Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 27 : Phục Kích (1)

Ngày đăng: 09:00 16/08/19

“ Đứng dậy được chứ ? “
Thấy chàng vệ binh gật đầu. Eothur giơ bàn tay với lấy, giúp anh đứng dậy.
“ A a a a… “ Corbin vừa đứng dậy, một tên liền lao đến chỗ họ, vừa thét lên để gây ra nỗi sợ hãi cho hai người. Nhưng trước mặt kẻ đấy đâu phải là một tân binh, hay một tay vệ binh bình thường.
Eothur cầm Bloodblade chỉ bằng một tay, tung ra một nhát chém từ trên cao xuống.
Chặt thẳng vào bả vai tên ồn ào phía trước, đòn đánh khiến tên đấy phải quỳ một chân gối xuống. Hắn có thể cảm nhận được lưỡi kiếm của mình đã chặt đến phần xương bả vai, nhưng tên tấn công vẫn ngoan cường, đôi mắt đỏ lòm với những mạch máu ẩn hiện trên giác mạc.
Đối phương muốn đứng lên, hắn không còn cách nào khác ngoài rút kiếm, sử dụng một đòn xoay người để lấy lực, đâm xuyên mũi kiếm vào cổ, kết liễu kẻ thù ngay lập tức.
Đám người này đều là những kẻ liều mạng. Đừng nói tân binh, cho dù là một lão binh lâu đời đi nữa, cũng gặp phiền phức khi đánh nhau với chúng. Nhất là sự gan lỳ, và man rợn, y chang như một con thú hoang, thậm chí chỉ với một tiếng thét lớn của chúng, cũng có thể khiến vài người của họ hoảng sợ lập tức.
Thấy nhiều người đang gặp bất lợi, Corbin và hắn nhìn nhau như truyền tín hiệu gì đó, rồi cả hai gật đầu trong chớp mặt. Chia thành hai hướng khác nhau, trợ giúp những người còn đang chiến đấu.
Eothur cầm chặt cán kiếm, vừa di chuyển, vừa tung những đòn chặt ngang, bổ dọc, cứ hễ là hắn vừa đi đến đâu, liền một cái xác của kẻ thù lại rơi “ bịch “ xuống mặt đất.
Vài vệ binh thấy mình đã được hỗ trợ, cùng với sự mạnh mẽ của Eothur, họ đã được tặng thêm dũng khí. Liền hít sâu một hơi, mặc kệ cơ thể đau nhức rồi tiến đến những chỗ đồng đội mình đang chiến đấu để tấn công kẻ thù.
Chỉ vài phút sau, bọn họ liền tiêu diệt được những kẻ phục kích, dưới chân phải hơn 20 cái xác chết.
Corbin rút ngọn giáo đang cắm trên người kẻ thù. Anh ngó nghiêng nhìn xung quanh, thấy được Eothur và một số người đang kết liễu những kẻ thù còn sống sót. Rồi tính nhẩm trong miệng, bọn họ có khoảng hơn 10 người, xem ra không chỉ đội của anh có mất mát, mà là một số đội khác đều có người đã tử trận.
“ Chúng ta làm gì đây. “ Một người cấp dưới hỏi anh. Nghe thấy điều đó các vệ binh khác cũng nhìn anh với ánh mắt chăm chú.
Do các đội trưởng khác cũng đã bị mất mạng dưới tay kẻ thù, nên bọn họ cần một người chỉ huy và giờ Corbin là người mang quân hàm cao nhất ở đây, dù chỉ là chức đội trưởng nhỏ nhoi.
Corbin hơi ngơ ngác, đờ đẫn một vài giây rồi mới trả lời theo quán tính.
“ Tiến về bến cảng. “
“ Khoan đã,… “ Eothur nghe được liền ngăn anh ta lại.
Thấy anh và một số người quay đầu nhìn, hắn liền nói ý nghĩ của mình.
“ Một số đội khác đang gặp phiền phức như các cậu, tôi nghĩ chúng ta nên trợ giúp bọn họ, tập trung lại rồi hãy tiến về đó. “
Corbin nhìn ân nhân cứu mạng mình, anh chưa biết tên cậu ta là gì thì phải.
“ Anh là ai ? “
“ Eothur xứ Rohan, một người lữ hành. “
“ Corbin xứ Dol Amroth, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi. “
Hai người bắt tay nhau. Sau đó đứng trước những ánh mắt chờ đợi của mọi người, Corbin đứng thẳng lưng, nói với cái giọng trầm nặng nề như đang đeo trên mình mấy chục ký tạ.
“ Chúng ta sẽ đi tìm những đội khác. “

“ Đám vệ binh kìa đại ca,… “
Tại một ngôi nhà hoang, có vài bóng người ẩn hiện như những hồn ma đang lang thang trong đấy. Chúng ẩn nấp bên cạnh những bức tường đã đổ nát, thỉnh thoảng ngó đầu ra nhìn thứ gì đó. Với quần áo, vũ khí trên tay, dù một người dân thường đi chăng nữa, cũng sẽ nhận ra chúng thuộc về đám hải tặc đang tấn công họ.
Một tên trong số chúng lấp ló cái đầu nhìn ra bên ngoài, thấy được những ngọn đuốc đỏ hồng ẩn hiện trong các ngõ hẻm, cùng với đó những tiếng bước chân di chuyển, tên đó có thể chắc chắn được phải đến tận 100 người ở ngoài kia.
“ Thấy được đứa con nào của Imrahil chưa ? “ Một âm thanh nho nhỏ vang lên xung quanh chúng.
“ Vẫn chưa đại ca, họ quá xa, chúng ta không thể nhìn rõ được. “
“ Vậy thì cố mà nhìn đi. “ Một tên bị chột mắt ra lệnh, cũng là kẻ vừa hỏi đám xung quanh.
Hắn là ai ? Hắn là Bernie, phó thuyền trưởng của băng hải tặc Lofer. Kẻ gan dạ, khôn ngoan nhất trong đám đàn em của ông ta, ngoài ra hắn cũng là kẻ trung thành nhất, nghe lời nhất.
Lofer đã rất tin tưởng giao cho hắn nhiệm vụ này, với mục đích là giết chết một trong những đứa con của Imrahil.
Ban đầu chính hắn cũng không nghĩ nó sẽ thành công, vì chắc gì mấy thằng nhóc con ấy lại dám ra ngoài. Cho dù đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy vậy, đó là lý do hắn hơi chút bực bội vào lúc này, đáng lẽ ra hắn nên đang cùng với ông ta chiến đấu ở bến cảng chứ.
Một phút sau, một trong đám đàn em hắn kêu lần nữa“ Đại ca, Đại ca… “
“ Chuyện gì ?! “
“ Hình như, em thấy được một thằng con của Imrahil. “
Bernie nghe được, liền bật dậy khỏi mặt đất ngay lập tức. Hắn cúi thấp cái đầu xuống những gò tường, đi từ từ tới cái chỗ quan sát mà một tên đàn em vừa kêu lên hồi nãy.
Nhìn ra phía ngoài kia, ở gần chính giữa 100 người quả thật có một tên khá đặc biệt, mang trên mình một bộ giáp tinh xảo, đắt tiền hơn đám vệ binh bình thường.
May là nhờ tên kia đang đứng gần ngọn đuốc, bọn hắn mới phát hiện được điểm khác lạ này. Vừa đúng lúc này, tên kia bỗng quay đầu nhìn về phía họ, biết mình đang núp trong bóng tối, nên chúng cũng chẳng sợ tên kia nhìn thấy.
Đồng thời bọn hắn rất vui mừng vì đã nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi đối diện mình, ngay lập tức hàm răng vàng của Bernie liền mở ra.
Cho dù Bernir bị chột một mắt đi chăng nữa, hắn vẫn có nhận ra khuôn mặt đó. Một trong ba thằng con của Imrahil, tên là Amrothos gì đấy. Phải biết rằng kế hoạch của Lofer đã chuẩn bị đến mấy tháng trời, Lofer ra lệnh cho hắn phải nhớ kỹ ba khuôn mặt này, và hắn đã mất cả một tháng trời để in chúng vào trí não của mình. Cho dù hắn có đi ngủ thì vẫn mơ thấy ba cái mặt đó.
Đại ca nói không sai, Imrahil nhất định sẽ cử những người con trai mình ra trận. Vừa nghĩ đến khuôn mặt tự tin của Lofer, trong lòng hắn trở nên kính nể ông ta thêm nhiều lần, hắn nhất định phải lấy được cái đầu của thằng nhóc đó, để chứng tỏ hắn là một tên trung thành, một tên hải tặc khét tiếng.
“ Đại ca, chúng có tận 100 người, chúng ta làm sao có thể giết hắn. “
“ Việc đấy tụi mày không cần suy nghĩ, thuyền trưởng đã nghĩ kế cho chúng ta rồi, chỉ cần thực hiện nó mà làm. “
Đám người ẩn núp đều tự động gật đầu. Kế hoạch của Lofer, chúng hoàn toàn tin tưởng vào nó, vì chúng biết, đại ca chúng có sức mạnh của một con sói và trí tuệ của một con rắn độc.

Ở bên kia thành phố, Eothur và đám người đang lẩn trong những ngõ ngách đen tối, băng qua lối đi bí mật.
Những còn đường nhỏ hẹp này sẽ dẫn họ đến các chỗ đang cháy. Và tại sao họ lại muốn tới đó, vì họ chắc chắn rằng, đám man rợn này chỉ cần tấn công ở đâu thì chúng sẽ gây ra vụ cháy đến đó, như một thói quen của chúng khi tấn công các ngôi làng ngư dân, hay những con thuyền thương mại trên đại dương.
“ Cứu, Cứu với… ! “ Âm thanh phát ra từ một người phụ nữ đang bỏ chạy, phía sau cô là hai tên đang đuổi theo với những vũ khí sắc bén trên tay.
Eothur và cả bọn dừng lại lập tức, họ thấy được một số người dân đang la hét, thoát chạy, phía sau họ đang bị truy đuổi bởi vài tên. Có những ngôi nhà đang bị bốc cháy, một vài kẻ phía sau thì đang giết chết những người vệ binh phòng thủ.
Ngay khi cô gái đó chuẩn bị gặp nguy hiểm, vì hai tên đó sắp đuổi kịp. Không nghĩ ngợi gì nhiều, Eothur lập tức phóng ra ngoài với tốc độ của một con báo đốm. Thấy hắn lao ra đầu tiên, bọn họ ở đằng sau nhìn nhau, rồi cùng thét lên để chứng tỏ sức mạnh của mình, chạy theo phía sau lưng hắn.
Eothur phóng con dao bên hông mình, đâm thẳng vào ngực của một trong hai tên trước mặt. Cùng với đó là ánh sáng bạc lòe lên, chặt đứt cánh tay của một tên khác rồi xuyên mũi kiếm thẳng vào ngực, giết chết kẻ thù.
Tên bị dính dao kia vẫn chưa chết, đối phương muốn vung vũ khí tấn công hắn. Nhưng hắn nhanh nhẹn hơn liền né tránh được, và cho thẳng một quả đấm móc vào huyệt thái dương, một tay thì nhanh chóng chụp lấy con dao đang cắm trên ngực, đâm thẳng vào mắt của tên đó, khiến đối phương gục xuống đất trong chớp nhoáng.
Rút ra Bloodblade đang cắm vào cái xác, lưỡi kiếm dính đầy máu của nó hơi chút rung động, như đang hưng phấn khi lấy mạng từng kẻ thù của chủ nhân mình.
“ Giết “ Những vệ binh phía sau lao đến trước, va vào những tên đang tấn công đồng đội mình. Họ can đảm không sợ hãi đám thú dại này, dùng những vũ khí trên tay, liên tục lấy mạng từng tên trong bọn chúng.
“ Cứu, Cứu với “ Cô gái lúc nãy đột nhiên lao đến, quỳ xuống ôm cánh tay của Eothur. Việc đó khiến hắn hơi ngớ người ra chút, tưởng đây là phúc lợi của mình, mất khoảng 1 giây sau để ảo tưởng, sau đó hắn bình tĩnh trở lại đặt tay lên vai cô nói.
“ Bình tĩnh bĩnh tình, mọi chuyện qua rồi… “
Cô ấy ngắt lời của Eothur ngay lập tức “ Con tôi,… con tôi, nó còn trong ngôi nhà, giúp tôi với. “
Vừa nghe được vài chữ, con tôi, ngôi nhà,…. Eothur lập tức quay đầu một góc 90 độ, nhìn thấy ngôi nhà đang cháy, hắn nói cô gái.
“ Ở yên đây, tôi sẽ vào đó xem xét. “
Vì chỉ có một ngôi nhà đang cháy, nên Eothur biết đứa trẻ đang ở trong đó. Hắn lập tức lao vào bên trong, lấy một tay che mũi tránh hít phải nhiều khí độc, vừa bước vào, hơi nóng của ngọn lửa xung quanh khiến hắn cảm thấy hơi ngột ngạt khó chịu.
Nhưng nhờ cơ thể mạnh gấp 1,5 người Rohan bình thường, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân mình.
Có khá nhiều căn phòng ở tầng trệt, một số đã bị đám cháy thiêu đốt. Buộc hắn phải thét lên. “ Có ai không...!!!? “ nhưng không nghe thấy âm thanh trả lời gì cả, điều đó buộc hắn phải chạy tới, đạp bay từng cửa gỗ một số căn phòng, đáng buồn là vẫn không nhìn thấy được cái gì.
Thỉnh thoảng, một số tro lửa lại rớt xuống quần áo của Eothur, khiến hắn phải lấy tay dập nó, nếu không cả cơ thể hắn cũng sẽ bị hỏa thiêu mất.
Nhìn căn phòng cuối cùng ở tầng trệt đang đóng lại, Eothur dùng hết sức đạp gãy nó. Chán nản là bên trong vẫn không có một bóng người, hay một âm thanh con nít nào cả, hắn thét lên lần nữa.
“ Có ai ở đây không “
Lòng Eothur như đang nổi ngọn lửa, hắn đang lo lắng, hoảng hốt vì mình không cứu được người. Có thể, đứa bé ấy đã nằm trong những căn phòng bị sụp đổ hồi nãy rồi sao, nghĩ tới điều đó, khuôn mặt hắn hơi trắng bệch ra.
Đây là lần đầu tiên Eothur sợ hãi, một nỗi sợ khủng khiếp len lỏi trong từng ngóc ngách tâm trí của hắn. Phải biết rằng hắn đã trải qua một số thứ, một số mất mát, một số sự cố, nhưng tất cả chúng đều không bằng cái nổi sợ khi bản thân mình bất lực thế này, hắn sợ mình không thể cứu đứa bé nào đó trong căn nhà này.
Và rồi, một tia sáng lẻ loi hiện lên trong lòng Eothur. Trong những cái âm thanh của sự hỗn loạn, hắn nghe được một âm thanh nhỏ bé nào đấy.
“ Cha ơi, mẹ ơi, con… “
Hình như nó xuất phát từ trên lầu, Eothur mừng rỡ, chạy đến căn phòng sảnh chính, nơi đó có cầu thang để lên phía trên. Tuy nhiên vừa chạy được hai ba bước, trên đầu hắn bỗng nhiên có vài tia lửa đỏ đổ xuống khá nhiều, cùng với đó là âm thanh “ rắc, rắc “, cảm nhận được nguy hiểm, hắn theo bản năng nhảy người, và lộn trên mặt đất mấy vòng.
“ Đùng “ một số miếng gỗ trên trần nhà bị sụp xuống, may mắn cho Eothur, chỉ cần một chút nữa thôi là hắn cũng toi đời ở bên trong này.
Thoát thì đã thoát, chỉ là con đường dẫn lối của Eothur và cầu thang đã bị chặn lại. Mấy thanh gỗ rớt dưới đất đã bốc lên ngọn lửa dâng cao, phải tầm đến 1,5 mét cấn ngang ở giữa lối đi.
Biết rằng không còn cách nào khác, hắn cắn chặt răng, thụt lùi lại để lấy đà. Rồi phóng thẳng người tới phía trước, khi gần tới đoạn chắn, hắn nhảy toàn bộ cơ thể mình lên trời, giống như cái cách những vận động viên nhào lộn đang biểu diễn.
Eothur đáp xuống đất và lăn lộn mấy vòng. Nhanh chóng đứng dậy, hắn lấy tay đập đập những ngọn lửa đang nổi lên trên quần áo của mình, dập tắt trước khi chúng sẽ phừng lớn.