Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)
Chương 466 : Điều tra cô ấy (6)
Ngày đăng: 17:49 30/04/20
Lục Bán Thành liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, biết hắn có thể là muốn bàn chuyện gì với mình liền gật đầu trả lời: “Được.”
Cố Dư Sinh không trả lời, lại quẹo ở giao lộ phía trước, lái xe về phía khách sạn bốn mùa.
......
Rạng sáng, quán café trong khách sạn ngoài ba nhân viên phục vụ ra cũng không có ai khác.
Trong quán café có âm nhạc êm dịu, Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành đi theo nhân viên vào một bàn sát cửa sổ.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa menu cho họ, Cố Dư Sinh không nhận, trực tiếp ra hiệu cho Lục Bán Thành gọi.
Lục Bán Thành uống nhiều rượu rồi, trong bụng có chút khó chịu, gọi một ly hồng trà, Cố Dư Sinh nói theo: “Cũng vậy.”
Nhân viên phục vụ sau khi rời đi, Lục Bán Thành vật vã một hồi mới dựa vào
gối sau lưng, tìm một tư thế ngồi xong mới hỏi: “Sáng mai bay sao?”
“Ừ.” Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ánh đèn óng ánh ngoài cửa sổ, khẽ lên tiếng.
“Không về thăm nhà một chút sao?”
Cố Dư Sinh không trả lời, hắn thật sự muốn về thăm ông nhưng lại không muốn gặp người phụ nữ kia.
Mãi đến đêm… sinh nhật Lục Bán Thành, hắn nhận được điện thoại nói ông xảy ra tai nạn xe, là Lương Đậu Khấu liều mình cứu ông.
Ông hai lần từ cõi chết trở về đều là do người nhà họ Lương cứu, ông vốn
muốn thỏa hiệp lúc này lại thay đổi cách suy nghĩ, chẳng cần hỏi ý kiến
của hắn lại chạy đến Lương gia chọn ngày lành làm lễ cưới.
Lúc đó hắn không còn cách nào khác nên phải từ Bắc Kinh bay tới Thượng Hải.
Lương Đậu Khấu muốn gả cho hắn không phải sao? Người không trở lại, để xem
bọn họ cưới ai, đi một năm không buông tha thì hai năm, hai năm không
được thì ba năm… Một ngày nào đó, người nhà họ Lương sẽ không chịu được, mà một người phụ nữ chỉ có một thời thanh xuân, cũng không thể cứ kéo
dài mãi được.
Chỉ là một buổi chiều, hắn đột nhiên có ý định trở về trong đầu.
Trở về có ý nghĩa là gì, hắn hiểu.
Nhưng không trở lại, hắn sợ hắn sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Dù sao, hắn cũng đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều thứ.
Hắn sợ có vài thứ nếu bản thân không nỗ lực nắm lấy, đến cuối cùng sẽ thật sự không còn gì cả, cô độc đến suốt cuộc đời.
Nhân viên phục vụ đem hai ly hồng trà bưng đến, rón rén đặt lên bàn: “Hai vị, mời dùng.”
Lời nói của cô ta làm Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm ánh đèn ngoài kia lóe
mắt nhìn về phía Lục Bán Thành, nói: “Bán Thành, hôm nay tôi đụng phải
một cô bé, tôi luôn có cảm giác chính là cô ấy.”