Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 128 : Phù Thủy Trắng
Ngày đăng: 13:15 22/03/20
“ Nhưng,... có lẽ,... nó sắp trở thành,... hiện thật. Khu,... rừng kêu gọi,... “ Bugord trợn mắt lẩm bẩm rất nhiều từ vựng khác nhau. Cứ như ông ta đang tự nói chuyện với cái bóng bản thân. Quanh đó, mấy người Rohan tuy không hiểu được cuộc trò chuyện của hai người họ, nhưng khi thấy vẻ mặt ngây ngô ông ấy thế là họ liền giảm bớt địch ý từ từ.
Eothur đứng trước mặt Bugord mường tượng suy đoán: chắc do sự tồn tại quá lâu cộng thêm việc ít sinh động, trì trệ, và ủ rũ. Nên người Ent bình thường đều trông giống những cụ già đến tuổi si ngốc hay mắc bệnh mất trí nhớ.
“,... Cuộc họp,... cuộc họp,... sắp bắt đầu,... “
“ Cuộc họp ?! “ Eothur ngạc nhiên nắm bắt được một từ quan trọng. Hắn nghĩ thầm: “ Chẳng lẽ người Ent đã tính đến việc sắp phản kháng, nên họ bắt đầu mở một cuộc họp khu rừng “. Chuyện này có thể lắm, chứ cả mảnh đất bị thu hẹp diện tích gần một dặm mà họ không phản ứng mới là chuyện lạ.
“ Ngài có thể đưa chúng tôi đến đó không ? “ Eothur lên tiếng dò hỏi, đánh thức Bugord khỏi dòng suy nghĩ dài miên man và mơ hồ.
“ Các ngươi,... “ Bugord thì thầm nói nhỏ.
“ Làm sao có thể,... ? Ta không tin tưởng các ngươi, sinh vật loài người. Chúng ta không bao giờ quên những gì các ngươi đã làm trước kia. “ Bỗng nhiên, giọng Bugord trở nên hung dữ và rít tai hơn. Chính ông ta đã vô tình hồi tưởng lại khoảng ký ức thời gian khi Trung Địa còn dưới sự thống trị của đế quốc Numenor.
Đang thả lỏng toàn thân, thì mọi người đều hết hồn và giật mình vì âm thanh Bugord gây nên. Ai nấy đều lo ngại nhìn qua Eothur, và tay giữ chặt chuôi vũ khí.
“ Chuẩn bị chiến đấu,... “ Eothur nhìn ra được thông điệp từ mắt họ. Hắn dứt khoát lắc đầu truyền tin.
“ Đó là chuyện cũ thưa ngài. Chúng ta nên có dẹp hận thù sang một bên. Hãy tin tưởng vào chúng tôi. “ Eothur cố gắng thuyết phục.
“ Tin,... làm sao chúng ta,... tin được,... “ Bugord gào lên, nhưng rồi ông ta nhẹ giọng lại.
“ Trừ khi,... trừ khi,... “
“ Trừ khi ? “ Eothur nói theo. Trong đầu thì đồng ý quan điểm một sử sách viết, cảm xúc người Ent hay “ thay đổi thất thường “.
“ Trừ khi,... phù thủy trắng tin các ngươi. “
“ Phù thủy trắng,... “ Con ngươi của Eothur đột ngột ảm đảm, cùng dấy lên chút giận dữ. Và khuôn mặt hắn biến đổi, từ tràn ngập thân thiện sang sự lạnh nhạt cáu gắt. Hắn không thể nào tin được, giống người Ent đã phản bội khu rừng để trở thành một phần tay sai Saruman.
“ Từ khi nào,... “
“ Hử,... “ Bugord không hiểu nhìn Eothur.
“ Từ lúc nào các vị đã trở thành tay sai Saruman. “ Eothur nhẹ nhàng rút thanh gươm AngaNim, nếu bắt buộc phải chiến đấu hắn sẽ.
Thedes mặt biến sắc, anh cũng rút vũ khí như Eothur. Sau đó, là những người còn lại. Cung tên, ngọn giáo, rìu,... đều chỉ thẳng người khổng lồ như một lời thách thức.
“ Saruman,... Saruman,... kẻ mà chúng ta hận thù nhất. Tại sao,... ngươi nói chúng ta,... là tay sai lão,... loài người,... loài người,... các ngươi không thành thật. “ Bugord như hờn dỗi giậm chân mạnh xuống đất. Khiến nó rung chuyển ầm ầm bên trong, về ngoài vỏ thì dư chấn không ảnh hưởng đến mọi người được bao nhiêu.
Hiển nhiên, nó vẫn làm mọi người dè dặt sức mạnh của lão.
“ Không phải Saruman,... “ Eothur lầm bầm, hình như mình có hiểu sai sót gì ở đây.
“ Khoan,... tôi muốn biết phù thủy trắng là ai ? “
“ Phù thủy trắng,... là phù thủy trắng. “ Một câu trả lời có cũng như không.
Không thấy Eothur động thủ, Bugord cũng chầm chậm chưa ra tay. Đúng hơn là nhờ đến chiếc bùa như tượng “ Yigane “, nó đang khiến cho ông ấy bình tĩnh trở lại và xóa dần cơn thịnh nộ, bực tức trong đầu.
“ Hãy dẫn tôi đến ông ấy. “ Eothur lên tiếng đồng ý.
“ Đến gặp,... được,... đi theo ta và đừng dùng thứ đó,... chạm vào chiếc cây nào. “ Bugord nói xong xoay đầu di chuyển, không thèm quan tâm đến các vị khách “ mời “.
Mọi chuyện xảy ra biến động quá nhanh, cứ như trong tíc tắc một người xuất hiện, một người biến mất. Kết quả Thedes và người của mình hoàn toàn điêu đứng, và chẳng thể hình dung nổi chuyện gì vừa trôi qua trước mắt.
“ Không đánh,... chuẩn bị đánh,... dừng tay. “ Bảy từ diễn tả suy nghĩ trong đầu họ bây giờ.
“ Hazz,... Đừng đứng im nữa, chúng ta mau chóng theo ông ta. “ Eothur thở dài cất lại thanh kiếm và mở lời để nhắc nhở mọi người.
Tuy Bugord đi bộ như bình thường. Nhưng đừng quên, ông ta là người cây khổng lồ. So sánh cứ một bước chân của ông ít ra bằng tám, chín bước của họ. Và phải chạy thì e, họ mới đuổi kịp được ông.
Một chặng đường không quá dài, chỉ tầm nửa dặm là họ đã dừng chân. Bugord yêu cầu chỉ một người đi theo ông ấy, vì sợ làm phiền đến vị phù thủy nếu quá đông người tụ tập.
“ Để tôi thưa ngài. “ Thedes lo sợ sẽ có một cuộc tấn công bất ngờ nào đó, nên yêu cầu được đứng ra thay mặt Eothur để gặp vị phù thủy thần bí.
“ Cậu không cần phải làm thế. Ở lại đây. “ Eothur từ chối dứt khoát lời đề nghị. Hắn dừng chút và dặn dò.
“ Giúp tôi quản chặt mọi người, người anh em. “
“ Nhưng,... “
“ Đừng, tôi đã quyết. Hơn nữa tôi với cậu ai giỏi chiến đấu hơn. “
Thedes lắp bắp mất nửa ngày trời mới đáp “ Ngài,... “.
“ Ha,... ha,... tôi có cơ hội thoát chết nhiều hơn cậu nếu có chuyện xấu. “ Eothur cười toe toét và vỗ lên vai Thedes. Sau đó, hắn ngước đầu nhìn Bugord cất tiếng.
“ Xong rồi. Xin ngài dẫn lối cho tôi. “ Bugord đảo mắt không đáp lại. Ông ta yên lặng quay người và cất bước tạo thành âm thanh “ Ầm,... ầm,... “ nặng nề.
Eothur khẽ nhún vai trước thái độ lạnh nhạt của ông ta. Hắn tỏ ra lạc quan và mau chóng đuổi theo đằng sau. Và sau một hồi chưa đến năm phút đồng hồ, Bugord đứng yên trước hai chiếc cây kỳ diệu. Chúng có thân hình khá thẳng và bề dày khổng lồ như hai cột đứng chống trụ. Những chiếc cành ở hai bên đối diện nhau thì lại quấn chặt vào cứ như tạo thành một chiếc mái vòm.
“ Một cái cổng,... “ Eothur tưởng tượng.
“ Vị phù thủy ở bên trong. Cậu hãy vào đấy. “ Tới nơi Bugord liền mở miệng nói.
“ Ông không đi theo tôi sao ? “
“ Không,... ta ở ngoài này. “
Eothur chậm rãi nhíu mày và thận trọng rảo bước qua chiếc cổng thiên nhiên. Đôi mắt hắn cẩn thận quan sát từng chi tiết một, từ chiếc lá cho đến một viên đá nằm dưới chân. Thính giác khẽ nhúc nhích, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhẹ gần mình. Tiếng mảnh đất đen ẩm thấp bị đè xuống, hơi thở từ lòng ngực,...
“ Hử,... “ Eothur đứng yên, hắn nheo mắt ngắm nghía một tia sáng bé xíu đi qua từ phía sau vài lớp thực vật dày đặc. Không chen lấn hay đâm đầu đi tới, hắn bình tĩnh tìm một con đường vòng khác qua bên đó.
“ Ánh mặt trời,... “ Khi vừa vòng qua, Eothur bị vô số tia nắng từ hướng đông làm lóe mắt. Hắn liền lấy một tay che trên trán để đỡ chói. Tay kia thì sờ đến gần chuôi kiếm phòng sẵn.
“ Cậu đã đến,... “ Một giọng nói ôn hòa và trầm nặng phát ra từ đằng trước.
“ Ai,... “ Eothur giật mình lùi lại, và có cảm giác dường như âm thanh này khá quen thuộc. Mình đã từng nghe qua đâu đó trong một khoảng thời gian dài.
“ Chậc,... Đáng tiếc, cậu đã quên lão già này. “ Người bí ẩn mà Eothur đoán là vị phù thủy đang than thở.
Ánh sáng mờ mắt bớt dần đi, bóng dáng người phù thủy lộ diện làm Eothur kinh ngạc với đôi mắt mở tròn xoe như cặp mắt ngu ngốc loài ếch.
“ Gandalf áo xám,... “ Tay chỉ vào ông già đang thong dong ngồi trên một khúc rễ lớn với bộ quần áo, tóc, râu, chiếc trượng một màu trắng tinh khiết đồng bộ.
“ Gandalf,... ồ,... tên trước của ta. Gandalf áo xám “ Vị phù thủy trắng lẩm bẩm sờ râu, và dừng chút vài giây ông mới nói tiếp.
“ Ta nghĩ về sau cậu nên gọi ta là Gandalf áo trắng. “
“ Ông đã chết,... ? “ Eothur không nén được lòng mà thốt lên.
“ Chết,... đúng,... ta đã chết. “ Lời đáp lại của vị phù thủy làm Eothur cứng họng. Hắn có cảm giác hình như mình chẳng phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Có khi hắn đang bị dính trúng bùa mê của Saruman và lạc vào thế giới ảo giác.
Eothur mau chóng thử nghiệm, hắn nhéo tay phải mình thật mạnh đến nỗi lưu lại một vệt bầm. Đau,... cảm xúc rõ ràng và rất chân thật. Thêm một lần thử là cắn lưỡi,... Khỉ thật.
“ Là thật, ta không phải ảo giác. “ Gandalf tức giận trợn mắt nhìn Eothur nói.
“ Nhưng,... ngài đã chết. “ Eothur cứng đầu phản bác.
“ Thì ta đã chết,... chết trong khi chiến đấu với bóng tối, hủy diệt và ngọn lửa thịnh nộ. Lúc đó, ta bị kéo xuống vực thẳm và phải giao tranh với Durin’s Bane từ sâu bên dưới hồ nước ngầm cho đến đỉnh cao nhất ngọn núi,... “ Gandalf kể lại mọi chuyện, sau đó ông dừng chút xíu khi tả đến cảnh mình mất tri giác.
“ Ta đã chết,... và ta đã được sống lại. “ Câu tuyên bố của Gandalf.
“ Hồi sinh,... “ Eothur bán tin bán nghi. Đúng là hắn từng nghe nhiều trong truyền thuyết về các vị Valar có khả năng hồi sinh người chết. Nhưng ở tình huống bây giờ khó mà tin tưởng.
Rồi Eothur chợt nhớ lại,... hình như chết chưa là kết thúc. Tất nhiên, đó là dành cho tộc Elves. Họ có hai phần là thể xác và linh hồn. Thể xác có thể bị tiêu diệt hay hủy hoại, nhưng linh hồn thì mãi sẽ bất tử và được tồn tại ở trong căn nhà của Mandos.
“ Có lẽ hồi sinh,... đúng là xảy ra được. “ Với một người đến từ Aman, một giống loài thần bí,... như Gandalf thì được hồi sinh là điều tự nhiên. Nhưng rốt cuộc, họ là sinh vật gì ? Tại sao được ưu ái như tộc Elves vậy ?.
Gandalf ngồi yên mỉm cười, trông ông ấy như đã lắng nghe được hết toàn bộ câu hỏi của Eothur. Liền mở miệng nói.
“ Ta là Maiar,... “
“ Maiar,... “ Một cảm giác như trời sập ở tâm thức Eothur. “ Chết thật,... tại sao từ trước đến nay mình lại không nghĩ đến “. Phù thủy là Maiar, nó hoàn toàn hợp tình hợp lý. Bởi vì Maiar là những linh hồn tồn tại từ thuở thiết lập thế giới Arda. Họ không có thể xác, nhưng có khả năng nhập vào một thân xác mới như được hồi sinh. Ngoài ra bản thân họ là những người hầu của các Valar, nên chuyện quen thuộc với các vị thần là bình thường.
Mà hình như,... Sauron cũng là Maiar trước kia thì phải.
“ Ta tên thật là Olorin, một người học trò của Valar Nienna. Ta cùng Saruman, Radagast, thêm hai vị phù thủy áo xanh được giao trọng trách tới trung địa để tư vấn và giúp đỡ loài người chống lại Sauron. Nhưng đáng tiếc, có lẽ nhiệm vụ chúng ta đã không thể hoàn thành tròn vẹn.
Saruman thì đã phản bội lại sứ mệnh bản thân. Radagast quá mải miết với những thực vật, loài thú mà thường bỏ bê trách nhiệm. Còn lão già này thì suốt ngày phiêu lưu trên khắp thế gian mà không kịp thời nhận ra mối nguy hiểm tiềm ẩn vẫn còn tồn tại,... “ Gandalf thở dài và kể khá nhiều thứ với nét mặt buồn rầu, u ám.
“,... Nhưng ngồi đây than thở cũng chẳng có ích gì. Ta còn có nhiều việc phải làm, nhiều việc cần xử lý. Loài người vẫn còn có hy vọng để chống lại bóng tối. Đó chính là lý do mà ta được đem trở lại Trung Địa. “
Eothur khép miệng để lắng nghe từng lời từng chữ của Gandalf. Hắn suy nghĩ rất nhiều và có chút cảm xúc vui mừng, háo hức khi biết được và gặp một trong những giống loài thần thoại. Tuy nhiên, khi những cảm giác vui vẻ lắng xuống thì đầu hắn đưa ra một câu hỏi phiền toái.
“ Sao ông ấy lại kể mọi chuyện. “ Phải biết rằng Aragorn, Frodo,... chưa hề nghe đến việc này. Eothur chắc chắn 100% và bắt đầu hoài nghi cùng hồi tưởng đến chuyện kỳ quặc trước đây. Trong đó có cả lần tưởng mình, bị phát hiện là kẻ xuyên việt ở Lorien.
“ Vậy thì đúng rồi, họ đã phát hiện được mình,... nhưng thái độ của họ,... không quá lợi dụng hay muốn mình làm gì lắm. “
Hít một hơi phồng căng buồng phổi, Eothur giữ chặt nó vài giây để lấy dũng khí và cất tiếng hỏi Gandalf.
“ Tại sao ngài lại nói mọi việc cho tôi. “ Gandalf không chần chừ mà đáp lại.
“ Có vài Valar muốn gửi gắm ta,... “ Vừa mở đầu vài từ Gandalf chợt nhận ra mình đã lỡ miệng nói cái gì, thế là ông vội vàng im bặt đi.
“ Valar,... là vị nào ? “ Eothur hấp tấp hỏi. ( Nôm na hỏi từng vị nào ? )
“ Không,... ! cậu nghe nhầm. “ Gandalf mặt nghiêm trang đáp.
“ Ngài,... “
“ Cậu nghe nhầm. “
Eothur và Gandalf trố mắt ra nhìn nhau như đang thi đấu ai chớp mắt trước sẽ thua.
Cuối cùng Eothur đầu hàng, bó tay với vị phù thủy bất tử. Hắn không thể làm gì được Gandalf và ông ấy cũng chẳng muốn tiết lộ gì thêm. Ông ta cứ giả vờ như chưa nói gì cả cố ý muốn hắn đừng tìm hiểu, biết quá nhiều về chuyện này.
Về phía Gandalf có lẽ là do biết mình đã khơi dậy sự tò mò của Eothur. Một hồi sau, ông đành phải chia sẽ vài lời để phòng tránh hắn làm chuyện gì quá khích.
“ Tương lai,... người đó sẽ tự nói cho cậu. “
Eothur đứng trước mặt Bugord mường tượng suy đoán: chắc do sự tồn tại quá lâu cộng thêm việc ít sinh động, trì trệ, và ủ rũ. Nên người Ent bình thường đều trông giống những cụ già đến tuổi si ngốc hay mắc bệnh mất trí nhớ.
“,... Cuộc họp,... cuộc họp,... sắp bắt đầu,... “
“ Cuộc họp ?! “ Eothur ngạc nhiên nắm bắt được một từ quan trọng. Hắn nghĩ thầm: “ Chẳng lẽ người Ent đã tính đến việc sắp phản kháng, nên họ bắt đầu mở một cuộc họp khu rừng “. Chuyện này có thể lắm, chứ cả mảnh đất bị thu hẹp diện tích gần một dặm mà họ không phản ứng mới là chuyện lạ.
“ Ngài có thể đưa chúng tôi đến đó không ? “ Eothur lên tiếng dò hỏi, đánh thức Bugord khỏi dòng suy nghĩ dài miên man và mơ hồ.
“ Các ngươi,... “ Bugord thì thầm nói nhỏ.
“ Làm sao có thể,... ? Ta không tin tưởng các ngươi, sinh vật loài người. Chúng ta không bao giờ quên những gì các ngươi đã làm trước kia. “ Bỗng nhiên, giọng Bugord trở nên hung dữ và rít tai hơn. Chính ông ta đã vô tình hồi tưởng lại khoảng ký ức thời gian khi Trung Địa còn dưới sự thống trị của đế quốc Numenor.
Đang thả lỏng toàn thân, thì mọi người đều hết hồn và giật mình vì âm thanh Bugord gây nên. Ai nấy đều lo ngại nhìn qua Eothur, và tay giữ chặt chuôi vũ khí.
“ Chuẩn bị chiến đấu,... “ Eothur nhìn ra được thông điệp từ mắt họ. Hắn dứt khoát lắc đầu truyền tin.
“ Đó là chuyện cũ thưa ngài. Chúng ta nên có dẹp hận thù sang một bên. Hãy tin tưởng vào chúng tôi. “ Eothur cố gắng thuyết phục.
“ Tin,... làm sao chúng ta,... tin được,... “ Bugord gào lên, nhưng rồi ông ta nhẹ giọng lại.
“ Trừ khi,... trừ khi,... “
“ Trừ khi ? “ Eothur nói theo. Trong đầu thì đồng ý quan điểm một sử sách viết, cảm xúc người Ent hay “ thay đổi thất thường “.
“ Trừ khi,... phù thủy trắng tin các ngươi. “
“ Phù thủy trắng,... “ Con ngươi của Eothur đột ngột ảm đảm, cùng dấy lên chút giận dữ. Và khuôn mặt hắn biến đổi, từ tràn ngập thân thiện sang sự lạnh nhạt cáu gắt. Hắn không thể nào tin được, giống người Ent đã phản bội khu rừng để trở thành một phần tay sai Saruman.
“ Từ khi nào,... “
“ Hử,... “ Bugord không hiểu nhìn Eothur.
“ Từ lúc nào các vị đã trở thành tay sai Saruman. “ Eothur nhẹ nhàng rút thanh gươm AngaNim, nếu bắt buộc phải chiến đấu hắn sẽ.
Thedes mặt biến sắc, anh cũng rút vũ khí như Eothur. Sau đó, là những người còn lại. Cung tên, ngọn giáo, rìu,... đều chỉ thẳng người khổng lồ như một lời thách thức.
“ Saruman,... Saruman,... kẻ mà chúng ta hận thù nhất. Tại sao,... ngươi nói chúng ta,... là tay sai lão,... loài người,... loài người,... các ngươi không thành thật. “ Bugord như hờn dỗi giậm chân mạnh xuống đất. Khiến nó rung chuyển ầm ầm bên trong, về ngoài vỏ thì dư chấn không ảnh hưởng đến mọi người được bao nhiêu.
Hiển nhiên, nó vẫn làm mọi người dè dặt sức mạnh của lão.
“ Không phải Saruman,... “ Eothur lầm bầm, hình như mình có hiểu sai sót gì ở đây.
“ Khoan,... tôi muốn biết phù thủy trắng là ai ? “
“ Phù thủy trắng,... là phù thủy trắng. “ Một câu trả lời có cũng như không.
Không thấy Eothur động thủ, Bugord cũng chầm chậm chưa ra tay. Đúng hơn là nhờ đến chiếc bùa như tượng “ Yigane “, nó đang khiến cho ông ấy bình tĩnh trở lại và xóa dần cơn thịnh nộ, bực tức trong đầu.
“ Hãy dẫn tôi đến ông ấy. “ Eothur lên tiếng đồng ý.
“ Đến gặp,... được,... đi theo ta và đừng dùng thứ đó,... chạm vào chiếc cây nào. “ Bugord nói xong xoay đầu di chuyển, không thèm quan tâm đến các vị khách “ mời “.
Mọi chuyện xảy ra biến động quá nhanh, cứ như trong tíc tắc một người xuất hiện, một người biến mất. Kết quả Thedes và người của mình hoàn toàn điêu đứng, và chẳng thể hình dung nổi chuyện gì vừa trôi qua trước mắt.
“ Không đánh,... chuẩn bị đánh,... dừng tay. “ Bảy từ diễn tả suy nghĩ trong đầu họ bây giờ.
“ Hazz,... Đừng đứng im nữa, chúng ta mau chóng theo ông ta. “ Eothur thở dài cất lại thanh kiếm và mở lời để nhắc nhở mọi người.
Tuy Bugord đi bộ như bình thường. Nhưng đừng quên, ông ta là người cây khổng lồ. So sánh cứ một bước chân của ông ít ra bằng tám, chín bước của họ. Và phải chạy thì e, họ mới đuổi kịp được ông.
Một chặng đường không quá dài, chỉ tầm nửa dặm là họ đã dừng chân. Bugord yêu cầu chỉ một người đi theo ông ấy, vì sợ làm phiền đến vị phù thủy nếu quá đông người tụ tập.
“ Để tôi thưa ngài. “ Thedes lo sợ sẽ có một cuộc tấn công bất ngờ nào đó, nên yêu cầu được đứng ra thay mặt Eothur để gặp vị phù thủy thần bí.
“ Cậu không cần phải làm thế. Ở lại đây. “ Eothur từ chối dứt khoát lời đề nghị. Hắn dừng chút và dặn dò.
“ Giúp tôi quản chặt mọi người, người anh em. “
“ Nhưng,... “
“ Đừng, tôi đã quyết. Hơn nữa tôi với cậu ai giỏi chiến đấu hơn. “
Thedes lắp bắp mất nửa ngày trời mới đáp “ Ngài,... “.
“ Ha,... ha,... tôi có cơ hội thoát chết nhiều hơn cậu nếu có chuyện xấu. “ Eothur cười toe toét và vỗ lên vai Thedes. Sau đó, hắn ngước đầu nhìn Bugord cất tiếng.
“ Xong rồi. Xin ngài dẫn lối cho tôi. “ Bugord đảo mắt không đáp lại. Ông ta yên lặng quay người và cất bước tạo thành âm thanh “ Ầm,... ầm,... “ nặng nề.
Eothur khẽ nhún vai trước thái độ lạnh nhạt của ông ta. Hắn tỏ ra lạc quan và mau chóng đuổi theo đằng sau. Và sau một hồi chưa đến năm phút đồng hồ, Bugord đứng yên trước hai chiếc cây kỳ diệu. Chúng có thân hình khá thẳng và bề dày khổng lồ như hai cột đứng chống trụ. Những chiếc cành ở hai bên đối diện nhau thì lại quấn chặt vào cứ như tạo thành một chiếc mái vòm.
“ Một cái cổng,... “ Eothur tưởng tượng.
“ Vị phù thủy ở bên trong. Cậu hãy vào đấy. “ Tới nơi Bugord liền mở miệng nói.
“ Ông không đi theo tôi sao ? “
“ Không,... ta ở ngoài này. “
Eothur chậm rãi nhíu mày và thận trọng rảo bước qua chiếc cổng thiên nhiên. Đôi mắt hắn cẩn thận quan sát từng chi tiết một, từ chiếc lá cho đến một viên đá nằm dưới chân. Thính giác khẽ nhúc nhích, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhẹ gần mình. Tiếng mảnh đất đen ẩm thấp bị đè xuống, hơi thở từ lòng ngực,...
“ Hử,... “ Eothur đứng yên, hắn nheo mắt ngắm nghía một tia sáng bé xíu đi qua từ phía sau vài lớp thực vật dày đặc. Không chen lấn hay đâm đầu đi tới, hắn bình tĩnh tìm một con đường vòng khác qua bên đó.
“ Ánh mặt trời,... “ Khi vừa vòng qua, Eothur bị vô số tia nắng từ hướng đông làm lóe mắt. Hắn liền lấy một tay che trên trán để đỡ chói. Tay kia thì sờ đến gần chuôi kiếm phòng sẵn.
“ Cậu đã đến,... “ Một giọng nói ôn hòa và trầm nặng phát ra từ đằng trước.
“ Ai,... “ Eothur giật mình lùi lại, và có cảm giác dường như âm thanh này khá quen thuộc. Mình đã từng nghe qua đâu đó trong một khoảng thời gian dài.
“ Chậc,... Đáng tiếc, cậu đã quên lão già này. “ Người bí ẩn mà Eothur đoán là vị phù thủy đang than thở.
Ánh sáng mờ mắt bớt dần đi, bóng dáng người phù thủy lộ diện làm Eothur kinh ngạc với đôi mắt mở tròn xoe như cặp mắt ngu ngốc loài ếch.
“ Gandalf áo xám,... “ Tay chỉ vào ông già đang thong dong ngồi trên một khúc rễ lớn với bộ quần áo, tóc, râu, chiếc trượng một màu trắng tinh khiết đồng bộ.
“ Gandalf,... ồ,... tên trước của ta. Gandalf áo xám “ Vị phù thủy trắng lẩm bẩm sờ râu, và dừng chút vài giây ông mới nói tiếp.
“ Ta nghĩ về sau cậu nên gọi ta là Gandalf áo trắng. “
“ Ông đã chết,... ? “ Eothur không nén được lòng mà thốt lên.
“ Chết,... đúng,... ta đã chết. “ Lời đáp lại của vị phù thủy làm Eothur cứng họng. Hắn có cảm giác hình như mình chẳng phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Có khi hắn đang bị dính trúng bùa mê của Saruman và lạc vào thế giới ảo giác.
Eothur mau chóng thử nghiệm, hắn nhéo tay phải mình thật mạnh đến nỗi lưu lại một vệt bầm. Đau,... cảm xúc rõ ràng và rất chân thật. Thêm một lần thử là cắn lưỡi,... Khỉ thật.
“ Là thật, ta không phải ảo giác. “ Gandalf tức giận trợn mắt nhìn Eothur nói.
“ Nhưng,... ngài đã chết. “ Eothur cứng đầu phản bác.
“ Thì ta đã chết,... chết trong khi chiến đấu với bóng tối, hủy diệt và ngọn lửa thịnh nộ. Lúc đó, ta bị kéo xuống vực thẳm và phải giao tranh với Durin’s Bane từ sâu bên dưới hồ nước ngầm cho đến đỉnh cao nhất ngọn núi,... “ Gandalf kể lại mọi chuyện, sau đó ông dừng chút xíu khi tả đến cảnh mình mất tri giác.
“ Ta đã chết,... và ta đã được sống lại. “ Câu tuyên bố của Gandalf.
“ Hồi sinh,... “ Eothur bán tin bán nghi. Đúng là hắn từng nghe nhiều trong truyền thuyết về các vị Valar có khả năng hồi sinh người chết. Nhưng ở tình huống bây giờ khó mà tin tưởng.
Rồi Eothur chợt nhớ lại,... hình như chết chưa là kết thúc. Tất nhiên, đó là dành cho tộc Elves. Họ có hai phần là thể xác và linh hồn. Thể xác có thể bị tiêu diệt hay hủy hoại, nhưng linh hồn thì mãi sẽ bất tử và được tồn tại ở trong căn nhà của Mandos.
“ Có lẽ hồi sinh,... đúng là xảy ra được. “ Với một người đến từ Aman, một giống loài thần bí,... như Gandalf thì được hồi sinh là điều tự nhiên. Nhưng rốt cuộc, họ là sinh vật gì ? Tại sao được ưu ái như tộc Elves vậy ?.
Gandalf ngồi yên mỉm cười, trông ông ấy như đã lắng nghe được hết toàn bộ câu hỏi của Eothur. Liền mở miệng nói.
“ Ta là Maiar,... “
“ Maiar,... “ Một cảm giác như trời sập ở tâm thức Eothur. “ Chết thật,... tại sao từ trước đến nay mình lại không nghĩ đến “. Phù thủy là Maiar, nó hoàn toàn hợp tình hợp lý. Bởi vì Maiar là những linh hồn tồn tại từ thuở thiết lập thế giới Arda. Họ không có thể xác, nhưng có khả năng nhập vào một thân xác mới như được hồi sinh. Ngoài ra bản thân họ là những người hầu của các Valar, nên chuyện quen thuộc với các vị thần là bình thường.
Mà hình như,... Sauron cũng là Maiar trước kia thì phải.
“ Ta tên thật là Olorin, một người học trò của Valar Nienna. Ta cùng Saruman, Radagast, thêm hai vị phù thủy áo xanh được giao trọng trách tới trung địa để tư vấn và giúp đỡ loài người chống lại Sauron. Nhưng đáng tiếc, có lẽ nhiệm vụ chúng ta đã không thể hoàn thành tròn vẹn.
Saruman thì đã phản bội lại sứ mệnh bản thân. Radagast quá mải miết với những thực vật, loài thú mà thường bỏ bê trách nhiệm. Còn lão già này thì suốt ngày phiêu lưu trên khắp thế gian mà không kịp thời nhận ra mối nguy hiểm tiềm ẩn vẫn còn tồn tại,... “ Gandalf thở dài và kể khá nhiều thứ với nét mặt buồn rầu, u ám.
“,... Nhưng ngồi đây than thở cũng chẳng có ích gì. Ta còn có nhiều việc phải làm, nhiều việc cần xử lý. Loài người vẫn còn có hy vọng để chống lại bóng tối. Đó chính là lý do mà ta được đem trở lại Trung Địa. “
Eothur khép miệng để lắng nghe từng lời từng chữ của Gandalf. Hắn suy nghĩ rất nhiều và có chút cảm xúc vui mừng, háo hức khi biết được và gặp một trong những giống loài thần thoại. Tuy nhiên, khi những cảm giác vui vẻ lắng xuống thì đầu hắn đưa ra một câu hỏi phiền toái.
“ Sao ông ấy lại kể mọi chuyện. “ Phải biết rằng Aragorn, Frodo,... chưa hề nghe đến việc này. Eothur chắc chắn 100% và bắt đầu hoài nghi cùng hồi tưởng đến chuyện kỳ quặc trước đây. Trong đó có cả lần tưởng mình, bị phát hiện là kẻ xuyên việt ở Lorien.
“ Vậy thì đúng rồi, họ đã phát hiện được mình,... nhưng thái độ của họ,... không quá lợi dụng hay muốn mình làm gì lắm. “
Hít một hơi phồng căng buồng phổi, Eothur giữ chặt nó vài giây để lấy dũng khí và cất tiếng hỏi Gandalf.
“ Tại sao ngài lại nói mọi việc cho tôi. “ Gandalf không chần chừ mà đáp lại.
“ Có vài Valar muốn gửi gắm ta,... “ Vừa mở đầu vài từ Gandalf chợt nhận ra mình đã lỡ miệng nói cái gì, thế là ông vội vàng im bặt đi.
“ Valar,... là vị nào ? “ Eothur hấp tấp hỏi. ( Nôm na hỏi từng vị nào ? )
“ Không,... ! cậu nghe nhầm. “ Gandalf mặt nghiêm trang đáp.
“ Ngài,... “
“ Cậu nghe nhầm. “
Eothur và Gandalf trố mắt ra nhìn nhau như đang thi đấu ai chớp mắt trước sẽ thua.
Cuối cùng Eothur đầu hàng, bó tay với vị phù thủy bất tử. Hắn không thể làm gì được Gandalf và ông ấy cũng chẳng muốn tiết lộ gì thêm. Ông ta cứ giả vờ như chưa nói gì cả cố ý muốn hắn đừng tìm hiểu, biết quá nhiều về chuyện này.
Về phía Gandalf có lẽ là do biết mình đã khơi dậy sự tò mò của Eothur. Một hồi sau, ông đành phải chia sẽ vài lời để phòng tránh hắn làm chuyện gì quá khích.
“ Tương lai,... người đó sẽ tự nói cho cậu. “