Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 18 : Tithirg
Ngày đăng: 09:00 16/08/19
Ba ngày sau, tại tầng thứ ba của thành phố Minas Tirith. Eothur và Boler hiện giờ đang đứng trước tại một ngôi nhà đá. Nó có hai tầng, ngoài ra là có một sân vườn nhỏ, cùng với đó chiếc cổng bao quanh làm bằng gỗ. Boler giơ tay lên gõ cửa.
“ Cốc,… cốc,… “
Một lát sau, có tiếng bước chân xuất hiện từ phía bên trong. Và rồi chiếc cửa gỗ được mở ra, hiện lên trước hai người là một người đàn ông. Ông ta có vóc dáng cao nhưng cơ thể không quá to hay quá gầy, nhìn khá cân đối. Mái tóc thì ngang vai có màu trắng thể hiện tuổi tác đã lớn, cộng với đó là một đôi mắt xám chứng tỏ vị chủ nhà này là một người Gondor khá thuần huyết.
“ Tithirg, đã lâu không gặp người anh em. “ Thấy ông ta, Boler vui mừng thốt lên.
Eothur nhìn người đàn ông phía trước, đây chính là bậc thầy kiếm thuật mà Boler đã nói ba ngày trước sao.
…
Tại ba ngày trước.
Eothur uống một ngụm bia, trước mặt hắn là Boler. Hôm nay hắn khao ông chầu này, chủ yếu là để cảm tạ ông đã dẫn hắn quan sát khắp thành phố Minas Tirith.
“ Eothur, cậu không cần phải khao ta như vậy đâu “
Eothur mỉm cười đáp.
“ Rohan chúng tôi không bao giờ nhờ ai mà không trả ơn cả “
“ Ha ha, cậu nói quá rồi,… Ta nói thật đấy, việc dẫn cậu tham quan chỉ là một việc nhỏ thôi, cậu không cần phải trả tiền ngày hôm nay. “ Boler còn móc trong túi ra là vài đồng lẻ.
“ Boler, hãy để tôi trả tiền. Dù sao ngài cũng đang dành dụm cho con cái mình mà. “
Vợ Boler đang mang bầu, ông thì vừa giải tán đội hộ vệ thương nhân. Bây giờ ông đang sống bằng số tiền tiết kiệm của mình, dành dụm được hơn năm năm qua. Eothur nói tiếp.
“ Với lại,… Ngài biết đấy, tôi cần nhờ ngài một việc nữa. “
Boler sờ bộ râu của mình. Ông im lặng nhìn hắn chăm chú, một lúc sau thì thở dài nói.
“ Được rồi Eothur,… cậu hãy khao ta chầu này, mà việc cậu cần nhờ ta là gì ?. Miễn là không khó khăn quá, ta nhất định sẽ giúp cậu. “
Eothur nhấc khóe môi mỉm cười, xem ra mục đích của hắn đã thành công. Boler từng là người trong quân đội Gondor hơn 10 năm trời, nhất định ông cũng sẽ biết được nhiều tay kiếm sĩ mạnh mẽ, bậc thầy chiến đấu ở thành phố thủ đô Minas Tirith này.
“ Boler, ngài có biết vị bậc thầy kiếm thuật nào ở nơi này không ? “
Boler hơi nhăn trán lại, đôi mắt ông hiện ra là nét suy tư. Rồi nhìn thẳng vào hắn một lúc, nói. “ Eothur, cậu có chắc muốn làm như vậy không ? “
Ông ta biết Eothur là một chiến binh giỏi kiếm thuật. Vì ông đã nghe được danh tiếng kỹ năng đó ở Rohan, một chiến binh trẻ tuổi bất bại trong các trận đọ sức tay đôi, cũng là nhà bậc thầy kiếm thuật vùng phía bắc. Nhưng cậu ta còn khá trẻ tuổi, ông không chắc cậu có thể chịu nổi thất bại, chính ông đã từng nhìn thấy nhiều người tài giỏi. Song sau khi bị người bạn ông đánh bại, họ đều bị mai một, mất tích, không bao giờ hiển lộ nữa.
“ Tôi chắc ngài Boler, dù sao đó cũng là một phần của mục đích tôi lữ hành trung địa này. “
“ Được rồi, được rồi,… Eothur. Ta sẽ nói thẳng cho cậu luôn, ta có một người bạn, ông ta tên là Tithirg, ta từng chiến đấu bên cạnh ông ta nhiều năm trời, đó là lý do mà ta có thể tồn tại lâu như vậy trên chiến trường... “
Khác với Boler, Tithirg sinh ra trong một gia đình danh giá, tổ tiên ông ta hơn mười đời từng phục vụ cho quân đội Gondor. Trong đó có một số đã trở thành tướng quân, viên chỉ huy giỏi, luôn góp mặt trong nhiều trận chiến nổi danh.
Khi Tithirg trải qua mùa xuân thứ 16, ông bắt đầu tập luyện các vũ khí khác nhau. Trong số chúng, ông đã thể hiện mình rất có tài năng trong việc sử dụng kiếm thuật, từ đó ông đã bắt đầu theo đuổi thứ mình yêu thích.
Tuy nhiên sau bốn năm tập luyện thành thạo, Tithirg đã cảm thấy mình không có một chút tiến bộ nào thêm. Cuối cùng ông đã quyết định mình sẽ phiêu lưu khắp Gondor, để học hỏi, tìm kiếm những người giống mình, giao lưu và chiến đấu.
Chuyến hành trình này của Tithirg đã trải qua đến 5 năm trời, lang thang qua các ngôi làng, thành phố, đến rừng rậm. Kiếm thuật của ông đã tiến vào một tầm cao mới, ông gần như có thể nói là bất bại trước các cuộc thách đấu. Và khi ông quay trở về, một tin tức đau buồn đã xuất hiện, cha ông đã chết dưới tay quân Orc ở Mordor.
Từ đấy, Tithirg đã bắt đầu tham gia quân đội, nối nghiệp cha và tổ tiên của mình. Khi ông trở thành một viên chỉ huy, Boler chính là người dưới quyền kiểm soát của ông.
…
“ Cậu chắc là mình muốn chiến đấu với ông ta chứ. “
“ Tôi chắc ngài Boler, thế nên ngài đừng lo gì hết cả. “
“ Nếu cậu chưa sợ, ta sẽ kể cho cậu nghe thứ này, chính do ta tự mắt nhìn thấy được.
Trong một đêm mưa, chúng ta giao chiến với kẻ thù, do trung đội chúng ta đã tiến vào quá sâu phía trong quân thù, nên chúng ta đã bị bao vây.
Một mình chỉ huy của ta, Tithirg đã một mình đối đầu 10 tên Uruk-Hai. Là lũ to lớn, khỏe mạnh đấy, chứ không phải đám Goblin cùi bắp đâu.
Cầm thanh kiếm bằng hai tay, Tithirg đã vung ra những đòn chém, đâm, với tốc độ khủng khiếp. Ông đã không ngừng hạ gục từng con từng con trước mặt mình. Chỉ trong vài phút sau, xác của chúng đã phải nằm dưới chân ông. “ Boler dùng hết ngôn ngữ, tài năng mình để kể cho Eothur. Và khi ông nhìn lại hắn, thấy khuôn mặt đấy tỉnh bơ không một chút sợ hãi nào cả, ông bực mình quát.
“ Khỉ thật,… Eothur, cậu không thấy khủng khiếp sao. 10 tên Uruk-Hai đấy. “ Ông hít sâu vào một hơi và nói.
“ Được rồi. Ngài mai, nếu cậu đánh bại tôi, nhất định tôi sẽ cho cậu gặp ông ấy. “ Nói xong Boler uống cạn sạch chiếc cốc bia trên tay, chỉ bằng một hơi.
Sáng hôm sau, tại một khu sân vườn vắng vẻ. Thật ra Boler làm gì có tiền để xây một khu vườn như vậy cho mình, cả hai người bọn họ đã mượn khu vườn sau của quán trọ Trắng Xanh, dưới sự cho phép của Leods. Tất nhiên với điều kiện, ông có thể được nhìn hai người họ chiến đấu.
Eothur cầm trên tay thanh kiếm gỗ, hắn xoay nhẹ cổ tay, thanh kiếm trên tay xoay tròn vài vòng. Boler thở phì mũi nói.
“ Trò con nít,… “ Boler cầm trên tay là cây rìu lớn, làm bằng gỗ, do thân hình ông to khỏe, nên thường hay sử dụng loại vũ khí này. Ngoài ra thứ ông cầm trên tay là một món quà lưu niệm, khi ông còn trong quân đội, được vài người bạn đã tặng.
“ Chuẩn bị bắt đầu. “ Leods đứng bên ngoài thốt lên.
Eothur và Boler đứng đối diện nhau, cách khoảng 4 mét. Nghe được lời của Leods, hắn cầm thanh kiếm bằng hai tay, đầu gối hơi ngã về phía trước một chút, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào phía đối diện mình. Boler có hơi nhíu mày lại, cái cảm giác này khá quen quen. Ông nhìn lấy đối phương rồi nắm chặt cán rìu, ông đang chờ lệnh.
“ Bắt đầu,…! “ Âm thanh Leods vừa kết thúc, là lúc Boler phóng lên một cách nhanh chóng. Cầm trên tay vũ khí nặng, ông vung nó ngang người một cách nhẹ nhàng, tính kết thúc trận chiến trong một đòn.
Đôi mắt Eothur nhìn chằm chằm như con đại bàng săn mồi. Bàn chân thì nhẹ nhàng lùi xuống vài bước, né tránh đòn tấn công chớp nhoáng ấy. Thanh kiếm trong tay vung lên, nhưng Boler là một chiến binh lâu năm. Ông cảm nhận được đòn tấn công, và với bản năng chiến đấu của mình ông giơ cán rìu đỡ lấy.
“ Bụp,… “
Hai vũ khí chạm vào nhau, tạo ra âm thanh to lớn. Boler hơi có lùi nửa bước, ông đã cảm nhận sức mạnh của Eothur, nó lớn thật.
Nhân cơ hội, Eothur tiếp tục tấn công, với những đòn đánh vũ bão. Chúng khiến Boler hơi có chút chật vật, dùng cây rìu lớn để che chắn. Ông ta canh khi hắn hơi chút dừng lại liền áp sát, dùng lưỡi rìu đè trước ngực người đối diện.
Nhanh chóng thoát thân, Eothur vung kiếm từ dưới lên, đánh vào lưỡi rìu đang lao tới, hai thanh gỗ chạm mạnh vào nhau, đẩy lưỡi rìu của Boler nâng cao lên phía trên. Trong chớp mắt, hắn cúi người, lách một cách nhanh chóng qua bên phải, lưỡi kiếm đập chúng phần đùi Boler một cách nhẹ nhàng. Sau đó hắn xoay người, mũi kiếm đã đâm vào sau lưng ông, rồi dừng lại khi chạm vào phần da.
“ Khỉ thật, ta thua,... “
Leods vỗ tay, cuộc chiến của hai người chỉ diễn ra chưa được một phút, liền đã có thể kết thúc, thật ra cuộc chiến thật sự nó cũng như thế thôi. Trên chiến trường, cả hai đối đầu nhau chém giết, và khoảng cách sống chết cũng diễn ra trong nháy mắt.
“ Được rồi, ta sẽ dẫn cậu tới bạn của ta. “ …
“ Boler, đã lâu không gặp. “ giọng nói của Tithirg nghe có chút từ từ, trầm và nặng. Cả hai bọn họ bắt chặt tay nhau. Boler mỉm cười, hỏi ông bạn mình.
“ Thế nào Tithirg, dạo nay còn làm huấn luyện nữa không ? Gặp tên tân binh nào khá như chúng ta chứ. “
Khi Boler rời khỏi chiến trường, thì Tithirg cũng quyết định rời theo ông. Nhưng một số người đã nhìn thấy sức chiến đấu, kiếm thuật tinh xảo của vị chỉ huy già, nên họ đã nhờ ông, hãy đào tạo tân binh. Ngoài ra, đã từng có một thời gian, Tithirg dạy kiếm cho hai anh em nhà chấp chính quan, Boromir và Faramir.
“ Cậu biết mà, ta nghỉ hưu rồi. Thế còn cậu, còn làm hộ vệ cho các đoàn thương nhân chứ. “
Boler thở dài, lắc đầu nói. “ Tôi đã giải tán họ rồi,… dù sao những năm gần đây nguy hiểm trên những con đường ngày càng tăng lên. Tôi không muốn đánh cược tính mạng của những người trẻ tuổi đó, vì vài đồng tiền mà hy sinh cái thân. “
Trước kia Boler cũng đã tiết kiệm được khá nhiều tiền, nhưng khi số người chết bắt đầu tăng. Với lòng tốt, và sự nhân hậu của mình, ông đã tặng cho gia quyến của những chàng trai đó khá nhiều, chính vì vậy tài sản ông bây giờ cũng thu hẹp lại mấy lần so trước kia.
“ Phải, tiền,… nó không xứng đáng để họ đổi lại cái thân của mình. “ Tithirg với khuôn mặt bình tĩnh gật đầu đồng ý.
“ Còn cậu, tại sao lại nghỉ làm huấn luyện vậy “
“ Nhàm chán, những tay tân binh đó khá yếu ớt. Họ hoàn toàn thua kém chúng ta năm xưa, mà bây giờ, chỉ cần dạy họ vài đòn cơ bản rồi thả ra chiến trường, đúng là khiến họ tự sát,… “
Boler do rời khỏi quân đội khá lâu, nên ông không rõ ràng việc huấn luyện trong đó thế nào. Ông ta nhíu mày, có chút hơi tức giận nói.
“ Không thể nào, cho họ biết vài thứ cơ bản, rồi vứt ra chiến trường vậy sao. Đó là lệnh của ai thằng khốn nào vậy. “
Tithirg nhìn vào mắt ông, trả lời với giọng lạnh lùng, như một tảng băng ở bắc cực. “ Denethor II “
“ Mẹ Kiếp “
“ Bọn họ cần thêm binh lực, nên chiến trường là nơi huấn luyện tốt nhất. “
“ Boromir không ngăn cản cha mình sao “
“ Làm sao cậu ta có thể cản cha mình. Ta hiểu rõ cậu ta, cậu ta luôn thực hiện mệnh lệnh Denethor II. “ Xem ra vị chiến binh già cõi này không yêu thích Denethor II lắm. Ánh mắt Tithirg dời hướng, ông nhìn về Eothur và hỏi.
“ Boler, đây là cháu cậu à. “
“ Khục,… Khục. Không phải, cậu ta là bạn của tôi “
“ Bạn ? “
“ Phải, một người bạn mới quen, cậu ta tên là Eothur ở xứ Rohan. “
Tithirg gật đầu, rồi ông mời hai người họ vào trong nhà.
“ Tithirg, thật ra ngày hôm nay, ta tới đây để … “
Boler chưa kịp nói hết lời, ông ấy đã ngắt ông.
“ Chàng trai trẻ này muốn khiêu chiến kiếm thuật với ta, đúng không ? “
Boler mỉm cười, “ Tithirg, ánh mắt cậu vẫn sắc bén như ngày nào. “
“ Nếu ta không có nó, thì làm sao có thể trở thành chỉ huy của cậu được hả Boler “ Đáp lại xong, ông ta nhìn qua hắn nói tiếp.
“ Hãy nhìn cậu ta xem, hông thì đeo kiếm, chân di chuyển vững chắc, tay thì nhiều vết chai do sử dụng kiếm nhiều năm. Hơn nữa, chính cậu cũng tự nhiên dắt một người lạ đến, nên ta đoán chỉ có hai mục đích. Một là cậu tính nhờ ta chỉ bảo, hai là cậu ta đến thách đấu với ta. Mà khi ta hỏi, cậu bảo rằng đây là một người bạn. Vì vậy, chỉ có thể là thách đấu. “
“ Cốc,… cốc,… “
Một lát sau, có tiếng bước chân xuất hiện từ phía bên trong. Và rồi chiếc cửa gỗ được mở ra, hiện lên trước hai người là một người đàn ông. Ông ta có vóc dáng cao nhưng cơ thể không quá to hay quá gầy, nhìn khá cân đối. Mái tóc thì ngang vai có màu trắng thể hiện tuổi tác đã lớn, cộng với đó là một đôi mắt xám chứng tỏ vị chủ nhà này là một người Gondor khá thuần huyết.
“ Tithirg, đã lâu không gặp người anh em. “ Thấy ông ta, Boler vui mừng thốt lên.
Eothur nhìn người đàn ông phía trước, đây chính là bậc thầy kiếm thuật mà Boler đã nói ba ngày trước sao.
…
Tại ba ngày trước.
Eothur uống một ngụm bia, trước mặt hắn là Boler. Hôm nay hắn khao ông chầu này, chủ yếu là để cảm tạ ông đã dẫn hắn quan sát khắp thành phố Minas Tirith.
“ Eothur, cậu không cần phải khao ta như vậy đâu “
Eothur mỉm cười đáp.
“ Rohan chúng tôi không bao giờ nhờ ai mà không trả ơn cả “
“ Ha ha, cậu nói quá rồi,… Ta nói thật đấy, việc dẫn cậu tham quan chỉ là một việc nhỏ thôi, cậu không cần phải trả tiền ngày hôm nay. “ Boler còn móc trong túi ra là vài đồng lẻ.
“ Boler, hãy để tôi trả tiền. Dù sao ngài cũng đang dành dụm cho con cái mình mà. “
Vợ Boler đang mang bầu, ông thì vừa giải tán đội hộ vệ thương nhân. Bây giờ ông đang sống bằng số tiền tiết kiệm của mình, dành dụm được hơn năm năm qua. Eothur nói tiếp.
“ Với lại,… Ngài biết đấy, tôi cần nhờ ngài một việc nữa. “
Boler sờ bộ râu của mình. Ông im lặng nhìn hắn chăm chú, một lúc sau thì thở dài nói.
“ Được rồi Eothur,… cậu hãy khao ta chầu này, mà việc cậu cần nhờ ta là gì ?. Miễn là không khó khăn quá, ta nhất định sẽ giúp cậu. “
Eothur nhấc khóe môi mỉm cười, xem ra mục đích của hắn đã thành công. Boler từng là người trong quân đội Gondor hơn 10 năm trời, nhất định ông cũng sẽ biết được nhiều tay kiếm sĩ mạnh mẽ, bậc thầy chiến đấu ở thành phố thủ đô Minas Tirith này.
“ Boler, ngài có biết vị bậc thầy kiếm thuật nào ở nơi này không ? “
Boler hơi nhăn trán lại, đôi mắt ông hiện ra là nét suy tư. Rồi nhìn thẳng vào hắn một lúc, nói. “ Eothur, cậu có chắc muốn làm như vậy không ? “
Ông ta biết Eothur là một chiến binh giỏi kiếm thuật. Vì ông đã nghe được danh tiếng kỹ năng đó ở Rohan, một chiến binh trẻ tuổi bất bại trong các trận đọ sức tay đôi, cũng là nhà bậc thầy kiếm thuật vùng phía bắc. Nhưng cậu ta còn khá trẻ tuổi, ông không chắc cậu có thể chịu nổi thất bại, chính ông đã từng nhìn thấy nhiều người tài giỏi. Song sau khi bị người bạn ông đánh bại, họ đều bị mai một, mất tích, không bao giờ hiển lộ nữa.
“ Tôi chắc ngài Boler, dù sao đó cũng là một phần của mục đích tôi lữ hành trung địa này. “
“ Được rồi, được rồi,… Eothur. Ta sẽ nói thẳng cho cậu luôn, ta có một người bạn, ông ta tên là Tithirg, ta từng chiến đấu bên cạnh ông ta nhiều năm trời, đó là lý do mà ta có thể tồn tại lâu như vậy trên chiến trường... “
Khác với Boler, Tithirg sinh ra trong một gia đình danh giá, tổ tiên ông ta hơn mười đời từng phục vụ cho quân đội Gondor. Trong đó có một số đã trở thành tướng quân, viên chỉ huy giỏi, luôn góp mặt trong nhiều trận chiến nổi danh.
Khi Tithirg trải qua mùa xuân thứ 16, ông bắt đầu tập luyện các vũ khí khác nhau. Trong số chúng, ông đã thể hiện mình rất có tài năng trong việc sử dụng kiếm thuật, từ đó ông đã bắt đầu theo đuổi thứ mình yêu thích.
Tuy nhiên sau bốn năm tập luyện thành thạo, Tithirg đã cảm thấy mình không có một chút tiến bộ nào thêm. Cuối cùng ông đã quyết định mình sẽ phiêu lưu khắp Gondor, để học hỏi, tìm kiếm những người giống mình, giao lưu và chiến đấu.
Chuyến hành trình này của Tithirg đã trải qua đến 5 năm trời, lang thang qua các ngôi làng, thành phố, đến rừng rậm. Kiếm thuật của ông đã tiến vào một tầm cao mới, ông gần như có thể nói là bất bại trước các cuộc thách đấu. Và khi ông quay trở về, một tin tức đau buồn đã xuất hiện, cha ông đã chết dưới tay quân Orc ở Mordor.
Từ đấy, Tithirg đã bắt đầu tham gia quân đội, nối nghiệp cha và tổ tiên của mình. Khi ông trở thành một viên chỉ huy, Boler chính là người dưới quyền kiểm soát của ông.
…
“ Cậu chắc là mình muốn chiến đấu với ông ta chứ. “
“ Tôi chắc ngài Boler, thế nên ngài đừng lo gì hết cả. “
“ Nếu cậu chưa sợ, ta sẽ kể cho cậu nghe thứ này, chính do ta tự mắt nhìn thấy được.
Trong một đêm mưa, chúng ta giao chiến với kẻ thù, do trung đội chúng ta đã tiến vào quá sâu phía trong quân thù, nên chúng ta đã bị bao vây.
Một mình chỉ huy của ta, Tithirg đã một mình đối đầu 10 tên Uruk-Hai. Là lũ to lớn, khỏe mạnh đấy, chứ không phải đám Goblin cùi bắp đâu.
Cầm thanh kiếm bằng hai tay, Tithirg đã vung ra những đòn chém, đâm, với tốc độ khủng khiếp. Ông đã không ngừng hạ gục từng con từng con trước mặt mình. Chỉ trong vài phút sau, xác của chúng đã phải nằm dưới chân ông. “ Boler dùng hết ngôn ngữ, tài năng mình để kể cho Eothur. Và khi ông nhìn lại hắn, thấy khuôn mặt đấy tỉnh bơ không một chút sợ hãi nào cả, ông bực mình quát.
“ Khỉ thật,… Eothur, cậu không thấy khủng khiếp sao. 10 tên Uruk-Hai đấy. “ Ông hít sâu vào một hơi và nói.
“ Được rồi. Ngài mai, nếu cậu đánh bại tôi, nhất định tôi sẽ cho cậu gặp ông ấy. “ Nói xong Boler uống cạn sạch chiếc cốc bia trên tay, chỉ bằng một hơi.
Sáng hôm sau, tại một khu sân vườn vắng vẻ. Thật ra Boler làm gì có tiền để xây một khu vườn như vậy cho mình, cả hai người bọn họ đã mượn khu vườn sau của quán trọ Trắng Xanh, dưới sự cho phép của Leods. Tất nhiên với điều kiện, ông có thể được nhìn hai người họ chiến đấu.
Eothur cầm trên tay thanh kiếm gỗ, hắn xoay nhẹ cổ tay, thanh kiếm trên tay xoay tròn vài vòng. Boler thở phì mũi nói.
“ Trò con nít,… “ Boler cầm trên tay là cây rìu lớn, làm bằng gỗ, do thân hình ông to khỏe, nên thường hay sử dụng loại vũ khí này. Ngoài ra thứ ông cầm trên tay là một món quà lưu niệm, khi ông còn trong quân đội, được vài người bạn đã tặng.
“ Chuẩn bị bắt đầu. “ Leods đứng bên ngoài thốt lên.
Eothur và Boler đứng đối diện nhau, cách khoảng 4 mét. Nghe được lời của Leods, hắn cầm thanh kiếm bằng hai tay, đầu gối hơi ngã về phía trước một chút, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào phía đối diện mình. Boler có hơi nhíu mày lại, cái cảm giác này khá quen quen. Ông nhìn lấy đối phương rồi nắm chặt cán rìu, ông đang chờ lệnh.
“ Bắt đầu,…! “ Âm thanh Leods vừa kết thúc, là lúc Boler phóng lên một cách nhanh chóng. Cầm trên tay vũ khí nặng, ông vung nó ngang người một cách nhẹ nhàng, tính kết thúc trận chiến trong một đòn.
Đôi mắt Eothur nhìn chằm chằm như con đại bàng săn mồi. Bàn chân thì nhẹ nhàng lùi xuống vài bước, né tránh đòn tấn công chớp nhoáng ấy. Thanh kiếm trong tay vung lên, nhưng Boler là một chiến binh lâu năm. Ông cảm nhận được đòn tấn công, và với bản năng chiến đấu của mình ông giơ cán rìu đỡ lấy.
“ Bụp,… “
Hai vũ khí chạm vào nhau, tạo ra âm thanh to lớn. Boler hơi có lùi nửa bước, ông đã cảm nhận sức mạnh của Eothur, nó lớn thật.
Nhân cơ hội, Eothur tiếp tục tấn công, với những đòn đánh vũ bão. Chúng khiến Boler hơi có chút chật vật, dùng cây rìu lớn để che chắn. Ông ta canh khi hắn hơi chút dừng lại liền áp sát, dùng lưỡi rìu đè trước ngực người đối diện.
Nhanh chóng thoát thân, Eothur vung kiếm từ dưới lên, đánh vào lưỡi rìu đang lao tới, hai thanh gỗ chạm mạnh vào nhau, đẩy lưỡi rìu của Boler nâng cao lên phía trên. Trong chớp mắt, hắn cúi người, lách một cách nhanh chóng qua bên phải, lưỡi kiếm đập chúng phần đùi Boler một cách nhẹ nhàng. Sau đó hắn xoay người, mũi kiếm đã đâm vào sau lưng ông, rồi dừng lại khi chạm vào phần da.
“ Khỉ thật, ta thua,... “
Leods vỗ tay, cuộc chiến của hai người chỉ diễn ra chưa được một phút, liền đã có thể kết thúc, thật ra cuộc chiến thật sự nó cũng như thế thôi. Trên chiến trường, cả hai đối đầu nhau chém giết, và khoảng cách sống chết cũng diễn ra trong nháy mắt.
“ Được rồi, ta sẽ dẫn cậu tới bạn của ta. “ …
“ Boler, đã lâu không gặp. “ giọng nói của Tithirg nghe có chút từ từ, trầm và nặng. Cả hai bọn họ bắt chặt tay nhau. Boler mỉm cười, hỏi ông bạn mình.
“ Thế nào Tithirg, dạo nay còn làm huấn luyện nữa không ? Gặp tên tân binh nào khá như chúng ta chứ. “
Khi Boler rời khỏi chiến trường, thì Tithirg cũng quyết định rời theo ông. Nhưng một số người đã nhìn thấy sức chiến đấu, kiếm thuật tinh xảo của vị chỉ huy già, nên họ đã nhờ ông, hãy đào tạo tân binh. Ngoài ra, đã từng có một thời gian, Tithirg dạy kiếm cho hai anh em nhà chấp chính quan, Boromir và Faramir.
“ Cậu biết mà, ta nghỉ hưu rồi. Thế còn cậu, còn làm hộ vệ cho các đoàn thương nhân chứ. “
Boler thở dài, lắc đầu nói. “ Tôi đã giải tán họ rồi,… dù sao những năm gần đây nguy hiểm trên những con đường ngày càng tăng lên. Tôi không muốn đánh cược tính mạng của những người trẻ tuổi đó, vì vài đồng tiền mà hy sinh cái thân. “
Trước kia Boler cũng đã tiết kiệm được khá nhiều tiền, nhưng khi số người chết bắt đầu tăng. Với lòng tốt, và sự nhân hậu của mình, ông đã tặng cho gia quyến của những chàng trai đó khá nhiều, chính vì vậy tài sản ông bây giờ cũng thu hẹp lại mấy lần so trước kia.
“ Phải, tiền,… nó không xứng đáng để họ đổi lại cái thân của mình. “ Tithirg với khuôn mặt bình tĩnh gật đầu đồng ý.
“ Còn cậu, tại sao lại nghỉ làm huấn luyện vậy “
“ Nhàm chán, những tay tân binh đó khá yếu ớt. Họ hoàn toàn thua kém chúng ta năm xưa, mà bây giờ, chỉ cần dạy họ vài đòn cơ bản rồi thả ra chiến trường, đúng là khiến họ tự sát,… “
Boler do rời khỏi quân đội khá lâu, nên ông không rõ ràng việc huấn luyện trong đó thế nào. Ông ta nhíu mày, có chút hơi tức giận nói.
“ Không thể nào, cho họ biết vài thứ cơ bản, rồi vứt ra chiến trường vậy sao. Đó là lệnh của ai thằng khốn nào vậy. “
Tithirg nhìn vào mắt ông, trả lời với giọng lạnh lùng, như một tảng băng ở bắc cực. “ Denethor II “
“ Mẹ Kiếp “
“ Bọn họ cần thêm binh lực, nên chiến trường là nơi huấn luyện tốt nhất. “
“ Boromir không ngăn cản cha mình sao “
“ Làm sao cậu ta có thể cản cha mình. Ta hiểu rõ cậu ta, cậu ta luôn thực hiện mệnh lệnh Denethor II. “ Xem ra vị chiến binh già cõi này không yêu thích Denethor II lắm. Ánh mắt Tithirg dời hướng, ông nhìn về Eothur và hỏi.
“ Boler, đây là cháu cậu à. “
“ Khục,… Khục. Không phải, cậu ta là bạn của tôi “
“ Bạn ? “
“ Phải, một người bạn mới quen, cậu ta tên là Eothur ở xứ Rohan. “
Tithirg gật đầu, rồi ông mời hai người họ vào trong nhà.
“ Tithirg, thật ra ngày hôm nay, ta tới đây để … “
Boler chưa kịp nói hết lời, ông ấy đã ngắt ông.
“ Chàng trai trẻ này muốn khiêu chiến kiếm thuật với ta, đúng không ? “
Boler mỉm cười, “ Tithirg, ánh mắt cậu vẫn sắc bén như ngày nào. “
“ Nếu ta không có nó, thì làm sao có thể trở thành chỉ huy của cậu được hả Boler “ Đáp lại xong, ông ta nhìn qua hắn nói tiếp.
“ Hãy nhìn cậu ta xem, hông thì đeo kiếm, chân di chuyển vững chắc, tay thì nhiều vết chai do sử dụng kiếm nhiều năm. Hơn nữa, chính cậu cũng tự nhiên dắt một người lạ đến, nên ta đoán chỉ có hai mục đích. Một là cậu tính nhờ ta chỉ bảo, hai là cậu ta đến thách đấu với ta. Mà khi ta hỏi, cậu bảo rằng đây là một người bạn. Vì vậy, chỉ có thể là thách đấu. “