Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 42 : Sinh Vật Bóng Tối (1)
Ngày đăng: 09:00 16/08/19
Bloodblade đâm xuyên qua ngực con quái vật đang nổi khùng, nhưng với một sinh vật có lớp da dày như loài gấu, thì điều đó vẫn chưa có thể kết liễu được sinh mạng của nó.
Không chết không có nghĩa là đòn tấn công Eothur không có tác dụng, nhát đâm mạnh đã gây ra cho con gấu một cảm giác của sự đau đớn tột cùng, nó gào thét gầm gừ vang cả bầu trời, liên tục lắc người qua lại, cố va vào những thân cây xung quanh để vứt hắn xuống đất.
Lũ thú hoang không có trí tuệ như con người, điều đó cũng không có nghĩa chúng là những sinh vật yếu đuối. Mà ngược lại, chúng được thiên nhiên ban tặng những bản năng săn mồi, những kỹ năng chiến đấu chết chóc, hoang dã, và cơ thể chúng cũng khỏe mạnh, to lớn có khả năng sinh tồn tốt hơn loài người nhiều lần.
Nhờ vậy, con gấu biết mình nên làm gì, đối phó tình huống này ra sao, nó khiến Eothur suýt tụt tay rớt xuống mặt đất. May mắn thay, hắn là một người con của Rohan, với kinh nghiệm nhiều năm trên lưng ngựa, cộng thêm những thứ kỹ năng đã được rèn luyện khi chinh phục lũ ngựa hoang, hắn có thể giữ vững trên lưng con quái vật, mà có thể tiếp tục tung ra đòn tiếp theo.
Chụp lấy một thời cơ trong khoảng khắc, tay trái cầm dao của Eothur đâm mạnh xuống đầu con quái vật nhanh như tia chớp, xuyên thẳng vào hộp sọ của nó. Với nhát đâm mạnh vào điểm yếu thế này con gấu chỉ có kịp thét lên âm thanh cuối cùng, rồi ngã người xuống mặt đất, “ Bịch “ gây ra tiếng động to lớn, và mặt đất cũng phải rung động nhẹ.
Eothur nhảy xuống lưng con gấu đen, hắn thở dài một hơi, nhìn cuộc chiến trông có vẻ đơn giản và dễ dàng, đó chỉ là ánh mắt của người ngoài, còn những người trong cuộc sự cảm nhận của họ hoàn toàn khác. Trán hắn rớt đầy mồ hôi, nếu đòn đâm mạnh vào đầu con gấu chỉ chậm vài giây nữa thôi, hắn nhất định phải chịu cú va chạm mạnh khủng khiếp, có thể khiến hắn mất sức chiến đấu ngay lập tức và táng thân dưới tay sinh vật này. Mà cho dù hắn có buông tay, rớt xuống đất và phải chiến đấu đối diện nó, tỉ lệ thắng thua cũng đến tầm 60:40, 40% hắn sẽ chết, một tỉ lệ khá cao, cái này chỉ là thắng và thua, chưa kể đến những gì hắn phải trả giá cho cuộc chiến tay đôi này.
Rút Bloodblade ra khỏi lưng con gấu, hắn chưa kịp bỏ nó vào bao, một hình bóng có mái tóc vàng liền lướt qua trước mặt hắn, là nàng người Elves, nàng quỳ gối xuống hai tay chạm lên đầu sinh vật đã chết, sờ vào vết thương đã kết liễu nó.
Ngay lúc này, Eothur không biết làm gì, hay nói gì cả, hắn chỉ im lặng đứng đó, đôi mắt chăm chú quan sát những gì nàng đang làm, và hắn nghe thấy được âm thanh nhỏ bé, dịu dàng có chút ngẹn ngào của nàng vang lên.
“ Hãy trở về với thiên nhiên, và yên nghĩ đi... “ Khi nàng vừa kết thúc lời, Eothur cảm thấy không khí xung quanh bỗng có chút âm u, buồn bã, và tang thương.
Ở trên đầu bọn họ, bầu trời bắt đầu xuất hiện những cơn gió lốc mạnh mẽ, mây đen từ đâu đó hiện ra và kéo đến từ từ, xem ra một cơn giông lớn đang sắp bao phủ toàn bộ cánh rừng.
Cả hai người bọn họ vẫn chưa có cử động gì gọi là tránh mưa, cô gái người Elves vẫn ngồi đó, Eothur thì đứng sau nàng như một hiệp sĩ bảo vệ công chúa. Vài phút yên lặng sau, hắn nghe thấy nàng cất tiếng hát, một khúc hát của người Elves, nhẹ nhàng, yên bình, và một chút nỗi buồn,... những cảm xúc đó, chúng len lỏi thẳng vào trong trái tim hắn, nàng, nàng ấy như đang thổ lộ những tâm tình của mình, nàng khiến cho hắn có hơi chút xót xa, đau lòng vì một lý do gì đó mà chính hắn không nhận ra được.
Có lẽ là do việc đứng nhìn người mình yêu thương đau buồn mà không làm được gì sao.
Eothur tự hỏi trong lòng mà không biết câu trả lời thế nào.
Từng hạt mưa ly ti từ trên bầu trời cuối cùng đã tràn ngập xuống, dưới sức mạnh của cơn gió lớn, chúng tạt thẳng vào người Eothur, rửa sạch những vết tích dơ bẩn, máu me bám đầy trên người hắn. Ngay cả lưỡi kiếm Bloodblade dính đầy máu cũng nhanh chóng sáng bóng trở lại, máu trộn lẫn với hạt mưa, chảy xuống mặt đất và thấm vào đó, biến mất mà không còn một dấu vết nào.
Tháo chiếc choàng của mình ra, Eothur đi từng bước chậm chạp tới nàng ấy, hắn hơi chút do dự, không biết nên làm gì tiếp theo, bàn tay hắn tính chạm vào vai nàng, nhưng khi gần chạm vào, cơ thể hắn như căng cứng lại, không thể nhúc nhích thêm một bước,... rụt rè hắn thụt tay lại và thở dài.
Không cần để Eothur làm gì tiếp theo, nàng ấy đứng dậy, quay người lại và trong một khoảng khắc ngắn, cả hai đôi mắt đại dương một lần nữa đối diện lẫn nhau, không một ngôn ngữ nào được thốt lên, nhưng hắn và nàng, cả hai người họ đều cảm nhận được trái tim của người đối diện đập mạnh, họ chia sẽ những cảm xúc cho nhau trong cái khoảng khắc tí tẹo ấy.
...
Hai người họ kiếm được một gốc ở khu rừng, với những cái cây cổ thụ to lớn rậm rạp đầy lá, chúng che chở cho hai người họ khỏi những hạt mưa đang rơi, tạo thành một bãi đất trống không quá ẩm ướt, Eothur đốt một ngọn lửa nhỏ bằng số củi không ướt ít ỏi mà mình nhặt được. Sau đó là giơ hai tay ra để sưởi ấm cơ thể, thỉnh thoảng thì lén lút ngước nhìn cô gái người Elves đang ngắm những hạt mưa long lanh rơi xuống từ những chiếc lá, cành cây, trông nàng giờ đây xinh đẹp hơn trước nữa,... chỉ là, tâm trạng nàng có chút không vui vẻ.
Do dự một vài giây, Eothur mới thốt lên vài câu.
“ À,... sao cô không lại gần đây, những cơn mưa lạnh có thể khiến cô bị cảm đấy. “
Nàng ấy lắc đầu đáp. “ Loài Elves chúng tôi không bị những căn bệnh trần tục như người phàm các anh bị. “
“ Khỉ thật “ Eothur tự chửi thề trong đầu, hắn không phải có ý nói xấu nàng, mà là tự nói với bản thân mình, trí óc khôn ngoan của mình bay đâu hết rồi đúng là một lời mời đần độn, loài Elves người ta được Thượng Đế Eru ban tặng cho những sức mạnh siêu phàm, họ có thể chống chọi lại 99% bệnh tật, tuổi thọ cũng chẳng bị hạn chế,...
Nhờ có một câu hỏi trước, Eothur bây giờ đã can đảm lên, hắn vắt óc suy nghĩ để bắt chuyện với nàng, đáng tiếc, hắn chưa kịp nghĩ ra, nàng ấy đã nói với hắn.
“ Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi là Ewen. “
“ Không,... không có gì,... tôi chỉ,... “ Eothur đáp lại theo phản xạ, buồn cười là khi ngước nhìn nàng, do cảm xúc bối rối xuất hiện và điều khiển , kết quả là hắn nói lắp.
Những biểu hiện kì lạ của Eothur đều tiến vào trong mắt của Ewen, hắn không biết rằng, những hành động ngốc ngếch đó đã khiến tâm trí chứa đựng buồn bả của nàng có chút vơi đi, làm khơi dậy một phần nào đó của sự vui vẻ, khóe môi nàng có chút nhếch lên, khẽ cười không thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên Eothur chứng kiến nụ cười xinh đẹp của nàng, hắn chính thức bước vào thời gian cháy máy, cả cơ thể hắn cứng đờ ra, đầu óc trống rỗng, không, chính xác là có một ý nghĩ duy nhất, “ Nàng thật là đẹp ! “.
Ewen vừa mới mỉm cười, nàng đã thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Eothur, hai đôi mắt chàng nhìn chăm chú vào nàng, cái ánh mắt kỹ càng đến nỗi mà nàng có thể cảm nhận anh ta nhìn nàng mà không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, việc đó khiến hai bên má nàng từ từ hồng lên, ngại ngùng, đó là cảm xúc chiếm hữu tâm trí của nàng bây giờ.
Vài giây sau, cả hai người họ đều cảm nhận hành động ngốc nghếch của mình, họ cùng nhau bối rối, không nói nên lời mà cúi mặt nhìn xuống dưới đất.
Cầm trên tay que gỗ, Eothur chọt chọt vào đống lửa, một hành động không có ý nghĩa, ngây thơ, vô hồn như một đứa con nít trẻ tuổi, một lát sau, hắn mới quay đầu nhìn lại nàng, tính nói gì đó.
Như được số phận đã sắp đặt, Ewen khi đó cũng quay đầu nhìn lại chàng, hai ánh mắt họ lại tiếp tục đối diện nhau, họ giật mình và quay đầu trở về vị trí cũ.
Nhìn vào đống lửa, mà Eothur vẫn thốt lên, hỏi nàng.
“ À,.. đã có chuyện gì xảy ra,... khi nãy vậy. “
“ Hãy gọi tôi là Ewen. “ Nàng không đáp lại câu hỏi mà nhẹ nhàng nhắc nhở hắn hãy gọi tên của nàng.
Eothur ngước mắt lên nhìn nàng với vẻ mặt bất ngờ, rồi gật đầu xuống một cách chậm rãi.
“ Ewen, đã có chuyện gì xảy ra với cô lúc nãy vậy ? “
Ewen suy nghĩ gì đó rồi nói cho hắn biết về mọi chuyện.
“ Tôi không biết, tôi chỉ vô tình cảm nhận một sức mạnh bóng tối nào đó chợt hiện lên rồi biến mất trong cánh rừng, khi tôi đến nơi đó cũng là chỗ lãnh địa của con gấu vừa nãy, cơ thể nó tràn ngập vết thương do sinh vật nào đó gây nên, tôi đã cố dùng phép thuật của mình để khiến nó bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn không thành, cuối cùng là như anh thấy đấy, nó tràn ngập thịnh nộ, tấn công bất kỳ người nào trong mắt nó... “
Eothur vừa nghe, trán của hắn cũng nhíu lại khi nghe được một số từ quan trọng, lẩm bẩm trong miệng.
“ Bóng tối, bị thương, tức giận,... “
“ Cảm nhận của cô chính xác chứ, Ewen ? “
Nàng thở dài, rồi lắc đầu, gật đầu nói.
“ Tôi không chắc chắn lắm, nguồn sức mạnh đó khá yếu ớt, nó chợt hiện lên rồi trong nháy mắt lại biến mất,... “
“ Vậy những người Elves khác, họ có thể phát hiện nó chứ ? “
Ewen im lặng vài giây rồi mới đáp lại.
“ E rằng chỉ có những người đang ở phạm vi gần mới có thể phát hiện, mà chỗ cư trú lại cách xa... “ Ewen không nói tiếp nhưng hắn có thể hiểu được ý của cô.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút buồn rầu lại của Ewen, hắn không biết nên làm gì đây, hắn cố vắt óc suy nghĩ, khuyên nhủ nàng.
“ Đừng buồn vì chuyện đã qua, có thể đó chỉ là một sự trùng hợp thôi. “
Ewen quay đầu nhìn Eothur, nàng như có thể nhìn thấu ý định của hắn, nàng mỉm cười gật đầu rồi trả lời một câu, một câu nói đùa trêu trọc.
“ Cảm ơn vì đã cố an ủi tôi, một lời an ủi khá kỳ lạ “
Khuôn mặt Eothur hơi chút cứng đờ, hắn gãi đầu cười cười, xem ra nàng đã nhìn thấy tình yêu của hắn dành cho nàng rồi.
“ Nếu không khi trời tạnh mưa, chúng ta hãy quay lại đó xem,… có thể sẽ tìm thấy điều gì đó. “
Ewen nghe được liền gật đầu. Rồi nàng chợt hỏi hắn một câu thẳng thắn.
“ Eothur, cậu yêu tôi à ? “
…
“ Bặc bặc “
Eothur vung con dao ngắn, chặt đứt những chiếc cánh xum xuê đầy lá đang che tầm mắt của mình, hắn ngước đầu lên trời, nhìn Ewen đang di chuyển từ cây cổ thụ này sang cây khác, người Elves đúng là được Thượng Đế Eru ưu ái, họ có khả năng bất tử, lại vừa có cơ thể nhiễm trừ bệnh tật, cộng thêm tầm mắt nhìn xa mang danh thần nhãn, chưa kể đến khả năng di chuyển êm ru, nhanh nhẹn như lũ mèo nữa, họ đúng là trời sinh trở thành lực lượng tuần du.
“ Eothur, nhanh lên nào. “
Ewen gọi hắn từ trên cao, Eothur nghe được liền thở dài, hắn nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, nhớ lại cách đây nửa giờ đồng hồ trước.
…
Nghe được câu hỏi, Eothur không thể tin được vào tai mình, hắn căng tròn con mắt ra nhìn nàng, không thể nào, không phải người Elves có tình cảm ngọt ngào, nhẹ nhàng lắm hay sao mà nàng ấy chưa gì nói toạc ra rồi, đây đâu phải là phong tục người Elves, chẳng lẽ nàng được nuôi dưỡng bởi người lùn từ hồi nhỏ, vì chỉ có người lùn mới thuộc dạng người thẳng thắn như vậy,…
“ À, à,… “ Eothur ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào đây.
Nàng đứng dậy đi từng bước tới bên cạnh hắn, và ngồi xuống, hai con mắt nàng chớp chớp vài lần nhìn vào đống lửa, vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của hắn nên nàng lên tiếng.
“ Cậu không cần nói ra bây giờ đâu, hãy suy nghĩ thật kỹ Eothur à. “
Eothur không biết rằng, trong lòng Ewen giờ đã vui mừng trở lại vì nàng đã trả thù lại được cái khoảng khắc xấu hổ lần trước của mình.
Không chết không có nghĩa là đòn tấn công Eothur không có tác dụng, nhát đâm mạnh đã gây ra cho con gấu một cảm giác của sự đau đớn tột cùng, nó gào thét gầm gừ vang cả bầu trời, liên tục lắc người qua lại, cố va vào những thân cây xung quanh để vứt hắn xuống đất.
Lũ thú hoang không có trí tuệ như con người, điều đó cũng không có nghĩa chúng là những sinh vật yếu đuối. Mà ngược lại, chúng được thiên nhiên ban tặng những bản năng săn mồi, những kỹ năng chiến đấu chết chóc, hoang dã, và cơ thể chúng cũng khỏe mạnh, to lớn có khả năng sinh tồn tốt hơn loài người nhiều lần.
Nhờ vậy, con gấu biết mình nên làm gì, đối phó tình huống này ra sao, nó khiến Eothur suýt tụt tay rớt xuống mặt đất. May mắn thay, hắn là một người con của Rohan, với kinh nghiệm nhiều năm trên lưng ngựa, cộng thêm những thứ kỹ năng đã được rèn luyện khi chinh phục lũ ngựa hoang, hắn có thể giữ vững trên lưng con quái vật, mà có thể tiếp tục tung ra đòn tiếp theo.
Chụp lấy một thời cơ trong khoảng khắc, tay trái cầm dao của Eothur đâm mạnh xuống đầu con quái vật nhanh như tia chớp, xuyên thẳng vào hộp sọ của nó. Với nhát đâm mạnh vào điểm yếu thế này con gấu chỉ có kịp thét lên âm thanh cuối cùng, rồi ngã người xuống mặt đất, “ Bịch “ gây ra tiếng động to lớn, và mặt đất cũng phải rung động nhẹ.
Eothur nhảy xuống lưng con gấu đen, hắn thở dài một hơi, nhìn cuộc chiến trông có vẻ đơn giản và dễ dàng, đó chỉ là ánh mắt của người ngoài, còn những người trong cuộc sự cảm nhận của họ hoàn toàn khác. Trán hắn rớt đầy mồ hôi, nếu đòn đâm mạnh vào đầu con gấu chỉ chậm vài giây nữa thôi, hắn nhất định phải chịu cú va chạm mạnh khủng khiếp, có thể khiến hắn mất sức chiến đấu ngay lập tức và táng thân dưới tay sinh vật này. Mà cho dù hắn có buông tay, rớt xuống đất và phải chiến đấu đối diện nó, tỉ lệ thắng thua cũng đến tầm 60:40, 40% hắn sẽ chết, một tỉ lệ khá cao, cái này chỉ là thắng và thua, chưa kể đến những gì hắn phải trả giá cho cuộc chiến tay đôi này.
Rút Bloodblade ra khỏi lưng con gấu, hắn chưa kịp bỏ nó vào bao, một hình bóng có mái tóc vàng liền lướt qua trước mặt hắn, là nàng người Elves, nàng quỳ gối xuống hai tay chạm lên đầu sinh vật đã chết, sờ vào vết thương đã kết liễu nó.
Ngay lúc này, Eothur không biết làm gì, hay nói gì cả, hắn chỉ im lặng đứng đó, đôi mắt chăm chú quan sát những gì nàng đang làm, và hắn nghe thấy được âm thanh nhỏ bé, dịu dàng có chút ngẹn ngào của nàng vang lên.
“ Hãy trở về với thiên nhiên, và yên nghĩ đi... “ Khi nàng vừa kết thúc lời, Eothur cảm thấy không khí xung quanh bỗng có chút âm u, buồn bã, và tang thương.
Ở trên đầu bọn họ, bầu trời bắt đầu xuất hiện những cơn gió lốc mạnh mẽ, mây đen từ đâu đó hiện ra và kéo đến từ từ, xem ra một cơn giông lớn đang sắp bao phủ toàn bộ cánh rừng.
Cả hai người bọn họ vẫn chưa có cử động gì gọi là tránh mưa, cô gái người Elves vẫn ngồi đó, Eothur thì đứng sau nàng như một hiệp sĩ bảo vệ công chúa. Vài phút yên lặng sau, hắn nghe thấy nàng cất tiếng hát, một khúc hát của người Elves, nhẹ nhàng, yên bình, và một chút nỗi buồn,... những cảm xúc đó, chúng len lỏi thẳng vào trong trái tim hắn, nàng, nàng ấy như đang thổ lộ những tâm tình của mình, nàng khiến cho hắn có hơi chút xót xa, đau lòng vì một lý do gì đó mà chính hắn không nhận ra được.
Có lẽ là do việc đứng nhìn người mình yêu thương đau buồn mà không làm được gì sao.
Eothur tự hỏi trong lòng mà không biết câu trả lời thế nào.
Từng hạt mưa ly ti từ trên bầu trời cuối cùng đã tràn ngập xuống, dưới sức mạnh của cơn gió lớn, chúng tạt thẳng vào người Eothur, rửa sạch những vết tích dơ bẩn, máu me bám đầy trên người hắn. Ngay cả lưỡi kiếm Bloodblade dính đầy máu cũng nhanh chóng sáng bóng trở lại, máu trộn lẫn với hạt mưa, chảy xuống mặt đất và thấm vào đó, biến mất mà không còn một dấu vết nào.
Tháo chiếc choàng của mình ra, Eothur đi từng bước chậm chạp tới nàng ấy, hắn hơi chút do dự, không biết nên làm gì tiếp theo, bàn tay hắn tính chạm vào vai nàng, nhưng khi gần chạm vào, cơ thể hắn như căng cứng lại, không thể nhúc nhích thêm một bước,... rụt rè hắn thụt tay lại và thở dài.
Không cần để Eothur làm gì tiếp theo, nàng ấy đứng dậy, quay người lại và trong một khoảng khắc ngắn, cả hai đôi mắt đại dương một lần nữa đối diện lẫn nhau, không một ngôn ngữ nào được thốt lên, nhưng hắn và nàng, cả hai người họ đều cảm nhận được trái tim của người đối diện đập mạnh, họ chia sẽ những cảm xúc cho nhau trong cái khoảng khắc tí tẹo ấy.
...
Hai người họ kiếm được một gốc ở khu rừng, với những cái cây cổ thụ to lớn rậm rạp đầy lá, chúng che chở cho hai người họ khỏi những hạt mưa đang rơi, tạo thành một bãi đất trống không quá ẩm ướt, Eothur đốt một ngọn lửa nhỏ bằng số củi không ướt ít ỏi mà mình nhặt được. Sau đó là giơ hai tay ra để sưởi ấm cơ thể, thỉnh thoảng thì lén lút ngước nhìn cô gái người Elves đang ngắm những hạt mưa long lanh rơi xuống từ những chiếc lá, cành cây, trông nàng giờ đây xinh đẹp hơn trước nữa,... chỉ là, tâm trạng nàng có chút không vui vẻ.
Do dự một vài giây, Eothur mới thốt lên vài câu.
“ À,... sao cô không lại gần đây, những cơn mưa lạnh có thể khiến cô bị cảm đấy. “
Nàng ấy lắc đầu đáp. “ Loài Elves chúng tôi không bị những căn bệnh trần tục như người phàm các anh bị. “
“ Khỉ thật “ Eothur tự chửi thề trong đầu, hắn không phải có ý nói xấu nàng, mà là tự nói với bản thân mình, trí óc khôn ngoan của mình bay đâu hết rồi đúng là một lời mời đần độn, loài Elves người ta được Thượng Đế Eru ban tặng cho những sức mạnh siêu phàm, họ có thể chống chọi lại 99% bệnh tật, tuổi thọ cũng chẳng bị hạn chế,...
Nhờ có một câu hỏi trước, Eothur bây giờ đã can đảm lên, hắn vắt óc suy nghĩ để bắt chuyện với nàng, đáng tiếc, hắn chưa kịp nghĩ ra, nàng ấy đã nói với hắn.
“ Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi là Ewen. “
“ Không,... không có gì,... tôi chỉ,... “ Eothur đáp lại theo phản xạ, buồn cười là khi ngước nhìn nàng, do cảm xúc bối rối xuất hiện và điều khiển , kết quả là hắn nói lắp.
Những biểu hiện kì lạ của Eothur đều tiến vào trong mắt của Ewen, hắn không biết rằng, những hành động ngốc ngếch đó đã khiến tâm trí chứa đựng buồn bả của nàng có chút vơi đi, làm khơi dậy một phần nào đó của sự vui vẻ, khóe môi nàng có chút nhếch lên, khẽ cười không thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên Eothur chứng kiến nụ cười xinh đẹp của nàng, hắn chính thức bước vào thời gian cháy máy, cả cơ thể hắn cứng đờ ra, đầu óc trống rỗng, không, chính xác là có một ý nghĩ duy nhất, “ Nàng thật là đẹp ! “.
Ewen vừa mới mỉm cười, nàng đã thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Eothur, hai đôi mắt chàng nhìn chăm chú vào nàng, cái ánh mắt kỹ càng đến nỗi mà nàng có thể cảm nhận anh ta nhìn nàng mà không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, việc đó khiến hai bên má nàng từ từ hồng lên, ngại ngùng, đó là cảm xúc chiếm hữu tâm trí của nàng bây giờ.
Vài giây sau, cả hai người họ đều cảm nhận hành động ngốc nghếch của mình, họ cùng nhau bối rối, không nói nên lời mà cúi mặt nhìn xuống dưới đất.
Cầm trên tay que gỗ, Eothur chọt chọt vào đống lửa, một hành động không có ý nghĩa, ngây thơ, vô hồn như một đứa con nít trẻ tuổi, một lát sau, hắn mới quay đầu nhìn lại nàng, tính nói gì đó.
Như được số phận đã sắp đặt, Ewen khi đó cũng quay đầu nhìn lại chàng, hai ánh mắt họ lại tiếp tục đối diện nhau, họ giật mình và quay đầu trở về vị trí cũ.
Nhìn vào đống lửa, mà Eothur vẫn thốt lên, hỏi nàng.
“ À,.. đã có chuyện gì xảy ra,... khi nãy vậy. “
“ Hãy gọi tôi là Ewen. “ Nàng không đáp lại câu hỏi mà nhẹ nhàng nhắc nhở hắn hãy gọi tên của nàng.
Eothur ngước mắt lên nhìn nàng với vẻ mặt bất ngờ, rồi gật đầu xuống một cách chậm rãi.
“ Ewen, đã có chuyện gì xảy ra với cô lúc nãy vậy ? “
Ewen suy nghĩ gì đó rồi nói cho hắn biết về mọi chuyện.
“ Tôi không biết, tôi chỉ vô tình cảm nhận một sức mạnh bóng tối nào đó chợt hiện lên rồi biến mất trong cánh rừng, khi tôi đến nơi đó cũng là chỗ lãnh địa của con gấu vừa nãy, cơ thể nó tràn ngập vết thương do sinh vật nào đó gây nên, tôi đã cố dùng phép thuật của mình để khiến nó bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn không thành, cuối cùng là như anh thấy đấy, nó tràn ngập thịnh nộ, tấn công bất kỳ người nào trong mắt nó... “
Eothur vừa nghe, trán của hắn cũng nhíu lại khi nghe được một số từ quan trọng, lẩm bẩm trong miệng.
“ Bóng tối, bị thương, tức giận,... “
“ Cảm nhận của cô chính xác chứ, Ewen ? “
Nàng thở dài, rồi lắc đầu, gật đầu nói.
“ Tôi không chắc chắn lắm, nguồn sức mạnh đó khá yếu ớt, nó chợt hiện lên rồi trong nháy mắt lại biến mất,... “
“ Vậy những người Elves khác, họ có thể phát hiện nó chứ ? “
Ewen im lặng vài giây rồi mới đáp lại.
“ E rằng chỉ có những người đang ở phạm vi gần mới có thể phát hiện, mà chỗ cư trú lại cách xa... “ Ewen không nói tiếp nhưng hắn có thể hiểu được ý của cô.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút buồn rầu lại của Ewen, hắn không biết nên làm gì đây, hắn cố vắt óc suy nghĩ, khuyên nhủ nàng.
“ Đừng buồn vì chuyện đã qua, có thể đó chỉ là một sự trùng hợp thôi. “
Ewen quay đầu nhìn Eothur, nàng như có thể nhìn thấu ý định của hắn, nàng mỉm cười gật đầu rồi trả lời một câu, một câu nói đùa trêu trọc.
“ Cảm ơn vì đã cố an ủi tôi, một lời an ủi khá kỳ lạ “
Khuôn mặt Eothur hơi chút cứng đờ, hắn gãi đầu cười cười, xem ra nàng đã nhìn thấy tình yêu của hắn dành cho nàng rồi.
“ Nếu không khi trời tạnh mưa, chúng ta hãy quay lại đó xem,… có thể sẽ tìm thấy điều gì đó. “
Ewen nghe được liền gật đầu. Rồi nàng chợt hỏi hắn một câu thẳng thắn.
“ Eothur, cậu yêu tôi à ? “
…
“ Bặc bặc “
Eothur vung con dao ngắn, chặt đứt những chiếc cánh xum xuê đầy lá đang che tầm mắt của mình, hắn ngước đầu lên trời, nhìn Ewen đang di chuyển từ cây cổ thụ này sang cây khác, người Elves đúng là được Thượng Đế Eru ưu ái, họ có khả năng bất tử, lại vừa có cơ thể nhiễm trừ bệnh tật, cộng thêm tầm mắt nhìn xa mang danh thần nhãn, chưa kể đến khả năng di chuyển êm ru, nhanh nhẹn như lũ mèo nữa, họ đúng là trời sinh trở thành lực lượng tuần du.
“ Eothur, nhanh lên nào. “
Ewen gọi hắn từ trên cao, Eothur nghe được liền thở dài, hắn nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, nhớ lại cách đây nửa giờ đồng hồ trước.
…
Nghe được câu hỏi, Eothur không thể tin được vào tai mình, hắn căng tròn con mắt ra nhìn nàng, không thể nào, không phải người Elves có tình cảm ngọt ngào, nhẹ nhàng lắm hay sao mà nàng ấy chưa gì nói toạc ra rồi, đây đâu phải là phong tục người Elves, chẳng lẽ nàng được nuôi dưỡng bởi người lùn từ hồi nhỏ, vì chỉ có người lùn mới thuộc dạng người thẳng thắn như vậy,…
“ À, à,… “ Eothur ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào đây.
Nàng đứng dậy đi từng bước tới bên cạnh hắn, và ngồi xuống, hai con mắt nàng chớp chớp vài lần nhìn vào đống lửa, vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của hắn nên nàng lên tiếng.
“ Cậu không cần nói ra bây giờ đâu, hãy suy nghĩ thật kỹ Eothur à. “
Eothur không biết rằng, trong lòng Ewen giờ đã vui mừng trở lại vì nàng đã trả thù lại được cái khoảng khắc xấu hổ lần trước của mình.