Eragon 2 (Eldest) - Đại Ca

Chương 55 : Chạy trốn

Ngày đăng: 13:16 19/04/20


Sau khi cân nhắc mọi khía cạnh kế hoạch của Jeod và đồng ý thi hành - với một vài sửa đổi – Roran bảo Nolfavrell tới quán trọ Hạt Dẻ Xanh đón bà Gertrude và Mandel, vì Jeod mời cả nhóm về nhà ông nghỉ.



Jeod đứng dậy nói:



- Bây giờ tôi xin phép cáo lui để đi trình diện bà ấy, và cũng để xem bà ấy có đồng ý cùng đi tới Surda không. Các vị có thể nghỉ ngơi trong mấy phòng trên lầu hai. Bữa ăn dọn xong Rolf sẽ vào mời các vị.



Ông ra khỏi phòng, lão Loring nói nhỏ:



- Này, để ông ta đi hỏi ý bà chằn tinh đó, có là điều khôn ngoan không vậy?



Roran nhún vai:



- Khôn hay dại thì chúng ta cũng không thể ngăn ông ta được. Cháu thấy ông ta không làm vậy thì cũng chẳng được yên thân.



Thay vì vào phòng ngay, Roran đi vơ vẩn trong nhà vừa để suy nghĩ về những điều ông Jeod nói vừa tránh gặp mấy tay phục vụ. Anh đến bên cửa sổ trông xuống tàu ngựa cuối vườn, hít đầy lồng ngực không khí quen nồng mùi khói cỏ và phân chuồng.



- Cậu có ghét nó không?



Giật mình quay lại, Roran thấy Birgit đứng ngay bực cửa. Chị ta vừa cuốn lại khăn choàng trên vai, vừa bước lại gần. Dù biết rất rõ câu hỏi của chị, Roran vẫn hỏi:



- Ghét ai?



- Eragon. Cậu ghét nó không?



Nhìn lên bầu trời đang tối dần, Roran trầm ngâm nói:



- Tôi không biết. Tôi ghét nó vì đã gây nên cái chết của cha tôi, nhưng nghĩ nó vẫn là người trong gia đình, tôi lại thương nó...Chắc tôi sẽ chẳng muốn gặp lại Eragon, nếu không vì cần nó để cứu Katrina.



- Cũng như tôi cần và ghét cậu vậy, Cây-búa.



- A, vậy thì chúng ta phải đoàn kết với nhau, đúng không? Chị giúp tôi tìm Eragon, để mượn tay nó giết Razac trả thù cho anh Quimby...



- Đúng. Sau đó chính tay tôi sẽ tính sổ cậu.



Roran nhìn thẳng đôi mắt không hề chớp trong một lúc của Birgit, nhận ra sự ràng buộc giữa hai người. Anh cảm thấy phấn chấn vì hai người cùng chia sẻ một mục đích, một ngọn lửa chăm hờn như nhau; điều đó thôi thúc hai người hành động, trong khi người khác còn e ngại ngập ngừng. Dường như, trên phương diện tinh thần, chị ta mang cùng dòng máu với Roran.



Trở vào, khi qua phòng ăn, Roran nghe tiếng ông Jeod. Anh tò mò nhìn qua khe cửa: Jeod đang đứng trước một người đàn bà nhỏ bé, tóc vàng – Roran đoán là bà Helen.



- Anh tưởng tôi tin đó là chuyện thật sao?



- Không. Anh biết em không tin.



- Vậy mà anh vẫn rủ tôi đi trốn cùng anh?



- Đã có lần em bảo muốn rời xa gia đình, đi khắp nơi cùng anh. Em đã năn nỉ anh đưa em đi ngay khỏi thành Teirm này.



- Phải. Đã có lần, nhưng khi đó vết thẹo và thanh gươm của anh làm tôi lầm tưởng anh là một con người đầy hào khí...



- Anh vẫn là con người đó. Anh biết đã có lỗi với em, Helen. Nhưng anh vẫn yêu em và chỉ mong em được an toàn. Ở lại đây, anh không còn chút tương lai nào, chỉ đem lại những bất hạnh đến gia đình em. Em có thể trở về với cha hay ra đi cùng anh. Điều nào làm em hạnh phúc hơn thì cứ làm. Tuy nhiên, anh xin em cho anh một cơ hội thứ hai, để có can đảm rời khỏi nơi này và bỏ lại tất cả những kỷ niệm cay đắng của chúng ta lại phía sau. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu tại Surda.



Im lặng một lúc, Helen hỏi:



- Cậu bé ở đây trước kia là kỵ sĩ rồng thật sao?



- Thật. Gió đang đổi chiều rồi, Helen. Varden sắp mở cuộc tấn công, người lùn đang tập kết lại, thần tiên đang xôn xao chờ đợi giờ hành động trong các nơi ẩn cư của họ. Chiến tranh đã cận kề và nếu chúng ta may mắn, bạo chúa Galbatorix đã đến ngày tàn.



- Anh có phải là một nhân vật trong tổ chức Varden không?



- Anh đã có công phần nào trong việc thu hồi trứng của Saphira.



- Vậy thì anh cũng là người có địa vị tại Surda chứ?



- Anh...đoán thế.



Jeod đặt tay lên vai vợ. Helen để yên, thì thầm:



- Jeod, đừng ép em. Lúc này em chưa thể quyết định được gì đâu.



- Em sẽ nghĩ lại chứ?



Helen rùng mình:



- Ồ, có chứ, em sẽ suy nghĩ kỹ chuyện này.



Roran quay gót, tim nhói đau, nghĩ tới Katrina.



Trong bữa ăn tối, Roran thấy đối mắt Helen luôn hướng về anh. Roran tin chắc, bà ta đang quan sát, đánh giá và so sánh anh với Eragon.



Sau bữa ăn, Roran ngoắc Mandel ra sân sau nhà:



- Ta muốn nói chuyện riêng với em.



- Chuyện gì ạ?
- Ta rất hiểu điều đó, cháu không cần phải giảng giải nữa. Chúng ta làm việc phải làm thật, nhưng đừng yêu cầu ta vui mừng trước đau khổ do chính mình gây ra cho người khác, để mình được an toàn.



Tới trưa, những mái chèo được xếp lại. Gió thuận chiều từ phương bắc đẩy Cánh Rồng đi.



Con tàu chật như nêm, nhưng Roran tin, khéo thu xếp, họ sẽ tới Surda chỉ với một vài trục trặc không đáng kể. Điều đáng lo nhất là khẩu phần lương thực, phải rất dẻ xẻn, mới không bị xảy ra nạn chết đói. Và với lượng người quá đông như thế này rất dễ xảy ra bệnh tật.



Sau khi nghe Uthar dặn dò về sự thận trọng của kỷ luật trên tàu, dân làng tự động bắt tay ngay vào những việc cần thiết, như săn sóc các vết thương, thu dọn hành lý, xếp đặt chỗ ngủ cho ngăn nắp. Họ cũng chọn ra những người trám vào những vị trí còn thiếu trên tàu: ai nấu ăn, ai được người của Uthar huấn luyện thành thủy thủ...



Roran đang mắc võng dùm thím Elain thì bị lôi kéo vào vụ bàn cãi sôi nổi của Odele, gia đình cô và Frewin (anh chàng này đã tách khỏi nhóm của Torson để tò mò theo sát Odele). Hai anh chị muốn lấy nhau, nhưng cha mẹ Odele quyết liệt phản đối – vì lý do anh chàng thuỷ thủ trẻ tuổi này không cha mẹ, nghề nghiệp thấp kém, chẳng có gì bảo đảm tối thiểu cho cuộc sống của con gái họ. Roran cho rằng hai người đã mê tít nhau rồi, chấp nhận cho xong – làm sao ngăn cách nổi khi chúng cứ bám riết lấy nhau trên con tàu chật ních này. Cha mẹ Odele gạt phăng lý lẽ của Roran.



Anh bực mình hỏi:



- Vậy chú thím định làm gì nào? Trói cô ta lại à? Cháu tin là Frewin càng thêm...



- Razac.



Có tiếng hốt hoảng kêu lên. Roran rút ngay cây búa khỏi thắt lưng, vừa leo lên thang, chui vội qua cửa hầm tàu vừa quay sang bên la lớn. Chạy như bay tới toán người đang tụ tập trong phòng lái, Roran ngừng lại bên cạnh chú Horst, nhìn theo tay ông chỉ.



Một trong hai con "chiến mã" khủng khiếp của Razac đang chập chờn bay lượn như một cái bóng tả tơi trên bờ biển, với một tên Razac trên lưng. Nhìn chúng giữa ban ngày mà sự hãi hùng trong Roran không hề giảm. Anh rùng mình khi con quái có cánh rú lên tiếng kêu khiếp đảm, tiếp ngay sau là giọng tên Razac rỉ rả như tiếng côn trùng bập bềnh trên mặt nước, yếu ớt nhưng rõ ràng dứt khoát.



- Các người không thoát nổi đâu.



Roran quay nhìn cỗ máy bắn đá. Không thể quay mũi máy hướng về hai con quái được. Anh hỏi lớn:



- Ai có nỏ không?



- Tôi có.



Baldor lên tiếng, rồi quỳ gối mắc dây vào nỏ:



- Đừng để nó thấy tôi.



Mọi người quây thành một vòng kín quanh Baldor. Chú Horst lẩm bẩm:



- Sao chúng không tấn công?



Roran bối rối tìm không ra nguyên nhân, chính ông Jeod lên tiếng:



- Có lẽ vì trới quá sáng. Razac chỉ đi săn về đêm. Theo tôi biết, chúng rất ngại đi xa tổ khi mặt trời chưa lặn.



Bà Gertrude bảo:



- Không chỉ có vậy. Tôi nghĩ chúng sợ biển.



- Sợ biển?



- Nhìn đi. Từ lúc chúng xuất hiện, chưa hề bay xa bờ tới một mét.



- Bà nói phải.



Roran bảo bà Gertrude và thầm nhủ: "Ít ra mình có thể lợi dụng yếu điểm này của chúng".



Mấy giây sau, Baldor bảo:



- Sẵn sàng.



Mọi người nhảy tránh sang một bên. Baldor đứng bật dậy, kéo căng dây nỏ, buông tay.



Một phát bắn đang mặt anh hùng! Hai con quái ở quá xa tầm bắn – xa hơn bất cứ điểm nào của Roran từng thấy bắn bằng cung tên – vậy mà Baldor đã nhắm trúng đích. Mũi tên của anh trúng ngay sườn phải con quái đang bay. Tiếng rú của quái vật bị thương làm cửa kính trên tàu vỡ vụn, đá trên bờ biển tan ra từng mảng. Roran vội vàng bịt chặt hai tai. Tiểng rú vẫn lanh lảnh kéo dài khi con quái đổi hướng, quay vào bờ, chìm khuất sau dãy đồi mịt mù sương.



Ông Jeod mặt nhợt nhạt, hỏi Baldor:



- Cháu giết chết nó rồi à?



- Cháu e là không. Chắc nó chỉ bị thương thôi.



Loring vừa ra tới, vẻ hài lòng, nhận xét:



- A, nhưng ít ra cháu cũng đã làm nó đau. Ta cá là chúng phải đắn đo dữ lắm, nếu muốn làm phiền chúng ta lần nữa.



Nhưng Roran lại rầu rĩ nói:



- Ông Loring ơi đừng vội mừng...



Chú Horst thắc mắc:



- Vì sao?



- Vì...bây giờ thì triều đình đã biết chính xác chúng ta đang ở đâu.



Cả phòng lái chìm vào im lặng. Tất cả thấm thía lời Roran vừa nói