Eothur kéo xuống chiếc mũ choàng đầu. Khẽ cười trông như người bạn thân thiết chào hỏi hai người cận vệ của Thedes.
Lúc này, hai người đối diện Eothur kinh ngạc ngước đầu nhìn thẳng khuôn mặt hắn. Tiếng nói của người này khá quen thuộc. Và trong nháy mắt, thân là những người cận vệ tinh nhuệ, họ liền bắt kịp và nhận ra rằng ai đang đứng trước họ.
“ Tướng quân. “ Hô một tiếng, rồi đứng thẳng người thu mũi giáo, và chiếc khiên áp sát cơ thể. Một nghi thức trong doanh.
“ Thả lỏng đi, Thedes đâu rồi ? “ Vừa dứt lời, bên trong túp lều có một bàn tay kéo tấm màn che qua một bên. Để lộ khuôn mặt của vị chiến binh trẻ tuổi, và vừa nhìn thấy Eothur cậu bỗng nhiên dừng lại. Hai con ngươi lóe sáng dưới ánh chiều tà.
“ Hoàng tử ?! “ Miệng lẩm bẩm như để dò hỏi cho kỹ.
...
“ Grimbold, ông nói xem tại sao đến giờ chúng ta vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin do thám nào,... thật sự là bổ ích. “ Theodred dụi mắt, và anh đặt cuộn giấy màu vàng ố xuống mặt bàn màu nâu. Trước anh, Grimbold, vị tướng già trung thành một tay ôm chiếc mũ giáp bên hông, miệng trả lời thẳng thắn.
“ Vành đai Isengard che chắn quá nhiều tầm nhìn. Từ khu vực ven sông ta không thể nào nhìn thấu qua bên đó. “
“ Vậy còn các ngọn đồi ở dãy núi sương mù ? Ít ra từ đó ta vẫn có thể quan sát được chúng. “ Theodred cố gắng giữ cho lòng mình bình tĩnh, anh tự hỏi sao không ai nghĩ đến kế hoạch này.
Tuy nhiên, như đã nói mọi chuyện đều có lý do của nó. Và Grimbold không cần nghĩ ngợi lâu lắc mà vẫn có thể đáp trôi chảy.
“ Việc cắt giảm binh lính thường trực khiến chúng ta mất đi rất nhiều người thông hiểu quanh đây. Và kẻ thù cũng đã thả ra lũ Wargs lang thang bên dưới các chân đồi. Tuy chúng ta đã cố nhưng cho đến tận giờ, tổng cộng gần mười người do thám đã bị thiệt mạng, bảy được cho là mất tích. “
Nghe hết toàn bộ tin xấu, Theodred mệt mỏi và thất vọng dựa lưng kề sát chiếc ghế vành. Anh cảm thấy lòng mình thật là nặng trĩu. Isengard đúng là một pháo đài khó trị, được xây dựng bởi người Gondor trước kia, và họ đã biến nó thành một nơi “ dễ thủ khó công “ như Helm’s Deep.
Với vòng vành đai bức tường đen nổi tiếng, bao bọc ba hướng Tây, Nam, Đông. Và lối đi vào duy nhất chỉ đúng hướng nam. Vì vậy khi họ tấn công, buộc phải đưa đội quân lớn của mình qua khúc cạn dòng sông Isen và đi ngược lên. Tấn công thẳng trực diện mới có khả năng đánh bại được nó.
Về hướng bắc, trước kia nó được bảo vệ bởi dòng sông Isen và các ngọn đồi của dãy núi sương mù. Một bức tường chắn thiên nhiên khó mà có thể vượt qua. Nhưng giờ, Saruman tuy đã phá hủy nó và thay đổi dòng chảy làm thành thủy đập. Chỉ là, họ không thể nào hành quân tấn công bên đó, đơn giản là không có lối đi.
Thành cũng nhờ khúc cạn, bại cũng do khúc cạn.
Vì chỉ có một địa điểm chiến lược như vậy, Theodred bắt buộc quân mình phải giữ chặt được nó trong tay kể cả bờ đông, lẫn bờ tây. Anh cũng tin chắc kẻ thù đã hoàn toàn nắm bắt được nhược điểm của họ. Nhưng điều anh cần biết duy nhất: chúng tính đối phó bằng cách nào ?
“ Hù,... “ Thở ra một hơi mạnh. Theodred lấy tay, xoa bóp nhẹ lên huyệt thái dương để đỡ đau đầu. Nhiều ngày này anh đã không ngủ được vì quá nhiều lo lắng, bồn chồn, căng thẳng và sợ hãi. Chúng bắt nguồn từ áp lực của nhiều công việc anh cần giải quyết. Như chiến thắng trận đánh này,...
Đơn giản chỉ mỗi nó thôi không phải là một điều dễ dàng gì. Trong khi cha anh đang mù mịt, ngơ ngác ngồi dính ở chiếc ghế vương quyền. Cả ngày trời bị tên Grima “ lưỡi giun “ nhồi nhét hàng trăm lời “ ngọt ngào “ rắn độc.
Eomer thì không được lệnh để hỗ trợ anh, cha đã bắt cậu ấy phải trấn thủ Edoras. Và các vùng khác ở Rohan.
“ Hoàng tử, tướng quân Thedes muốn gặp ngài. “ Một người canh gác bước vào lều cúi gập người xuống nói.
“ Thedes,... ? “ Theodred chợt nhớ ra vị tướng lĩnh trẻ tuổi này. Cậu ta chính là người từ trước nay được giao trọng trách bảo vệ bờ sông Isen trước khi anh đến. Và đáng kinh ngạc, cậu ta đã hoàn thành tròn nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc nhất mà anh từng thấy.
“ Cho cậu ta vào đi. “
Theodred cũng ngồi thẳng mình dậy. Chờ đợi người kia bước vào, không biết cậu ta có chuyện gì cần thông báo vào cái giờ trời đã tối. Chắc một tin quan trọng nào đó, có khi nó sẽ giúp anh đánh bại kẻ thù. Hoặc,... một tin xấu.
“ Hy vọng là tin tốt. “ Theodred cầu nguyện.
Thedes lẹ làng sải bước qua bốn người lính gác, ở đây cậu còn nhìn thấy cả vị tướng quân Grimbold đang đứng đối diện khẽ gật đầu để chào hỏi. Tuy nhiên, cậu chưa kịp đáp lại ông ta. Vị hoàng tử trẻ tuổi đã giật mình buột miệng.
“ Hư,... “
Theodred nhìn chăm chú vào bóng người cao to phía sau Thedes. Do góc ngồi của anh nằm ở mạn phải với cửa ra vào. Thành ra, không như Grimbold bị che mất tầm nhìn. Anh đã có thể thấy một cách từng chi tiết người đó.
Mái tóc đen, bộ râu quai nón mọc lởm chởm dưới cằm, nét mặt điển trai, mũi cao và một đôi mắt tràn ngập sức mạnh tự tin.
Theodred bất thình lình đứng thẳng người dậy một cách không có dấu hiệu. Làm cho những xấp giấy trên bàn, đổ ập xuống tấm thảm viền xanh lá có hình của một chú ngựa vàng. Không quan tâm đến việc đó, cánh tay phải anh giơ lên như vừa run cầm cập và chầm chậm. Chỉ thẳng vào khuôn mặt dường như mỉm cười đối diện.
“ Eothur,... ? Là em. “
“ Phải là em. Sao nào không một cái ôm thắm thiết chào đón à. “ Người đàn ông cao to đi sau lưng Thedes, không ai khác ngoài Eothur. Hắn ta giang rộng đôi tay của mình cất lớn tiếng đáp.
Nhanh chóng chạy tới, Theodred làm một quả đấm nhẹ thẳng vào ngực Eothur. Miệng trách móc, nhưng khuôn mặt lại rất vui mừng tột độ.
“ Khỉ thật thằng em này. Bấy lâu nay em đã đi đâu tại sao không còn một chút thông tin nào chứ hả ? “
Eothur xoa lòng ngực mình, hắn cười toe toét nhưng không trả lời câu hỏi. “ Đi hai năm mà anh chào đón thằng em quay về kiểu này à. “ Theodred cũng cười theo hắn, anh bảo.
“ Truyền thống Rohan. “
“ Phải, truyền thống,... ha,... ha,... ha,... “
Grimbold đứng cạnh hai người cũng hoảng hốt nhìn chằm chằm Eothur. Nghe Theodred nhắc ông mới nhận ra có người đi theo đằng sau Thedes, và không ngờ người đó lại là hoàng tử.
Nhìn cậu ta xem, chàng trai trẻ tuổi ngày nào trong ký ức của ông, bây giờ đã hóa thành một người đàn ông thật thụ từ bề ngoài cho đến khí chất. Nếu như Theoden,...
“ Hazz,... không nhắc đến ông ta. “ Grimbold thở dài, sau đó ông nghe được.
“ Ngài Grimbold,... mới hai năm trông ngài đã già đi nhiều đấy. “ Biết đó là một câu chào hỏi trêu đùa của Eothur, dù sao khi cậu ta vui lên thường hay sử dụng mấy lời này. Và hai năm trôi qua, sao đủ để xóa nhòa đi mấy thói quen cậu trong lòng Grimbold. Ông lập tức cười đáp.
“ Còn vì ai nữa,... nếu cậu không xuất hiện thì làm sao ta có thể về hưu được đây. “
“ Ha,... ha,... “
...
“ Uống mừng vì em đã trở lại. “ Theodred khui chiếc nắp của một thùng Tô-nô nhỏ ở trên bàn. Anh múc thẳng chiếc cốc lớn trên tay vào bên trong, và đặt mạnh nó xuống trước mặt hắn. Làm bắn tung tóe lên những giọt bia màu vàng trong suốt thơm ngon.
“ Cậu biết không Eothur. Mặc dù đang sắp chiến tranh, nhưng ta nhất định phải uống với cậu một cốc mới được. Chẳng ai biết tương lai sẽ thế nào. “ Grimbold nói lớn tiếng và nhận lấy chiếc cốc từ tay hoàng tử.
“ Nào cạn ly. “ Theodred cũng vừa múc đầy cốc cho mình xong, anh nói.
“ Cạn ly,... cạn ly,... cạn ly. “ Bốn người Eothur, Thedes, Grimbold và Theodred cùng nhau uống cạn sạch chiếc cốc trên tay. Và hắn là người đặt chiếc cốc rỗng xuống nhanh nhất.
Lấy ống tay áo quệt những bọt bia dính trên khóe môi, Eothur liền lặng lẽ quan sát anh trai của mình. Trông anh đang rất vui vẻ với những nụ cười sảng khoái, đôi mắt thì nhẹ nhàng lênh đênh trong sự thư thản,... tuy nhiên chúng vẫn không thể nào che đấu đi những nét ủ rũ trên làn da của anh. Mái tóc, chiếc trán, cử chỉ,... tất cả đều chứa một phần nào đó của việc mệt mỏi tận sâu bên trong tâm hồn.
Cũng đúng thôi,... mọi việc ở Rohan đều được gánh vác trên vai anh. Cha,... người dân,... kẻ thù,... tất cả mọi thứ. Và việc là một người nối ngôi vua trong thời đại khắc nghiệt, sắp sửa hỗn loạn không phải là một điều dễ dàng.
“ Mặt anh có gì vậy. “ Vừa thả chiếc cốc trên tay khỏi miệng, Theodred sững sờ thấy em trai cứ nhìn mặt mình.
Eothur khẽ lắc đầu đáp: “ Không,... “
“ Ồ,... Eothur, sao em không kể cho mọi người là mấy năm nay em đã đi đâu và ở đâu ? Chắc ai cũng đều tò mò hết đấy. “
Vuốt nhẹ mũi mình, Eothur điềm đạm dứt khoát từ chối: “ Để sau đi. “
“ Hử,... “ Sau đó hắn tiếp tục nói.
“ Uống một cốc vậy là đủ. Sẵn tiện vào việc chính luôn, em đến,... để báo cho mọi người một tin tức. Và em nói trước, nó không hề tốt và hay gì cả. “
Bốn người chứng kiến vẻ mặt nghiêm trọng Eothur. Liền lập tức thay đổi vẻ mặt vui vẻ sang sự nghiêm trang, ai cũng biết hắn là người thế nào, mấy việc trọng đại chưa bao giờ để đem ra đùa cợt.
“ Trong lúc trở về, em đã phát hiện có người Dunlend đang phục vụ dưới trướng của Saruman. “
“ Không thể nào. “ Grimbold thốt lên.
Người kia nhanh nhảu đáp trả lời không chút dừng lại chần chừ: “ Là vết sẹo nhỏ trên mí mắt của ngài. Tôi biết nó và đã chứng kiến thứ gì đã tạo thành. Hơn nữa, tôi từng xông pha chiến đấu cùng ngài gần hai năm trời. Làm sao có thể quên được những nét mặt,... can đảm ấy ? “
Eothur một lần nữa nhìn chăm chú vào người đàn ông già này. Hắn lập tức cố ghi nhớ lại khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết sẹo gần cổ. Người ta đã nhớ về mình, tại sao hắn lại không làm thế chứ.
Về phần 3 người còn lại trong nhóm tuần tra, họ hoàn toàn sững sờ và bỡ ngỡ. Lại có chút nghi ngờ. Tuy nhiên, vẫn tin tưởng đồng bạn, họ lập tức quỳ một chân gối xuống.
“ Không cần vậy đâu. Ở đây tôi không còn là hoàng tử nữa. Chỉ là một người yêu quê hương, yêu đất nước thôi. Hãy đứng dậy đi. Và kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi đi vắng. “ Eothur quay người sang vẫn dùng cái giọng thân thiết nói chuyện.
Họ nhanh chóng buông lỏng và kể lại những gì mình biết về mấy năm nay. Bất kể sự kiện lớn nhỏ khác nhau, từ việc quân thường trực bị giải tán số lượng lớn cho đến số lượng cướp bóc ngày càng tăng,... thân là một người trong đội ngũ tuần tra. Việc thu thập tình báo là chuyện thường xuyên nên họ biết rất nhiều. Thậm chí cả về số lượng lương thực, mùa màng, người dân họ đều nắm chặt.
Eothur lắng tai nghe mà trong lòng đau sót cả ruột. Có những việc không nằm trong những gì hắn từng nghe được, như số lượng người chết đói, bị cướp bóc,... mất nhà mất cửa. Và hắn cảm thấy có những giọt nước ngân ngấn đã hiện trên khóe mắt, song hắn đã tự mình nháy mắt kiềm chế nó lại.
Và khi kết thúc, Eothur bảo với họ. “ Cảm ơn các vị đã nói cho tôi biết những gì mà người dân đã trải. Nhưng chúng ta không có thời gian để dừng lại khóc thương cho họ. Một cuộc chiến đang đợi chúng ta, hãy để máu trả máu, mạng trả mạng.
Nào bây giờ thì chỉ đường cho tôi tới nơi của các vị, tôi có một tin tức khá quan trọng cho anh trai mình. “
Bọn họ ngay lập tức lên đường tới doanh trại được đóng gần với khúc cạn của dòng sông Isen. Một nơi chiến lược rất quan trọng của phe Rohan.
...
Buổi chiều tà với những tia nắng màu vàng nằm lẻ loi ở xa gốc chân trời. Cũng chính lúc nhóm người họ vừa mới tới nơi, và thay vì ồn ào Eothur yêu cầu họ giữ kín chuyện cho mình. Cứ âm thầm đi vào bên trong doanh, và nhờ có người dẫn đường. Hắn hạn chế được số người chặn giữa để tra hỏi.
Đầu tiên, việc cần làm là Eothur sẽ đến trước căn lều của Thedes. Bởi vì cậu ta dễ gặp mặt, trong khi Theodred và Grimbold đều là tướng chủ soái, họ được bảo vệ rất cẩn mật bởi lực lượng cận vệ riêng biệt. Không chỉ thế, trong khi Thedes là bộ hạ cũ của hắn, và những người cấp dưới của cậu ta cũng vậy. Nên việc chứng minh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“ Dừng bước,... “ Hai người canh gác mặc chiếc giáp vẩy, một tay cầm khiên một tay cầm giáo ngăn cản Eothur.
“ Là tôi đây,... đã lâu không gặp Esrker, Esrkor. Hai anh em sinh đôi các cậu vẫn luôn tận tụy như ngày tháng trước kia. “ Eothur kéo xuống chiếc mũ choàng đầu. Khẽ cười trông như người bạn thân thiết chào hỏi hai người cận vệ của Thedes.
Lúc này, hai người đối diện Eothur kinh ngạc ngước đầu nhìn thẳng khuôn mặt hắn. Tiếng nói của người này khá quen thuộc. Và trong nháy mắt, thân là những người cận vệ tinh nhuệ, họ liền bắt kịp và nhận ra rằng ai đang đứng trước họ.
“ Tướng quân. “ Hô một tiếng, rồi đứng thẳng người thu mũi giáo, và chiếc khiên áp sát cơ thể. Một nghi thức trong doanh.
“ Thả lỏng đi, Thedes đâu rồi ? “ Vừa dứt lời, bên trong túp lều có một bàn tay kéo tấm màn che qua một bên. Để lộ khuôn mặt của vị chiến binh trẻ tuổi, và vừa nhìn thấy Eothur cậu bỗng nhiên dừng lại. Hai con ngươi lóe sáng dưới ánh chiều tà.
“ Hoàng tử ?! “ Miệng lẩm bẩm như để dò hỏi cho kỹ.
...
“ Grimbold, ông nói xem tại sao đến giờ chúng ta vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin do thám nào,... thật sự là bổ ích. “ Theodred dụi mắt, và anh đặt cuộn giấy màu vàng ố xuống mặt bàn màu nâu. Trước anh, Grimbold, vị tướng già trung thành một tay ôm chiếc mũ giáp bên hông, miệng trả lời thẳng thắn.
“ Vành đai Isengard che chắn quá nhiều tầm nhìn. Từ khu vực ven sông ta không thể nào nhìn thấu qua bên đó. “
“ Vậy còn các ngọn đồi ở dãy núi sương mù ? Ít ra từ đó ta vẫn có thể quan sát được chúng. “ Theodred cố gắng giữ cho lòng mình bình tĩnh, anh tự hỏi sao không ai nghĩ đến kế hoạch này.
Tuy nhiên, như đã nói mọi chuyện đều có lý do của nó. Và Grimbold không cần nghĩ ngợi lâu lắc mà vẫn có thể đáp trôi chảy.
“ Việc cắt giảm binh lính thường trực khiến chúng ta mất đi rất nhiều người thông hiểu quanh đây. Và kẻ thù cũng đã thả ra lũ Wargs lang thang bên dưới các chân đồi. Tuy chúng ta đã cố nhưng cho đến tận giờ, tổng cộng gần mười người do thám đã bị thiệt mạng, bảy được cho là mất tích. “
Nghe hết toàn bộ tin xấu, Theodred mệt mỏi và thất vọng dựa lưng kề sát chiếc ghế vành. Anh cảm thấy lòng mình thật là nặng trĩu. Isengard đúng là một pháo đài khó trị, được xây dựng bởi người Gondor trước kia, và họ đã biến nó thành một nơi “ dễ thủ khó công “ như Helm’s Deep.
Với vòng vành đai bức tường đen nổi tiếng, bao bọc ba hướng Tây, Nam, Đông. Và lối đi vào duy nhất chỉ đúng hướng nam. Vì vậy khi họ tấn công, buộc phải đưa đội quân lớn của mình qua khúc cạn dòng sông Isen và đi ngược lên. Tấn công thẳng trực diện mới có khả năng đánh bại được nó.
Về hướng bắc, trước kia nó được bảo vệ bởi dòng sông Isen và các ngọn đồi của dãy núi sương mù. Một bức tường chắn thiên nhiên khó mà có thể vượt qua. Nhưng giờ, Saruman tuy đã phá hủy nó và thay đổi dòng chảy làm thành thủy đập. Chỉ là, họ không thể nào hành quân tấn công bên đó, đơn giản là không có lối đi.
Thành cũng nhờ khúc cạn, bại cũng do khúc cạn.
Vì chỉ có một địa điểm chiến lược như vậy, Theodred bắt buộc quân mình phải giữ chặt được nó trong tay kể cả bờ đông, lẫn bờ tây. Anh cũng tin chắc kẻ thù đã hoàn toàn nắm bắt được nhược điểm của họ. Nhưng điều anh cần biết duy nhất: chúng tính đối phó bằng cách nào ?
“ Hù,... “ Thở ra một hơi mạnh. Theodred lấy tay, xoa bóp nhẹ lên huyệt thái dương để đỡ đau đầu. Nhiều ngày này anh đã không ngủ được vì quá nhiều lo lắng, bồn chồn, căng thẳng và sợ hãi. Chúng bắt nguồn từ áp lực của nhiều công việc anh cần giải quyết. Như chiến thắng trận đánh này,...
Đơn giản chỉ mỗi nó thôi không phải là một điều dễ dàng gì. Trong khi cha anh đang mù mịt, ngơ ngác ngồi dính ở chiếc ghế vương quyền. Cả ngày trời bị tên Grima “ lưỡi giun “ nhồi nhét hàng trăm lời “ ngọt ngào “ rắn độc.
Eomer thì không được lệnh để hỗ trợ anh, cha đã bắt cậu ấy phải trấn thủ Edoras. Và các vùng khác ở Rohan.
“ Hoàng tử, tướng quân Thedes muốn gặp ngài. “ Một người canh gác bước vào lều cúi gập người xuống nói.
“ Thedes,... ? “ Theodred chợt nhớ ra vị tướng lĩnh trẻ tuổi này. Cậu ta chính là người từ trước nay được giao trọng trách bảo vệ bờ sông Isen trước khi anh đến. Và đáng kinh ngạc, cậu ta đã hoàn thành tròn nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc nhất mà anh từng thấy.
“ Cho cậu ta vào đi. “
Theodred cũng ngồi thẳng mình dậy. Chờ đợi người kia bước vào, không biết cậu ta có chuyện gì cần thông báo vào cái giờ trời đã tối. Chắc một tin quan trọng nào đó, có khi nó sẽ giúp anh đánh bại kẻ thù. Hoặc,... một tin xấu.
“ Hy vọng là tin tốt. “ Theodred cầu nguyện.
Thedes lẹ làng sải bước qua bốn người lính gác, ở đây cậu còn nhìn thấy cả vị tướng quân Grimbold đang đứng đối diện khẽ gật đầu để chào hỏi. Tuy nhiên, cậu chưa kịp đáp lại ông ta. Vị hoàng tử trẻ tuổi đã giật mình buột miệng.
“ Hư,... “
Theodred nhìn chăm chú vào bóng người cao to phía sau Thedes. Do góc ngồi của anh nằm ở mạn phải với cửa ra vào. Thành ra, không như Grimbold bị che mất tầm nhìn. Anh đã có thể thấy một cách từng chi tiết người đó.
Mái tóc đen, bộ râu quai nón mọc lởm chởm dưới cằm, nét mặt điển trai, mũi cao và một đôi mắt tràn ngập sức mạnh tự tin.
Theodred bất thình lình đứng thẳng người dậy một cách không có dấu hiệu. Làm cho những xấp giấy trên bàn, đổ ập xuống tấm thảm viền xanh lá có hình của một chú ngựa vàng. Không quan tâm đến việc đó, cánh tay phải anh giơ lên như vừa run cầm cập và chầm chậm. Chỉ thẳng vào khuôn mặt dường như mỉm cười đối diện.
“ Eothur,... ? Là em. “
“ Phải là em. Sao nào không một cái ôm thắm thiết chào đón à. “ Người đàn ông cao to đi sau lưng Thedes, không ai khác ngoài Eothur. Hắn ta giang rộng đôi tay của mình cất lớn tiếng đáp.
Nhanh chóng chạy tới, Theodred làm một quả đấm nhẹ thẳng vào ngực Eothur. Miệng trách móc, nhưng khuôn mặt lại rất vui mừng tột độ.
“ Khỉ thật thằng em này. Bấy lâu nay em đã đi đâu tại sao không còn một chút thông tin nào chứ hả ? “
Eothur xoa lòng ngực mình, hắn cười toe toét nhưng không trả lời câu hỏi. “ Đi hai năm mà anh chào đón thằng em quay về kiểu này à. “ Theodred cũng cười theo hắn, anh bảo.
“ Truyền thống Rohan. “
“ Phải, truyền thống,... ha,... ha,... ha,... “
Grimbold đứng cạnh hai người cũng hoảng hốt nhìn chằm chằm Eothur. Nghe Theodred nhắc ông mới nhận ra có người đi theo đằng sau Thedes, và không ngờ người đó lại là hoàng tử.
Nhìn cậu ta xem, chàng trai trẻ tuổi ngày nào trong ký ức của ông, bây giờ đã hóa thành một người đàn ông thật thụ từ bề ngoài cho đến khí chất. Nếu như Theoden,...
“ Hazz,... không nhắc đến ông ta. “ Grimbold thở dài, sau đó ông nghe được.
“ Ngài Grimbold,... mới hai năm trông ngài đã già đi nhiều đấy. “ Biết đó là một câu chào hỏi trêu đùa của Eothur, dù sao khi cậu ta vui lên thường hay sử dụng mấy lời này. Và hai năm trôi qua, sao đủ để xóa nhòa đi mấy thói quen cậu trong lòng Grimbold. Ông lập tức cười đáp.
“ Còn vì ai nữa,... nếu cậu không xuất hiện thì làm sao ta có thể về hưu được đây. “
“ Ha,... ha,... “
...
“ Uống mừng vì em đã trở lại. “ Theodred khui chiếc nắp của một thùng Tô-nô nhỏ ở trên bàn. Anh múc thẳng chiếc cốc lớn trên tay vào bên trong, và đặt mạnh nó xuống trước mặt hắn. Làm bắn tung tóe lên những giọt bia màu vàng trong suốt thơm ngon.
“ Cậu biết không Eothur. Mặc dù đang sắp chiến tranh, nhưng ta nhất định phải uống với cậu một cốc mới được. Chẳng ai biết tương lai sẽ thế nào. “ Grimbold nói lớn tiếng và nhận lấy chiếc cốc từ tay hoàng tử.
“ Nào cạn ly. “ Theodred cũng vừa múc đầy cốc cho mình xong, anh nói.
“ Cạn ly,... cạn ly,... cạn ly. “ Bốn người Eothur, Thedes, Grimbold và Theodred cùng nhau uống cạn sạch chiếc cốc trên tay. Và hắn là người đặt chiếc cốc rỗng xuống nhanh nhất.
Lấy ống tay áo quệt những bọt bia dính trên khóe môi, Eothur liền lặng lẽ quan sát anh trai của mình. Trông anh đang rất vui vẻ với những nụ cười sảng khoái, đôi mắt thì nhẹ nhàng lênh đênh trong sự thư thản,... tuy nhiên chúng vẫn không thể nào che đấu đi những nét ủ rũ trên làn da của anh. Mái tóc, chiếc trán, cử chỉ,... tất cả đều chứa một phần nào đó của việc mệt mỏi tận sâu bên trong tâm hồn.
Cũng đúng thôi,... mọi việc ở Rohan đều được gánh vác trên vai anh. Cha,... người dân,... kẻ thù,... tất cả mọi thứ. Và việc là một người nối ngôi vua trong thời đại khắc nghiệt, sắp sửa hỗn loạn không phải là một điều dễ dàng.
“ Mặt anh có gì vậy. “ Vừa thả chiếc cốc trên tay khỏi miệng, Theodred sững sờ thấy em trai cứ nhìn mặt mình.
Eothur khẽ lắc đầu đáp: “ Không,... “
“ Ồ,... Eothur, sao em không kể cho mọi người là mấy năm nay em đã đi đâu và ở đâu ? Chắc ai cũng đều tò mò hết đấy. “
Vuốt nhẹ mũi mình, Eothur điềm đạm dứt khoát từ chối: “ Để sau đi. “
“ Hử,... “ Sau đó hắn tiếp tục nói.
“ Uống một cốc vậy là đủ. Sẵn tiện vào việc chính luôn, em đến,... để báo cho mọi người một tin tức. Và em nói trước, nó không hề tốt và hay gì cả. “
Bốn người chứng kiến vẻ mặt nghiêm trọng Eothur. Liền lập tức thay đổi vẻ mặt vui vẻ sang sự nghiêm trang, ai cũng biết hắn là người thế nào, mấy việc trọng đại chưa bao giờ để đem ra đùa cợt.
“ Trong lúc trở về, em đã phát hiện có người Dunlend đang phục vụ dưới trướng của Saruman. “
“ Không thể nào. “ Grimbold thốt lên.