Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 99 : Ngày Thứ Nhất (1)
Ngày đăng: 13:14 22/03/20
Gặm một miếng bánh mì khô trên tay. Eothur nhìn ra bên ngoài thị trấn. Nơi mà đang xuất hiện một số lưu dân người Woodmen còn sống sót sau những cuộc đồ sát khủng khiếp nhiều ngày trước. Về cụ thể thời gian lúc nào thì hắn cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết, các làng mạc của họ bị tiêu diệt trước khi có kẻ thù tấn công vào cái thị trấn bình yên dưới chân này. Nhưng cũng có thể là cùng lúc chăng ?.
“ Ông kiểm kê hết số người bọn họ chưa ? “ Nghe thấy tiếng bước chân với đôi ủng làm bằng da thú, Eothur không cần nghiêng đầu nhìn ra sau mà mở miệng hỏi.
“ Hai mươi người. Đa phần là phụ nữ và người già. “
“ Hazz,... Pollay. Tôi nghĩ ông nên đuổi hết họ ra khỏi nơi này. “ Vẻ mặt Eothur khá ung dung khi phát ngôn ra những ngôn từ khó hiểu. Người ngoài mà nghe được hay nhìn thấy, thì nhất định sẽ gắt gỏng mắng hắn là một kẻ vô nhân tâm. Sao hắn lại dám nói ra cái câu chứa nhiều sự ích kỷ, và tính lạnh lùng tàn khốc như thế.
“ Họ không còn nơi nào để đi. “ Pollay đáp lại Eothur với cái giọng khàn đặc, không lộ ra một chút cảm xúc gì. Có vẻ như anh hiểu được ẩn ý nằm ẩn sâu bên trong thứ mình vừa nghe được. Nó đối lập với vẻ bề ngoài hoàn toàn như bóng tối và ánh sáng.
“ Phải,... Nếu không tới chúng ta. Thì họ có lẽ sẽ bị chết đói, chết khát hay bị giết bởi những tên trinh sát loài Orc quanh quẩn đâu đó. Ở đây, tỉ lệ sống sót của họ được tăng thêm vài ngày, có thức ăn, có nước sạch, người bảo vệ, y tế và cái hàng rào che chắn. “ Eothur bỗng dừng lại đột xuất trong vài giây. Và Pollay đã lắng nghe được những làn khí hơi thở thổi mạnh từ phổi, của người đưa lưng trước mình khe khẽ cất lên.
“ Thật lòng mà nói: Tôi nghĩ họ cũng chẳng thoát được bao nhiêu. Ở nơi đây họ chẳng kém gì với việc đưa mình vào một hố lửa lớn cả. “ Eothur hé miệng nói tiếp.
“ Ít ra vẫn còn hy vọng, đối với họ. “ Pollay bồi thêm một câu.
“ Tất nhiên. Hy vọng,... hãy mong nó sẽ ở cạnh ta đi. Chúng ta cũng chẳng có lựa chọn gì nhiều. “ Eothur nhún vai nói như đang tự nhủ với mình.
“ Mà tổng cộng số người trong thị trấn lên tới 300 thì phải ? “
“ Hơn. “
...
Dập dờn tỉnh lại trong cơn mê man. Eothur lặng lẽ lấy tay xoa bóp khuôn mặt của mình. Hắn ngồi dậy ở bên đầu giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời khi này vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là sáng sớm. Nhưng sắp đến rồi vì mặt trăng đang nằm khuất về phía Tây ngoài kia. Một hình lưỡi liềm như báo hiệu có chuyện chẳng tốt lành gì sắp xảy đến. Khỉ thật, sao trùng hợp một cách kỳ lạ vậy.
Hay do trí tưởng tượng cộng thêm sự lo lắng của bản thân nghĩ ra. Trong khi mặt trăng nó vẫn vậy như ngày nào tháng nào của nó.
Đứng dậy mò mẫm trong không gian tối. Eothur tới gần chậu nước và úp mặt xuống. Cái làn nước lạnh buốt khiến cơ thể hắn trở nên tỉnh táo hơn, xua tan hết cơn ngái ngủ còn vương vấn. Một ít phút sau hắn bắt đầu thay đồ, trang bị đầy đủ mọi thứ trên người mới bước ra khỏi cửa phòng.
Chân đạp xuống mặt đất. Trái, phải, trái,... Eothur cảm thấy khung cảnh quanh mình còn đang chìm trong giấc ngủ say. Và để giải trí, hắn liền ngâm nghi một số lời nhạc của kiếp trước về buổi sáng sớm để lấy tinh thần.
“ Chào sáng sớm. “ Vài phút sau, Eothur chống tay bên hông đứng trên hàng rào nói với một người canh gác.
“ Vâng, thưa ngài. “
“ Có dấu hiệu gì chưa ? “ Vừa nhìn ra những đốm lửa mà họ đốt ngoài kia. Eothur vừa hỏi cậu ta.
“ Không có thưa ngài,... một chút cũng không. “
“ Ừm. Tiếp tục theo dõi đi. Tôi đi dạo quanh một vòng để xem xét. “ Eothur sải bước chân mình theo bờ tường. Hắn từ phía đông đi một vòng lên phía bắc rồi xuống lại phía tây. Cuối cùng là hướng Nam. Đúng ngay lúc mới vừa tới nơi, các trại lửa nhỏ xa xôi ngoài kia bỗng dưng bị dập tắt từng cái theo một thứ tự.
“ Đó là,... ? “ Người canh gác do dự cố nhìn cho ra rõ. Nhưng với con mắt tốt như Eothur thì chỉ cần chăm chú một đến hai giây là biết được cái gì đang làm lửa báo động tắt ở ngoài kia.
“ Đánh chuông. Gọi mọi người dậy đi,... ! “
“ Thưa,... “
“ Làm đi. Còn nữa, lát cậu nhớ là nên đứng sau chiến tuyến. Cố gắng bảo vệ mình. “
Người kia điêu đứng, sững sờ trước những lời căn dặn. Mất vài cái chớp mắt cậu ta mới lắp bắp trả lời và gật đầu lia lịa. Sau đó chạy tới cái chuông và làm nó vang inh tai khắp thị trấn. Khác với mọi hôm, hồi chuông sáng nay nghe sao lại trầm trọng, nặng nề đến thế. Còn đâu là những tiếng lanh lãnh, trong vắt và nghe vui tai.
“ Leng keng,... leng keng,... ! “ Rồi các hướng cũng trở nên ồn ào với các hồi chuông nặng nề như vậy.
Nguyên cả một thị trấn đang chìm trong giấc ngủ đều giật mình tỉnh dậy. “ Đến rồi,... chúng đến rồi,... “ Họ lẩm bẩm hốt hoảng đứng dậy và cố nhớ làm theo những gì được căn dặn ngày hôm qua. Phụ nữ và trẻ em bỏ hết đồ đạc không cần thiết, chạy ra khỏi nhà của mình để tới căn hầm trú ẩn. Nước, và đồ ăn đã được chuẩn bị ở bên trong đó. Người bị thương cũng đã nằm sẵn ở trong.
Tất cả trai tráng từ 14 tuổi trở lên mặc trên mình một bộ giáp sắt. Với người Beornings trưởng thành thì nó khá nhỏ, chỉ đủ bảo vệ ngực và một nửa cái bụng của họ. Hai bên nách cũng hơi chật chội mặc dù đã cố sửa chữa. Đầu đội theo mũ giáp, tay ai cũng được trang bị theo một cái khiên làm bằng thép. Có người là làm bằng gỗ vì không đủ số lượng.
Họ rời nhà và di chuyển theo đội hình được tập luyện cấp tốc. Đủ để biết chỗ mình đứng là nơi nào trên bục. Cung tên được phân phát khi leo lên tường.
“ Chúng dừng lại rồi ! “ Người trên tháp canh cất to tiếng. Báo hiệu cho những người chỉ huy bên dưới như Eothur, Grimbeorn, Bootbeorn, Pollay,...
Khoác trên mình thêm một lớp giáp da. Tay chống lên chuôi kiếm, Eothur đứng hiên ngang giữa những người chiến binh.
“ Mặt trời đang sáng. “ Quang cảnh trước mặt bọn họ đang hiện hình một cách rõ rệt. Lực lượng kẻ thù nằm xa khỏi tầm bắn cung tên, chúng dàn binh chia thành nhiều hàng ngũ khác nhau ở đối diện hướng Nam. Bất kể là hướng tây hay hướng đông do đều có những vật cản, nên không thích hợp được dàn trận. Nhưng khi tấn công thì chúng vẫn có khả năng chia qua hai bên cánh đó.
Eothur nheo mắt lại nhìn những tên cưỡi Wargs đứng trước hàng ngũ kẻ thù. Những tên chỉ huy của bọn chúng. Trong lòng hắn cũng bắt đầu đánh giá sức chiến đấu, quân đội thì đa phần đều là bộ binh. Ít Wargs, không Troll hay bất kỳ một lực lượng nào khác. Không máy bắn đá,... hay các khí tài quân sự. Hậu cần có vẻ như không có cũng có thể là đi phía sau chưa tới.
“ Chúng nghĩ chỉ bằng một đợt tấn công là có thể san bằng thị trấn. “ Eothur đoán được ý định của kẻ thù. Đợt đầu tiên chúng sẽ nhất định tung toàn bộ lực lượng của mình ra sân.
“ Ò, ó, o,... “ Lũ gà trống ở sân vườn bây giờ bắt đầu ưỡn ngực, cong đít mà cất tiếng gáy chào buổi sáng.
“ Một buổi sáng,... nguyền rủa. “ Gron đưa tay chỉnh lại chiếc mũ với cái miệng thì thầm.
“ Ù,... “ Cuối cùng, tiếng tù và ra lệnh tấn công của kẻ địch đã được ngân lên trong bầu trời. Bọn chúng lập tức di chuyển theo hàng lối như một đội quân La Mã thời Cộng Hòa. Các ngọn giáo hàng đầu tiên giương ra, phía sau là những chiếc thang được phân chia cho từng trung đội vác theo.
“ Hỡi những người Beornings và Woodmen. Trước mặt chúng ta là gì. Kẻ thù,... không. Tin ta đi, chúng chỉ là những sinh vật ghê tởm, yếu ớt. Các bạn không cần phải sợ hãi gì chúng. Chúng là những con giòi ngày đêm muốn phá hoại cuộc sống các bạn. Luôn nhăm nhe những thứ mà bạn yêu quý. Vì vậy nói cho ta nghe đi, các bạn có để chúng theo ý mình không ? “
“ Không,... Không bao giờ !!! “
“ Vậy còn chờ gì nữa, đá đít chúng ra khỏi đây ! “ Eothur hô lớn. “ Quyết chiến,... Quyết chiến,... ! “ Toàn bộ thị trấn với sự đóng góp của tất cả mọi người khiến bầu không khí sôi lên và cao trào nhất có thể. Ánh mắt của mọi người trở nên kiên cường và dũng cảm hơn. Gần như hận bản thân mình không thể lao ra để chém giết với từng tên Orc ngoài kia.
Trạng thái tinh thần đã được sẵn sàng cho một cuộc chiến.
“ Cung tên chuẩn bị,... ! “ “ Cung tên,... “ Theo hiệu lệnh của Eothur. Grimbeorn và những người chỉ huy nhanh chóng chỉ đạo người của mình. Tất cả cung tên được giương cao lên trời, chờ đợi lệnh tiếp theo.
Canh cho đến khi vào phạm vi bắn tốt nhất. Eothur mới cho phép.
“ Bắn !!!,... “ “ bắn,... “ “ giết chúng,... “ Hàng loạt mũi tên được phóng lên trời cao. Và nhờ trọng lực hấp dẫn, chúng về lại với mặt đất. Đâm thẳng tới những tên Orc như những món quà người Beornings chào đón các vị khách xa lạ không được mời.
“ Phập,... phập,... phập,... “ Hàng loạt kẻ địch gục ngã dưới mặt đất. Nhưng chúng vẫn không biết sợ hãi là gì, bước qua xác của đồng bọn tiến thẳng. “ Tiếp tục,... ! “ Cứ thế mà thêm hai lượt bắn tên nữa.
Eothur cẩn thận lưu ý những đội hình cung thủ của chúng. Vì do loài Orc sử dụng các loại cung ngắn nên tầm bắn chúng sẽ yếu hơn loại trường cung mà họ đang sử dụng.
“ Vụt,... vụt,... vụt,... “
Đến rồi, một số đội hình cung binh kẻ địch dừng chân. Hàng đầu tiên quỳ xuống một gối. Hàng hai và ba đứng thẳng người.
“ Nâng khiên !!! “ Trên tường rào các cung thủ theo lệnh rút lui và thay vào đó là những tấm khiên lớn giơ lên cao. Chống lại đợt phản công của quân thù.
“ A,... a,... a,... ! “ Ngay tại thời điểm họ phòng thủ. Các bộ binh quân Orc phá hàng mà chạy cực tốc. Cho dù đang núp sau tấm khiên, Eothur vẫn bằng tai nghe mà hình dung ra được.
“ Giáo, chuẩn bị ! “ Cảm nhận chúng đang đến gần và các lượt bắn bị giảm bớt. Eothur nhanh chóng xuất ra lệnh tiếp theo.
Một hơi thở nhịp nhàng, hai hơi thở, ba hơi thở. Ngay lúc này !
“ Phóng ! “ Các tấm khiên hạ thấp xuống bên dưới. Những người Beornings to khỏe với một cánh tay đã ném cây lao trong tay mình. Những cây lao chỉ dài hơn một mét, với cái đầu sắc nhọn được làm bằng gỗ. Lực nó bay ra chẳng thua kém gì với sức công phá của một cây nỏ.
Va chạm mạnh, có khi là xuyên qua được cơ thể của một số tên Orc như cắm đinh chúng vào bên trong đất. Quan sát thấy được, Eothur nhấc môi tự hào với thành quả của mình. Trí tưởng tượng của bản thân không hề sai, họ đúng là,... những người trời sinh ném lao.
“ Tự do !!! “ Cho họ hoạt động theo ý mình. Hàng loạt kẻ thù hàng đầu đã phải đổ xuống mặt đất. Tuy nhiên, đến đợt thứ tư thì phải dừng lại vì trong tay mỗi người chỉ được trang bị bốn đến năm cái.
“ Đá sẵn sàng ! “ Hết lao cũng là lúc chúng tới sát gần tường rào. Những chiếc thang kéo phía sau được nâng lên.
“ Ném ! “ Các tảng đá lớn ném xuống kẻ thù ở bên dưới. Va chạm những tên đang bắt thang. Đập vỡ đầu bọn chúng hay chỉ làm choáng, khiến cho tiến độ tấn công bị chậm dần.
“ Cúi đầu !!! “ Người Beornings phản xạ theo, họ hụp cơ thể mình xuống. Người Woodmen thì bắn tên ở sau lưng. Triệt hạ thêm một hàng ngũ tấn công kẻ thù trước mặt.
“ Nước đã sôi,... ! “ Phía sau có người báo tin cho Eothur.
“ Nâng nó lên !!! “ Bên dưới các người hóa gấu dùng hàm răng mình cắn đầu dây lôi đi. Phía trên thì có một cái ròng rọc, nâng chiếc nồi chứa đầy nước bẩn thỉu được đun thật là sùng sục không ngừng nghỉ. Trên bục người Woodmen lấy những cây móc sắt kéo nó sát vào, và cẩn thận tránh bị bỏng tay.
Người Beornings ở hàng đầu dùng tấm vải ướt. Nâng nó và đổ mạnh xuống bên dưới. Làm cho những tên Orc ở dưới chiến hào trúng phải và lăn lộn la hét liên tục. Chúng còn xô đẩy các chiếc thang làm đồng bọn rớt xuống. Gây ra sự hỗn loạn ở chiến tuyến đầu, ngăn cản bước chân kẻ sau tiến lên.
“ Bắn !!! “ Các cung thủ tiếp tục hạ tên xuống bên dưới.
Ở ngoài xa kia, các tay chỉ huy loài Orc chứng kiến quân mình chậm chạp, hỗn loạn liền la hét ầm lên.
“ Mẹ nó,... đúng là lũ ngu xuẩn. Còn chờ gì nữa, cho bắn tên đi. “
“ Nhưng còn quân ta thưa ngài ? “
“ Con “ Beep “... Nói nhiều vậy. Làm mau ! “ Tên chỉ huy tự nhiên tát thẳng mặt tên cận vệ bên cạnh. Đánh bay luôn vài chiếc răng đen của hắn ta rớt xuống đất.
Mấy tên khác xung quanh buộc phải giơ hiệu lệnh bằng lá cờ. Yêu cầu các tên đội trưởng cung binh hành động ngay tức khắc.
“ Ông kiểm kê hết số người bọn họ chưa ? “ Nghe thấy tiếng bước chân với đôi ủng làm bằng da thú, Eothur không cần nghiêng đầu nhìn ra sau mà mở miệng hỏi.
“ Hai mươi người. Đa phần là phụ nữ và người già. “
“ Hazz,... Pollay. Tôi nghĩ ông nên đuổi hết họ ra khỏi nơi này. “ Vẻ mặt Eothur khá ung dung khi phát ngôn ra những ngôn từ khó hiểu. Người ngoài mà nghe được hay nhìn thấy, thì nhất định sẽ gắt gỏng mắng hắn là một kẻ vô nhân tâm. Sao hắn lại dám nói ra cái câu chứa nhiều sự ích kỷ, và tính lạnh lùng tàn khốc như thế.
“ Họ không còn nơi nào để đi. “ Pollay đáp lại Eothur với cái giọng khàn đặc, không lộ ra một chút cảm xúc gì. Có vẻ như anh hiểu được ẩn ý nằm ẩn sâu bên trong thứ mình vừa nghe được. Nó đối lập với vẻ bề ngoài hoàn toàn như bóng tối và ánh sáng.
“ Phải,... Nếu không tới chúng ta. Thì họ có lẽ sẽ bị chết đói, chết khát hay bị giết bởi những tên trinh sát loài Orc quanh quẩn đâu đó. Ở đây, tỉ lệ sống sót của họ được tăng thêm vài ngày, có thức ăn, có nước sạch, người bảo vệ, y tế và cái hàng rào che chắn. “ Eothur bỗng dừng lại đột xuất trong vài giây. Và Pollay đã lắng nghe được những làn khí hơi thở thổi mạnh từ phổi, của người đưa lưng trước mình khe khẽ cất lên.
“ Thật lòng mà nói: Tôi nghĩ họ cũng chẳng thoát được bao nhiêu. Ở nơi đây họ chẳng kém gì với việc đưa mình vào một hố lửa lớn cả. “ Eothur hé miệng nói tiếp.
“ Ít ra vẫn còn hy vọng, đối với họ. “ Pollay bồi thêm một câu.
“ Tất nhiên. Hy vọng,... hãy mong nó sẽ ở cạnh ta đi. Chúng ta cũng chẳng có lựa chọn gì nhiều. “ Eothur nhún vai nói như đang tự nhủ với mình.
“ Mà tổng cộng số người trong thị trấn lên tới 300 thì phải ? “
“ Hơn. “
...
Dập dờn tỉnh lại trong cơn mê man. Eothur lặng lẽ lấy tay xoa bóp khuôn mặt của mình. Hắn ngồi dậy ở bên đầu giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời khi này vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là sáng sớm. Nhưng sắp đến rồi vì mặt trăng đang nằm khuất về phía Tây ngoài kia. Một hình lưỡi liềm như báo hiệu có chuyện chẳng tốt lành gì sắp xảy đến. Khỉ thật, sao trùng hợp một cách kỳ lạ vậy.
Hay do trí tưởng tượng cộng thêm sự lo lắng của bản thân nghĩ ra. Trong khi mặt trăng nó vẫn vậy như ngày nào tháng nào của nó.
Đứng dậy mò mẫm trong không gian tối. Eothur tới gần chậu nước và úp mặt xuống. Cái làn nước lạnh buốt khiến cơ thể hắn trở nên tỉnh táo hơn, xua tan hết cơn ngái ngủ còn vương vấn. Một ít phút sau hắn bắt đầu thay đồ, trang bị đầy đủ mọi thứ trên người mới bước ra khỏi cửa phòng.
Chân đạp xuống mặt đất. Trái, phải, trái,... Eothur cảm thấy khung cảnh quanh mình còn đang chìm trong giấc ngủ say. Và để giải trí, hắn liền ngâm nghi một số lời nhạc của kiếp trước về buổi sáng sớm để lấy tinh thần.
“ Chào sáng sớm. “ Vài phút sau, Eothur chống tay bên hông đứng trên hàng rào nói với một người canh gác.
“ Vâng, thưa ngài. “
“ Có dấu hiệu gì chưa ? “ Vừa nhìn ra những đốm lửa mà họ đốt ngoài kia. Eothur vừa hỏi cậu ta.
“ Không có thưa ngài,... một chút cũng không. “
“ Ừm. Tiếp tục theo dõi đi. Tôi đi dạo quanh một vòng để xem xét. “ Eothur sải bước chân mình theo bờ tường. Hắn từ phía đông đi một vòng lên phía bắc rồi xuống lại phía tây. Cuối cùng là hướng Nam. Đúng ngay lúc mới vừa tới nơi, các trại lửa nhỏ xa xôi ngoài kia bỗng dưng bị dập tắt từng cái theo một thứ tự.
“ Đó là,... ? “ Người canh gác do dự cố nhìn cho ra rõ. Nhưng với con mắt tốt như Eothur thì chỉ cần chăm chú một đến hai giây là biết được cái gì đang làm lửa báo động tắt ở ngoài kia.
“ Đánh chuông. Gọi mọi người dậy đi,... ! “
“ Thưa,... “
“ Làm đi. Còn nữa, lát cậu nhớ là nên đứng sau chiến tuyến. Cố gắng bảo vệ mình. “
Người kia điêu đứng, sững sờ trước những lời căn dặn. Mất vài cái chớp mắt cậu ta mới lắp bắp trả lời và gật đầu lia lịa. Sau đó chạy tới cái chuông và làm nó vang inh tai khắp thị trấn. Khác với mọi hôm, hồi chuông sáng nay nghe sao lại trầm trọng, nặng nề đến thế. Còn đâu là những tiếng lanh lãnh, trong vắt và nghe vui tai.
“ Leng keng,... leng keng,... ! “ Rồi các hướng cũng trở nên ồn ào với các hồi chuông nặng nề như vậy.
Nguyên cả một thị trấn đang chìm trong giấc ngủ đều giật mình tỉnh dậy. “ Đến rồi,... chúng đến rồi,... “ Họ lẩm bẩm hốt hoảng đứng dậy và cố nhớ làm theo những gì được căn dặn ngày hôm qua. Phụ nữ và trẻ em bỏ hết đồ đạc không cần thiết, chạy ra khỏi nhà của mình để tới căn hầm trú ẩn. Nước, và đồ ăn đã được chuẩn bị ở bên trong đó. Người bị thương cũng đã nằm sẵn ở trong.
Tất cả trai tráng từ 14 tuổi trở lên mặc trên mình một bộ giáp sắt. Với người Beornings trưởng thành thì nó khá nhỏ, chỉ đủ bảo vệ ngực và một nửa cái bụng của họ. Hai bên nách cũng hơi chật chội mặc dù đã cố sửa chữa. Đầu đội theo mũ giáp, tay ai cũng được trang bị theo một cái khiên làm bằng thép. Có người là làm bằng gỗ vì không đủ số lượng.
Họ rời nhà và di chuyển theo đội hình được tập luyện cấp tốc. Đủ để biết chỗ mình đứng là nơi nào trên bục. Cung tên được phân phát khi leo lên tường.
“ Chúng dừng lại rồi ! “ Người trên tháp canh cất to tiếng. Báo hiệu cho những người chỉ huy bên dưới như Eothur, Grimbeorn, Bootbeorn, Pollay,...
Khoác trên mình thêm một lớp giáp da. Tay chống lên chuôi kiếm, Eothur đứng hiên ngang giữa những người chiến binh.
“ Mặt trời đang sáng. “ Quang cảnh trước mặt bọn họ đang hiện hình một cách rõ rệt. Lực lượng kẻ thù nằm xa khỏi tầm bắn cung tên, chúng dàn binh chia thành nhiều hàng ngũ khác nhau ở đối diện hướng Nam. Bất kể là hướng tây hay hướng đông do đều có những vật cản, nên không thích hợp được dàn trận. Nhưng khi tấn công thì chúng vẫn có khả năng chia qua hai bên cánh đó.
Eothur nheo mắt lại nhìn những tên cưỡi Wargs đứng trước hàng ngũ kẻ thù. Những tên chỉ huy của bọn chúng. Trong lòng hắn cũng bắt đầu đánh giá sức chiến đấu, quân đội thì đa phần đều là bộ binh. Ít Wargs, không Troll hay bất kỳ một lực lượng nào khác. Không máy bắn đá,... hay các khí tài quân sự. Hậu cần có vẻ như không có cũng có thể là đi phía sau chưa tới.
“ Chúng nghĩ chỉ bằng một đợt tấn công là có thể san bằng thị trấn. “ Eothur đoán được ý định của kẻ thù. Đợt đầu tiên chúng sẽ nhất định tung toàn bộ lực lượng của mình ra sân.
“ Ò, ó, o,... “ Lũ gà trống ở sân vườn bây giờ bắt đầu ưỡn ngực, cong đít mà cất tiếng gáy chào buổi sáng.
“ Một buổi sáng,... nguyền rủa. “ Gron đưa tay chỉnh lại chiếc mũ với cái miệng thì thầm.
“ Ù,... “ Cuối cùng, tiếng tù và ra lệnh tấn công của kẻ địch đã được ngân lên trong bầu trời. Bọn chúng lập tức di chuyển theo hàng lối như một đội quân La Mã thời Cộng Hòa. Các ngọn giáo hàng đầu tiên giương ra, phía sau là những chiếc thang được phân chia cho từng trung đội vác theo.
“ Hỡi những người Beornings và Woodmen. Trước mặt chúng ta là gì. Kẻ thù,... không. Tin ta đi, chúng chỉ là những sinh vật ghê tởm, yếu ớt. Các bạn không cần phải sợ hãi gì chúng. Chúng là những con giòi ngày đêm muốn phá hoại cuộc sống các bạn. Luôn nhăm nhe những thứ mà bạn yêu quý. Vì vậy nói cho ta nghe đi, các bạn có để chúng theo ý mình không ? “
“ Không,... Không bao giờ !!! “
“ Vậy còn chờ gì nữa, đá đít chúng ra khỏi đây ! “ Eothur hô lớn. “ Quyết chiến,... Quyết chiến,... ! “ Toàn bộ thị trấn với sự đóng góp của tất cả mọi người khiến bầu không khí sôi lên và cao trào nhất có thể. Ánh mắt của mọi người trở nên kiên cường và dũng cảm hơn. Gần như hận bản thân mình không thể lao ra để chém giết với từng tên Orc ngoài kia.
Trạng thái tinh thần đã được sẵn sàng cho một cuộc chiến.
“ Cung tên chuẩn bị,... ! “ “ Cung tên,... “ Theo hiệu lệnh của Eothur. Grimbeorn và những người chỉ huy nhanh chóng chỉ đạo người của mình. Tất cả cung tên được giương cao lên trời, chờ đợi lệnh tiếp theo.
Canh cho đến khi vào phạm vi bắn tốt nhất. Eothur mới cho phép.
“ Bắn !!!,... “ “ bắn,... “ “ giết chúng,... “ Hàng loạt mũi tên được phóng lên trời cao. Và nhờ trọng lực hấp dẫn, chúng về lại với mặt đất. Đâm thẳng tới những tên Orc như những món quà người Beornings chào đón các vị khách xa lạ không được mời.
“ Phập,... phập,... phập,... “ Hàng loạt kẻ địch gục ngã dưới mặt đất. Nhưng chúng vẫn không biết sợ hãi là gì, bước qua xác của đồng bọn tiến thẳng. “ Tiếp tục,... ! “ Cứ thế mà thêm hai lượt bắn tên nữa.
Eothur cẩn thận lưu ý những đội hình cung thủ của chúng. Vì do loài Orc sử dụng các loại cung ngắn nên tầm bắn chúng sẽ yếu hơn loại trường cung mà họ đang sử dụng.
“ Vụt,... vụt,... vụt,... “
Đến rồi, một số đội hình cung binh kẻ địch dừng chân. Hàng đầu tiên quỳ xuống một gối. Hàng hai và ba đứng thẳng người.
“ Nâng khiên !!! “ Trên tường rào các cung thủ theo lệnh rút lui và thay vào đó là những tấm khiên lớn giơ lên cao. Chống lại đợt phản công của quân thù.
“ A,... a,... a,... ! “ Ngay tại thời điểm họ phòng thủ. Các bộ binh quân Orc phá hàng mà chạy cực tốc. Cho dù đang núp sau tấm khiên, Eothur vẫn bằng tai nghe mà hình dung ra được.
“ Giáo, chuẩn bị ! “ Cảm nhận chúng đang đến gần và các lượt bắn bị giảm bớt. Eothur nhanh chóng xuất ra lệnh tiếp theo.
Một hơi thở nhịp nhàng, hai hơi thở, ba hơi thở. Ngay lúc này !
“ Phóng ! “ Các tấm khiên hạ thấp xuống bên dưới. Những người Beornings to khỏe với một cánh tay đã ném cây lao trong tay mình. Những cây lao chỉ dài hơn một mét, với cái đầu sắc nhọn được làm bằng gỗ. Lực nó bay ra chẳng thua kém gì với sức công phá của một cây nỏ.
Va chạm mạnh, có khi là xuyên qua được cơ thể của một số tên Orc như cắm đinh chúng vào bên trong đất. Quan sát thấy được, Eothur nhấc môi tự hào với thành quả của mình. Trí tưởng tượng của bản thân không hề sai, họ đúng là,... những người trời sinh ném lao.
“ Tự do !!! “ Cho họ hoạt động theo ý mình. Hàng loạt kẻ thù hàng đầu đã phải đổ xuống mặt đất. Tuy nhiên, đến đợt thứ tư thì phải dừng lại vì trong tay mỗi người chỉ được trang bị bốn đến năm cái.
“ Đá sẵn sàng ! “ Hết lao cũng là lúc chúng tới sát gần tường rào. Những chiếc thang kéo phía sau được nâng lên.
“ Ném ! “ Các tảng đá lớn ném xuống kẻ thù ở bên dưới. Va chạm những tên đang bắt thang. Đập vỡ đầu bọn chúng hay chỉ làm choáng, khiến cho tiến độ tấn công bị chậm dần.
“ Cúi đầu !!! “ Người Beornings phản xạ theo, họ hụp cơ thể mình xuống. Người Woodmen thì bắn tên ở sau lưng. Triệt hạ thêm một hàng ngũ tấn công kẻ thù trước mặt.
“ Nước đã sôi,... ! “ Phía sau có người báo tin cho Eothur.
“ Nâng nó lên !!! “ Bên dưới các người hóa gấu dùng hàm răng mình cắn đầu dây lôi đi. Phía trên thì có một cái ròng rọc, nâng chiếc nồi chứa đầy nước bẩn thỉu được đun thật là sùng sục không ngừng nghỉ. Trên bục người Woodmen lấy những cây móc sắt kéo nó sát vào, và cẩn thận tránh bị bỏng tay.
Người Beornings ở hàng đầu dùng tấm vải ướt. Nâng nó và đổ mạnh xuống bên dưới. Làm cho những tên Orc ở dưới chiến hào trúng phải và lăn lộn la hét liên tục. Chúng còn xô đẩy các chiếc thang làm đồng bọn rớt xuống. Gây ra sự hỗn loạn ở chiến tuyến đầu, ngăn cản bước chân kẻ sau tiến lên.
“ Bắn !!! “ Các cung thủ tiếp tục hạ tên xuống bên dưới.
Ở ngoài xa kia, các tay chỉ huy loài Orc chứng kiến quân mình chậm chạp, hỗn loạn liền la hét ầm lên.
“ Mẹ nó,... đúng là lũ ngu xuẩn. Còn chờ gì nữa, cho bắn tên đi. “
“ Nhưng còn quân ta thưa ngài ? “
“ Con “ Beep “... Nói nhiều vậy. Làm mau ! “ Tên chỉ huy tự nhiên tát thẳng mặt tên cận vệ bên cạnh. Đánh bay luôn vài chiếc răng đen của hắn ta rớt xuống đất.
Mấy tên khác xung quanh buộc phải giơ hiệu lệnh bằng lá cờ. Yêu cầu các tên đội trưởng cung binh hành động ngay tức khắc.