Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 83 : Rivendell
Ngày đăng: 09:00 16/08/19
“ Chết,... ý anh là sao Eothur ? “ Cả ba người nhìn lấy Eothur với vẻ mặt không thể nào tin được. Nhưng chỉ có Sam, cậu mất vài giây mới chợt hiểu ra thứ gì đó liền chỉ tay vào hắn.
“ Là tiếng nổ đêm hôm qua. Anh đã giết chết một tên trong số chúng ! “
Eothur nhìn cậu nhấc khóe môi cười và gật đầu, rồi hắn bình tĩnh dùng cái giọng trầm nói ra một cách từ từ và nhẹ nhàng.
“ Chúng cần phải trả giá cho việc bao vây tôi và đâm Frodo. “ Câu đó khiến cho cả ba chàng Hobbit lạnh gáy, như có mùi máu tươi và âm thanh chém giết xung quanh đây. Dù đó chỉ là do họ tưởng tượng nhưng nó khủng khiếp chẳng thua kém gì với hiện thực.
“ Vậy bốn tên Nazgul đã bao vây anh ? “ Mất một chút thời gian để cái không khí nặng nề bay đi hết, Merry mới hỏi hắn.
“ Phải,... bốn tên. “ Cả ba người họ hít sâu vào một hơi vì hết hồn. Họ không thể nào tưởng tượng ra được khung cảnh của cuộc chiến, chỉ với một tên Nazgul đã khiến các cậu gần như không thể nào động đậy được. Cộng thêm cái nỗi sợ rùng rợn mang tên hơi thở đen, quá kinh khủng đi.
Thậm chí ngay cả Aragorn, người thứ hai mà các cậu biết là một chiến binh tài giỏi. Thế nhưng anh ta cũng chỉ mới dừng lại ở mức là ngăn cản lấy bọn chúng.
“ Nói vậy thôi. Tôi giết được một tên cũng là nhờ may mắn. “ Eothur thật thà khiêm tốn nói với các chàng Hobbit. Nếu hắn không làm vậy, thì họ sẽ rêu rao với nhiều người lắm đây, điều đó không tốt một chút nào cả. Vì hầu như anh hùng càng nổi tiếng thì sẽ càng nhanh chết sớm.
“ Nhưng cả thế giới chưa ai làm được điều đó mà. “ Merry và Pippin ưỡn ngực mình ra tự hào nói. Như việc giết chết một tên Nazgul là do các cậu vậy.
Vài phút sau, cả ba chàng Hobbit còn nhìn Eothur với ánh mắt tôn sùng, lấp lánh. Như hắn là một viên kim cương, ngọc quý hay một kho báu nào đắt giá vậy. Hết chịu nổi, hắn lớn tiếng khuyên họ.
“ Hãy nhớ,... là đừng kể chuyện này với những ai chúng ta không tin tưởng. “ Biết chắc chắn rằng họ không thể quản nổi cái miệng của mình. Eothur chỉ mong sao đừng để quá nhiều người biết đến việc này là may lắm rồi.
“ Còn giờ thì chúng ta phải tăng thêm tốc độ. Đích đến Rivendell đã khá gần rồi. “
“ Lại nữa sao,... Chúng ta đã đi từ đêm hôm qua rồi mà. “ Merry và Pippin than thở.
“ Đó là dời trại,... “
...
“ Dừng lại. “ Eothur ra hiệu cho ba người kia dừng bước. Hắn lấy tay kéo mấy chiếc cành đầy lá trong bụi rậm để xem xét phía trước. Ngoài kia là một mảnh đất khá trống vắng không có bóng dáng tay kỵ sĩ nào, nhưng đó không phải là thứ hắn chăm chú. Mà là một con chiến mã màu đen đang nằm dưới mặt đất, đây chính là vật cưỡi của lũ chúng.
“ Hãy đợi ở đây. “ Eothur dặn dò với bọn họ. Rồi rón rén đi ra ngoài. Hai con mắt không ngừng quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, đôi tai cũng cố gắng tập trung nghe ngóng. Nhưng không có một dấu hiệu đáng báo động nào.
Bước đến và quỳ gối xuống, Eothur xem xét dấu chân và xác của con ngựa.
“ Chết bởi mất máu,... là do nhát chém. Có thể là do Aragorn đã giết nó trong cuộc giao tranh khi đang di chuyển. “ Sau khi đã nhìn đủ, hắn đứng dậy và quay về với bọn họ.
“ Thế nào, Eothur ? Cái gì vậy ? “ Bọn họ làm sao có thể ngồi yên được, nên đã bò vào mấy bụi rậm nhỏ để dõi theo.
“ Không,... chỉ là dấu vết bọn họ đã từng đi qua đây. “
“ Nói như vậy họ đã vượt qua được con sông. “ Sam vui mừng thốt lên. Eothur nhìn cậu có hơi chút chần chừ, mất một chút sau mới gật đầu đồng ý. Song chúng đã tiến vào mắt của cậu, thế là cậu đã phải dừng lại cái việc vui quá sớm của mình.
“ Đi tiếp thôi, và hãy nhớ là thật im lặng. Vì chúng ta chẳng biết được, có tên nào còn đang quanh quẩn ở đây không. “
Nghe theo lời của Eothur. Cuối cùng họ di chuyển trong không gian im ắng, và hầu như chẳng ai cất tiếng quá năm lần. Và mãi đến khi ánh mặt trời bắt đầu gần hạ xuống thì họ mới đến được khúc cạn của dòng sông Bruinen.
“ Được rồi các bạn của tôi. Các bạn có thể nói chuyện thoải mái với nhau vì chúng ta đã đến được lãnh thổ của Rivendell. Và theo dấu hiệu tôi biết được thì lũ Nazgul có vẻ đã dừng lại ở ngay đoạn này. “
“ Làm sao anh có thể biết được ? “ Sam thắc mắc
“ Những dấu chân,... hãy xem nè. Từ chúng, ta có thể đoán được chỉ khoảng hai đến ba con ngựa đã di chuyển ở đây. Mà lũ Nazgul có đến tận 8 tên thì vết chân sẽ phải dày đặc hơn trước mặt. Chứng tỏ Aragorn đã thành công trong việc đưa Frodo đến Rivendell. Tôi chắc chắn điều đó với các bạn luôn. “
“ Tuyệt vời,... “ Cả ba người Hobbit ôm chặt lấy nhau.
“ Nhưng,... Rivendell rốt cuộc là ở đâu ? “ Sau khi tách nhau ra, họ nhìn quanh chẳng thấy cái bóng của thế giới người Elves đâu cả. Nên cất lời để hỏi.
“ Chúng ta chưa đến thị trấn đó đâu. Cần phải đi theo con đường mòn của ngọn đồi này nữa. Vì nó còn nằm tuốt tận bên trong hẻm núi. “ Đêm qua trước khi rời đi, Aragorn đã bàn giao cho hắn về lối đi đến Rivendell. Để tránh họ bị lạc đường.
“ Trời ạ,... “ Ba người họ mệt mỏi nằm bẹp xuống mặt đá sỏi. Họ gần như đã đi từ lúc mặt trời chưa mọc đến tận bây giờ. Thời gian nghỉ cũng chưa đến hai tiếng đồng hồ. Cộng thêm chuyện hôm qua nữa, sao họ có thể ngủ được.
“ Vậy,... chúng ta cắm trại gần đây đi. Sáng mai rồi hẵn leo lên con đường món đó. “ Eothur ngồi bẹp xuống, đưa ra quyết định.
“ Tuyệt vời,... “ Ngôn từ vốn hào hùng thì nay nghe sao thật là tang thương, và yếu ớt. Như là tiếng thều thào nhỏ bé của một người sắp chết khát.
...
Sáng hôm sau trước khi mặt trời mọc trên cao, họ đã leo lên con đường mòn của ngọn núi nhỏ. Nó cũng khá rộng rãi với chiều rộng đủ để năm kỵ binh di chuyển xếp hàng ngang, bên phải thì sát với ngọn núi, bên trái thì là khoảng trống trãi. Nếu như người bình thường chưa quen thì khi nhìn xuống sẽ khá run sợ.
Khi đến khoảng giữa đoạn, con đường đã được chia thành hai lối đi khác nhau. Một là tiếp tục lên cao, một là đi về hướng bắc. Không cần nhìn cũng biết là nên đi tiếp về đâu, Eothur dẫn họ tiến về hướng bắc, vào sâu bên trong của hẻm núi.
Đến chừng khoảng một tiếng đồng hồ sau, khi Eothur vừa vượt qua một đoạn quằn quèo che hết tầm mắt. Hắn liền ngẩn người và dừng bước chân mình một cách đột ngột mà không có dấu hiệu báo trước. Merry bám theo ở đằng sau đã đụng vào hắn, cậu kêu lên.
“ Au,... Chuyện gì vậy ? “ Rồi cả ba người Hobbit không nghe thấy đáp lại, họ liền ngó cái đầu của mình ra. Thành ra, ba chiếc hàm. Không mà là bốn chiếc hàm đã rớt xuống. Bọn họ há hóc mồm nhìn cái vẻ đẹp tiên cung,... của người Elves với ánh mắt không thể nào tin được.
Ngay cả Eothur người đã chứng kiến bao vẻ đẹp của thế giới cũng phải có chút há mồm vì cái vẻ đẹp bình yên đến một cách kỳ lạ của nó. Còn hơn cả vùng đất Shire nữa, một sự tĩnh lặng, nhẹ nhàng và hài hòa nhất cả miền đất Trung Địa.
“ Rivendell,... “ Eothur thì thầm cái tên này. Đúng là một trong những nơi cư trú nổi danh của loài Elves trên khắp trung địa. Nơi này chẳng có vẻ gì là thua kém với bến cảng nổi tiếng Grey Havens của ngài Cirdan.
Có thể nói, mỗi nơi mỗi vẻ. Như Grey Havens thì được kết hợp với mặt biển để tạo nên một không gian to lớn, rộng thênh thang. Mỗi buổi chiều tà là hắn có thể thấy được cái cảnh mặt trời lặn xuống, với hai ngọn đồi to lớn trấn giữ tạo thành một chiếc cổng, cửa vịnh. Từ nó đã khiến cho người ta phải nghĩ đến những chuyến đi ra khơi của người Elves về một vùng đất mới mang tên Aman. Tạo nên một cảm giác tò mò, nhưng lại chút buồn bã vì Trung Địa sắp mất đi một dân tộc lâu đời.
Nhìn Rivendell trước mặt mình, đây quả thật là một thị trấn to lớn. Tuy không bằng một thành phố, nhưng vẫn bự hơn so với khái niệm thị trấn bình thường. Nó được xây dựng trên một mảnh đất ở bên sườn của ngọn núi nào đó thuộc dãy núi sương mù. Những ngôi nhà thì làm bằng gỗ và đá, giống với Rohan. Nhưng lại điêu khắc đẹp hơn vô số lần.
Ở phía trên ngọn núi, có những dòng thác, dòng nước nhỏ chảy xuống từ trên cao. Nó chính là dòng sông Bruinen huyền thoại mà họ vừa đi qua. Với bắt nguồn từ những hồ nước lớn trên dãy núi sương mù chảy xuống, rồi len lỏi vào những chiếc cầu xinh đẹp của Rivendell tạo thành một con sông kéo dài đến Greyflood và ra đến tận biển khơi.
Có thể nói dòng thác chảy này là một yếu tố rất quan trọng của thị trấn. Vì nó góp phần tạo nên cái vẻ đẹp mơ mộng, yên bình Rivendell. Thậm chí chỉ nhìn bằng mắt thường, là lòng người đã có thể trở nên thảnh thơi, thoải mãi và dễ chịu.
Có một điều Eothur và các chàng Hobbit không biết. Dòng sông Bruinen này cũng góp một phần rất lớn trong việc bảo vệ vùng đất Rivendell khỏi những thế lực bóng tối và tà ác. Thậm chí trước kia, trong cuộc chiến của Elves và Sauron, khi Elrond đã kéo những người sống sót của vương quốc Eregion đến đây thành lập Rivendell. Và dưới sức mạnh phép thuật của ông, con sông này đã bảo vệ họ nhiều năm liền. Mặc cho sự cố gắng tiến công, bao vây của quân đội bóng tối.
Men theo lối mòn nhỏ hẹp, Eothur và các chàng Hobbit đã tới được trước Rivendell. Việc bây giờ của họ là phải đi qua một cây cầu,... khá nhỏ. Chỉ đủ để một người trưởng thành bước đi mà không sợ té ngã.
Và cấn ngang bên kia cầu là một tòa,... tháp cổng bảo vệ. May mà lúc này nó đang mở ra, và có vài người lính gác đang đứng canh ở hai bên lẫn ở trên lầu.
“ Dừng lại. “ Hai lính gác mặc trên mình áo giáp vàng sáng bóng ngăn bọn họ. Eothur nhìn họ lắc đầu thở dài, tộc Elves đúng là sang trọng. Bán một bộ áo giáp của họ chắc cũng đủ để mua chục bộ giáp vảy của người Rohan. Không, có khi là hơn thế nữa.
“ Các vị là ai ? “ Mặc dù giọng nói và khuôn mặt có chút hơi lạnh. Nhưng ngôn từ của họ rất là lịch sự.
“ Tôi là Eothur xứ Rohan. Và đây là các chàng Hobbit đi theo người mang nhẫn. Xin ngài hãy báo cho Aragorn, và Arwen là chúng tôi đã tới nơi. “
“ Hãy chờ một chút. “ Anh ta gật đầu rồi bước vào bên trong. Phải mất tầm hơn mười phút chờ đợi, Eothur mới có thể thấy cái bóng dáng của anh và Aragorn. Có thêm một người nữa hình như là một ông già râu trắng, mặc chiếc áo khoác dài màu xám, thân hình rất cao hơn người bình thường.
Chưa đến gần, và chỉ đang từ trên cầu thang xuống. Aragorn đã vui mừng hóa nó thành tiếng để chào hỏi bọn họ.
“ Eothur, Sam, Merry, Pippin. Thật vui mừng khi nhìn thấy các cậu. Tôi cứ lo rằng đã có chuyện xảy ra cho các cậu rồi chứ. “
Sau đó Aragorn ôm lấy Eothur như anh em ruột thịt, hắn cũng không ngờ đến mối quan hệ hai người đã thân thiện đến như vậy.
“ Gandalf,... “ Ba chàng Hobbit nhìn về vị ông lão đó đồng thanh mà nói.
“ Hừ,... đám tiểu tử. “ Miệng thì nói thế, nhưng vị phù thủy xám lại mỉm cười nắm vai từng người họ.
“ Eothur,... đây là Gandalf. Phù thủy xám nổi tiếng trên trung địa. “ Rời khỏi Eothur, Aragorn giới thiệu hắn về Gandalf.
“ Thật vui khi được gặp ngài. Phù thủy xám lừng danh. “ Eothur hơi cúi mình một chút để chào nhân vật,... nổi danh và thần bí của thế giới. Gandalf thì dùng đôi mắt sắc của mình để quan sát hắn, ông như có thể đọc được phẩm chất con người trước mặt mình như thế nào. Qua các hành động bên ngoài và nét mặt.
“ Khiêm tốn,... dũng cảm và khôn ngoan. Như Aragorn kể. “ Gandalf nghĩ thầm trong đầu mình, rồi ông mỉm cười nói.
“ Cảm ơn cậu vì đã giúp các chàng Hobbit lên đường đến đây. Tôi đã nghe được hoàn toàn mọi việc từ Aragorn. Có lẽ tôi lẫn tộc Elves phải thiếu nợ cậu một ân tình vậy. “
“ Không gì cả thưa ngài. Tôi chỉ đang đi cùng đường với họ thôi. “
“ Đừng xưng hô ta quý quá làm gì. Cậu đã giúp ta một việc rất lớn, nên cứ gọi tên ta như bình thường. Nếu ta có một chút may mắn nào đó, được kết bạn thêm với một người can đảm như cậu thì quá là rất hân hạnh cho kẻ già này. “
“ Gandalf,... tôi nghĩ các bạn chúng ta đã mệt mỏi. Nên đưa họ về phòng nghỉ ngơi. “ Aragorn lắc đầu cười nói.
“ Là tiếng nổ đêm hôm qua. Anh đã giết chết một tên trong số chúng ! “
Eothur nhìn cậu nhấc khóe môi cười và gật đầu, rồi hắn bình tĩnh dùng cái giọng trầm nói ra một cách từ từ và nhẹ nhàng.
“ Chúng cần phải trả giá cho việc bao vây tôi và đâm Frodo. “ Câu đó khiến cho cả ba chàng Hobbit lạnh gáy, như có mùi máu tươi và âm thanh chém giết xung quanh đây. Dù đó chỉ là do họ tưởng tượng nhưng nó khủng khiếp chẳng thua kém gì với hiện thực.
“ Vậy bốn tên Nazgul đã bao vây anh ? “ Mất một chút thời gian để cái không khí nặng nề bay đi hết, Merry mới hỏi hắn.
“ Phải,... bốn tên. “ Cả ba người họ hít sâu vào một hơi vì hết hồn. Họ không thể nào tưởng tượng ra được khung cảnh của cuộc chiến, chỉ với một tên Nazgul đã khiến các cậu gần như không thể nào động đậy được. Cộng thêm cái nỗi sợ rùng rợn mang tên hơi thở đen, quá kinh khủng đi.
Thậm chí ngay cả Aragorn, người thứ hai mà các cậu biết là một chiến binh tài giỏi. Thế nhưng anh ta cũng chỉ mới dừng lại ở mức là ngăn cản lấy bọn chúng.
“ Nói vậy thôi. Tôi giết được một tên cũng là nhờ may mắn. “ Eothur thật thà khiêm tốn nói với các chàng Hobbit. Nếu hắn không làm vậy, thì họ sẽ rêu rao với nhiều người lắm đây, điều đó không tốt một chút nào cả. Vì hầu như anh hùng càng nổi tiếng thì sẽ càng nhanh chết sớm.
“ Nhưng cả thế giới chưa ai làm được điều đó mà. “ Merry và Pippin ưỡn ngực mình ra tự hào nói. Như việc giết chết một tên Nazgul là do các cậu vậy.
Vài phút sau, cả ba chàng Hobbit còn nhìn Eothur với ánh mắt tôn sùng, lấp lánh. Như hắn là một viên kim cương, ngọc quý hay một kho báu nào đắt giá vậy. Hết chịu nổi, hắn lớn tiếng khuyên họ.
“ Hãy nhớ,... là đừng kể chuyện này với những ai chúng ta không tin tưởng. “ Biết chắc chắn rằng họ không thể quản nổi cái miệng của mình. Eothur chỉ mong sao đừng để quá nhiều người biết đến việc này là may lắm rồi.
“ Còn giờ thì chúng ta phải tăng thêm tốc độ. Đích đến Rivendell đã khá gần rồi. “
“ Lại nữa sao,... Chúng ta đã đi từ đêm hôm qua rồi mà. “ Merry và Pippin than thở.
“ Đó là dời trại,... “
...
“ Dừng lại. “ Eothur ra hiệu cho ba người kia dừng bước. Hắn lấy tay kéo mấy chiếc cành đầy lá trong bụi rậm để xem xét phía trước. Ngoài kia là một mảnh đất khá trống vắng không có bóng dáng tay kỵ sĩ nào, nhưng đó không phải là thứ hắn chăm chú. Mà là một con chiến mã màu đen đang nằm dưới mặt đất, đây chính là vật cưỡi của lũ chúng.
“ Hãy đợi ở đây. “ Eothur dặn dò với bọn họ. Rồi rón rén đi ra ngoài. Hai con mắt không ngừng quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, đôi tai cũng cố gắng tập trung nghe ngóng. Nhưng không có một dấu hiệu đáng báo động nào.
Bước đến và quỳ gối xuống, Eothur xem xét dấu chân và xác của con ngựa.
“ Chết bởi mất máu,... là do nhát chém. Có thể là do Aragorn đã giết nó trong cuộc giao tranh khi đang di chuyển. “ Sau khi đã nhìn đủ, hắn đứng dậy và quay về với bọn họ.
“ Thế nào, Eothur ? Cái gì vậy ? “ Bọn họ làm sao có thể ngồi yên được, nên đã bò vào mấy bụi rậm nhỏ để dõi theo.
“ Không,... chỉ là dấu vết bọn họ đã từng đi qua đây. “
“ Nói như vậy họ đã vượt qua được con sông. “ Sam vui mừng thốt lên. Eothur nhìn cậu có hơi chút chần chừ, mất một chút sau mới gật đầu đồng ý. Song chúng đã tiến vào mắt của cậu, thế là cậu đã phải dừng lại cái việc vui quá sớm của mình.
“ Đi tiếp thôi, và hãy nhớ là thật im lặng. Vì chúng ta chẳng biết được, có tên nào còn đang quanh quẩn ở đây không. “
Nghe theo lời của Eothur. Cuối cùng họ di chuyển trong không gian im ắng, và hầu như chẳng ai cất tiếng quá năm lần. Và mãi đến khi ánh mặt trời bắt đầu gần hạ xuống thì họ mới đến được khúc cạn của dòng sông Bruinen.
“ Được rồi các bạn của tôi. Các bạn có thể nói chuyện thoải mái với nhau vì chúng ta đã đến được lãnh thổ của Rivendell. Và theo dấu hiệu tôi biết được thì lũ Nazgul có vẻ đã dừng lại ở ngay đoạn này. “
“ Làm sao anh có thể biết được ? “ Sam thắc mắc
“ Những dấu chân,... hãy xem nè. Từ chúng, ta có thể đoán được chỉ khoảng hai đến ba con ngựa đã di chuyển ở đây. Mà lũ Nazgul có đến tận 8 tên thì vết chân sẽ phải dày đặc hơn trước mặt. Chứng tỏ Aragorn đã thành công trong việc đưa Frodo đến Rivendell. Tôi chắc chắn điều đó với các bạn luôn. “
“ Tuyệt vời,... “ Cả ba người Hobbit ôm chặt lấy nhau.
“ Nhưng,... Rivendell rốt cuộc là ở đâu ? “ Sau khi tách nhau ra, họ nhìn quanh chẳng thấy cái bóng của thế giới người Elves đâu cả. Nên cất lời để hỏi.
“ Chúng ta chưa đến thị trấn đó đâu. Cần phải đi theo con đường mòn của ngọn đồi này nữa. Vì nó còn nằm tuốt tận bên trong hẻm núi. “ Đêm qua trước khi rời đi, Aragorn đã bàn giao cho hắn về lối đi đến Rivendell. Để tránh họ bị lạc đường.
“ Trời ạ,... “ Ba người họ mệt mỏi nằm bẹp xuống mặt đá sỏi. Họ gần như đã đi từ lúc mặt trời chưa mọc đến tận bây giờ. Thời gian nghỉ cũng chưa đến hai tiếng đồng hồ. Cộng thêm chuyện hôm qua nữa, sao họ có thể ngủ được.
“ Vậy,... chúng ta cắm trại gần đây đi. Sáng mai rồi hẵn leo lên con đường món đó. “ Eothur ngồi bẹp xuống, đưa ra quyết định.
“ Tuyệt vời,... “ Ngôn từ vốn hào hùng thì nay nghe sao thật là tang thương, và yếu ớt. Như là tiếng thều thào nhỏ bé của một người sắp chết khát.
...
Sáng hôm sau trước khi mặt trời mọc trên cao, họ đã leo lên con đường mòn của ngọn núi nhỏ. Nó cũng khá rộng rãi với chiều rộng đủ để năm kỵ binh di chuyển xếp hàng ngang, bên phải thì sát với ngọn núi, bên trái thì là khoảng trống trãi. Nếu như người bình thường chưa quen thì khi nhìn xuống sẽ khá run sợ.
Khi đến khoảng giữa đoạn, con đường đã được chia thành hai lối đi khác nhau. Một là tiếp tục lên cao, một là đi về hướng bắc. Không cần nhìn cũng biết là nên đi tiếp về đâu, Eothur dẫn họ tiến về hướng bắc, vào sâu bên trong của hẻm núi.
Đến chừng khoảng một tiếng đồng hồ sau, khi Eothur vừa vượt qua một đoạn quằn quèo che hết tầm mắt. Hắn liền ngẩn người và dừng bước chân mình một cách đột ngột mà không có dấu hiệu báo trước. Merry bám theo ở đằng sau đã đụng vào hắn, cậu kêu lên.
“ Au,... Chuyện gì vậy ? “ Rồi cả ba người Hobbit không nghe thấy đáp lại, họ liền ngó cái đầu của mình ra. Thành ra, ba chiếc hàm. Không mà là bốn chiếc hàm đã rớt xuống. Bọn họ há hóc mồm nhìn cái vẻ đẹp tiên cung,... của người Elves với ánh mắt không thể nào tin được.
Ngay cả Eothur người đã chứng kiến bao vẻ đẹp của thế giới cũng phải có chút há mồm vì cái vẻ đẹp bình yên đến một cách kỳ lạ của nó. Còn hơn cả vùng đất Shire nữa, một sự tĩnh lặng, nhẹ nhàng và hài hòa nhất cả miền đất Trung Địa.
“ Rivendell,... “ Eothur thì thầm cái tên này. Đúng là một trong những nơi cư trú nổi danh của loài Elves trên khắp trung địa. Nơi này chẳng có vẻ gì là thua kém với bến cảng nổi tiếng Grey Havens của ngài Cirdan.
Có thể nói, mỗi nơi mỗi vẻ. Như Grey Havens thì được kết hợp với mặt biển để tạo nên một không gian to lớn, rộng thênh thang. Mỗi buổi chiều tà là hắn có thể thấy được cái cảnh mặt trời lặn xuống, với hai ngọn đồi to lớn trấn giữ tạo thành một chiếc cổng, cửa vịnh. Từ nó đã khiến cho người ta phải nghĩ đến những chuyến đi ra khơi của người Elves về một vùng đất mới mang tên Aman. Tạo nên một cảm giác tò mò, nhưng lại chút buồn bã vì Trung Địa sắp mất đi một dân tộc lâu đời.
Nhìn Rivendell trước mặt mình, đây quả thật là một thị trấn to lớn. Tuy không bằng một thành phố, nhưng vẫn bự hơn so với khái niệm thị trấn bình thường. Nó được xây dựng trên một mảnh đất ở bên sườn của ngọn núi nào đó thuộc dãy núi sương mù. Những ngôi nhà thì làm bằng gỗ và đá, giống với Rohan. Nhưng lại điêu khắc đẹp hơn vô số lần.
Ở phía trên ngọn núi, có những dòng thác, dòng nước nhỏ chảy xuống từ trên cao. Nó chính là dòng sông Bruinen huyền thoại mà họ vừa đi qua. Với bắt nguồn từ những hồ nước lớn trên dãy núi sương mù chảy xuống, rồi len lỏi vào những chiếc cầu xinh đẹp của Rivendell tạo thành một con sông kéo dài đến Greyflood và ra đến tận biển khơi.
Có thể nói dòng thác chảy này là một yếu tố rất quan trọng của thị trấn. Vì nó góp phần tạo nên cái vẻ đẹp mơ mộng, yên bình Rivendell. Thậm chí chỉ nhìn bằng mắt thường, là lòng người đã có thể trở nên thảnh thơi, thoải mãi và dễ chịu.
Có một điều Eothur và các chàng Hobbit không biết. Dòng sông Bruinen này cũng góp một phần rất lớn trong việc bảo vệ vùng đất Rivendell khỏi những thế lực bóng tối và tà ác. Thậm chí trước kia, trong cuộc chiến của Elves và Sauron, khi Elrond đã kéo những người sống sót của vương quốc Eregion đến đây thành lập Rivendell. Và dưới sức mạnh phép thuật của ông, con sông này đã bảo vệ họ nhiều năm liền. Mặc cho sự cố gắng tiến công, bao vây của quân đội bóng tối.
Men theo lối mòn nhỏ hẹp, Eothur và các chàng Hobbit đã tới được trước Rivendell. Việc bây giờ của họ là phải đi qua một cây cầu,... khá nhỏ. Chỉ đủ để một người trưởng thành bước đi mà không sợ té ngã.
Và cấn ngang bên kia cầu là một tòa,... tháp cổng bảo vệ. May mà lúc này nó đang mở ra, và có vài người lính gác đang đứng canh ở hai bên lẫn ở trên lầu.
“ Dừng lại. “ Hai lính gác mặc trên mình áo giáp vàng sáng bóng ngăn bọn họ. Eothur nhìn họ lắc đầu thở dài, tộc Elves đúng là sang trọng. Bán một bộ áo giáp của họ chắc cũng đủ để mua chục bộ giáp vảy của người Rohan. Không, có khi là hơn thế nữa.
“ Các vị là ai ? “ Mặc dù giọng nói và khuôn mặt có chút hơi lạnh. Nhưng ngôn từ của họ rất là lịch sự.
“ Tôi là Eothur xứ Rohan. Và đây là các chàng Hobbit đi theo người mang nhẫn. Xin ngài hãy báo cho Aragorn, và Arwen là chúng tôi đã tới nơi. “
“ Hãy chờ một chút. “ Anh ta gật đầu rồi bước vào bên trong. Phải mất tầm hơn mười phút chờ đợi, Eothur mới có thể thấy cái bóng dáng của anh và Aragorn. Có thêm một người nữa hình như là một ông già râu trắng, mặc chiếc áo khoác dài màu xám, thân hình rất cao hơn người bình thường.
Chưa đến gần, và chỉ đang từ trên cầu thang xuống. Aragorn đã vui mừng hóa nó thành tiếng để chào hỏi bọn họ.
“ Eothur, Sam, Merry, Pippin. Thật vui mừng khi nhìn thấy các cậu. Tôi cứ lo rằng đã có chuyện xảy ra cho các cậu rồi chứ. “
Sau đó Aragorn ôm lấy Eothur như anh em ruột thịt, hắn cũng không ngờ đến mối quan hệ hai người đã thân thiện đến như vậy.
“ Gandalf,... “ Ba chàng Hobbit nhìn về vị ông lão đó đồng thanh mà nói.
“ Hừ,... đám tiểu tử. “ Miệng thì nói thế, nhưng vị phù thủy xám lại mỉm cười nắm vai từng người họ.
“ Eothur,... đây là Gandalf. Phù thủy xám nổi tiếng trên trung địa. “ Rời khỏi Eothur, Aragorn giới thiệu hắn về Gandalf.
“ Thật vui khi được gặp ngài. Phù thủy xám lừng danh. “ Eothur hơi cúi mình một chút để chào nhân vật,... nổi danh và thần bí của thế giới. Gandalf thì dùng đôi mắt sắc của mình để quan sát hắn, ông như có thể đọc được phẩm chất con người trước mặt mình như thế nào. Qua các hành động bên ngoài và nét mặt.
“ Khiêm tốn,... dũng cảm và khôn ngoan. Như Aragorn kể. “ Gandalf nghĩ thầm trong đầu mình, rồi ông mỉm cười nói.
“ Cảm ơn cậu vì đã giúp các chàng Hobbit lên đường đến đây. Tôi đã nghe được hoàn toàn mọi việc từ Aragorn. Có lẽ tôi lẫn tộc Elves phải thiếu nợ cậu một ân tình vậy. “
“ Không gì cả thưa ngài. Tôi chỉ đang đi cùng đường với họ thôi. “
“ Đừng xưng hô ta quý quá làm gì. Cậu đã giúp ta một việc rất lớn, nên cứ gọi tên ta như bình thường. Nếu ta có một chút may mắn nào đó, được kết bạn thêm với một người can đảm như cậu thì quá là rất hân hạnh cho kẻ già này. “
“ Gandalf,... tôi nghĩ các bạn chúng ta đã mệt mỏi. Nên đưa họ về phòng nghỉ ngơi. “ Aragorn lắc đầu cười nói.