Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)
Chương 328 : Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (8)
Ngày đăng: 17:47 30/04/20
Từ rạp chiếu phim đi ra đã là tám giờ rưỡi tối.
Hai người còn chưa ăn tối, sau khi lên xe, Cố Dư Sinh liền hỏi: “Muốn ăn chút gì không?”
Tần Chỉ Ái cũng không nghĩ nhiều trả lời: “Gì cũng được ạ!”
Cố Dư Sinh lái xe đi, trong đầu nghĩ đến những chỗ hắn đã từng đi
nghĩ tới nghĩ lui một lần, cuối cùng không biết tại sao lại nghĩ tới
Trần Ký.
Ban đầu hắn còn không biết mình thích cô, ngày đó ở trước cổng trường cấp ba ngẫu nhiên gặp cô, lại muốn cùng cô đến Trần Ký ăn cơm.
Trên đường đi gặp Tần Dương và kẻ xấu, tâm tình của hắn lại không tốt, liền lỗi hẹn.
Chuyện khi đó hắn làm chưa được, bây giờ có thể tiếp tục hoàn thành, cũng coi như là một bắt đầu cho tương lai của cô và hắn.
......
Cố Dư Sinh không nói chuyện, Tần Chỉ Ái cho rằng hắn muốn đến nơi nào đó ăn cơm, cô nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lại nghĩ đến Trần
Ký.
.......
Cơm nước xong đã là 11 giờ.
Trước cửa Trần Ký bình thường rất đông, chắn dường dành riêng cho người đi bộ, lúc này họ đang tụm năm tụm ba đi trên đường.
Có thể là do thấy cô vui vẻ như vậy, coi phim rồi ăn cơm, tâm tình
của Cố Dư Sinh thật sự rất tốt, trên đường dành cho người đi bộ lúc này
đã có mấy cửa hàng lục tục đóng cửa, Cố Dư Sinh đứng ở cửa Trần Ký, nhìn chung quanh, vẫn hỏi Tần Chỉ Ái một câu: “Có muốn đi một chút không?”
Lúc còn đi học, mấy cặp tình nhân trong trường rất thường hay làm mấy chuyện như đi xem phim, sau đó đi ăn cơm, rồi lại tản bộ trên sân thể
dục.
Khi đó mỗi khi cô nghe được từ miệng Hứa Ôn Noãn những lời cô ấy kể
khi cùng đi chơi với Ngô Hạo, đi xem phim gì, ăn cơm ở đâu, lại từ từ
nắm tay nhau đi trên quãng trường như thế nào, Tần Chỉ Ái sau khi nghe
xong sẽ nằm nhoài trên bàn học, ảo tưởng không biết đến khi nào mình mới được cùng Cố Dư Sinh đi xem phim, sau đó ăn một bữa cơm, rồi lại cùng
nhau sải bước đây?
Đêm nay cô chỉ hy vọng có thể xem được một bộ phim, không ngờ lại còn được đi ăn, bây giờ lại có thể đi dạo…
Tần Chỉ Ái thật sự rất vui vẻ, nhưng sau những hài lòng kia lại làm
cho cô thương cảm, cho tới khi cô cười gật đầu với Cố Dư Sinh, lúc chuẩn bị nói chuyện, đáy mắt đã chua xót, cô vội cúi đầu, mắt đỏ lên, cười
nói: “Được ạ!”