Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 16 : Tiệc tùng cùng bằng hữu

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Ra khỏi nhà bạt đỏ của Nasuada, Eragon và Saphira - với đoàn thần tiên bao quanh - đi tới căn lều nhỏ đã được cấp khi nó gia nhập Varden tại Cánh Đồng Cháy. Một thùng nước sôi đang chờ sẵn, những cuộn hơi nước lóng lánh sắc màu trong nắng quái mặt trời chiều.



Vào trong lều, và sau khi kiểm tra để biết chắc không ai lục lọi đồ đạc trong thời gian nó vắng mặt, Eragon thận trọng lấy áo giáp ra khỏi ba lô, cất dưới giường. Bộ giáp cần được lau chùi và tra dầu, nhưng việc đó chưa làm được ngay lúc này. Nó thò tay sâu vào gầm giường sờ soạn trong tối cho tới khi gặp một vật dài và cứng rắn. Lấy ra, nó đặt gói đó lên đầu gối. Cới dây buộc rồi nó lần lượt mở từng lớp vải.



Từng phân một, cán kiếm bọc da của Murtagh hiện ra trước mắt. Eragon ngừng lại. Một đoạn dài trên lưỡi kiếm sáng loáng lởm chởm như răng cưa. Dấu vết lần Murtagh chống đỡ những cú chém của Eragon bằng thanh Zarroc.



Đầu óc phân vân, Eragon ngồi nhìn lom lom thanh kiếm. Hôm sau trận đánh, không biết điều gì đã thúc giục nó trở lại chiến trường, nhặt thanh kiếm Murtagh đã ném lên đám đất bị dày xéo ngổn ngang. Mới qua một đêm, mặt thép đã lốm đốm rỉ sét. Với một câu thần chú, nó xóa sạch vết bị hoen mòn. Có lẽ vì Murtagh đã lấy kiếm của nó, nên nó cảm thấy phải lấy kiếm của Murtagh, như một sự hoán đổi không chủ ý và không tương xứng. Có lẽ vì nó muốn giữ như một vật ghi nhớ về mối bất hòa lưu huyết đó. Cũng có lẽ vì, nó vẫn ngấm ngầm thương yêu Murtagh bất chấp hoàn cảnh nghiệt ngã đã làm nó và Murtagh thành hai kẻ đối đầu. Dù căm ghét những gì Murtagh đã trở thành, và cũng thương hắn vì điều đó, Eragon không thể chối bỏ mối quan hệ tồn tại giữa hai người. Đó là một định mệnh chung. Nếu không vì một sự ngẫu nhiên khi được sinh ra, thì nó đã lớn lên trong Urubaen, và Murtagh thì trong thung lũng Palancar, lúc đó vị trí hai anh em đã đảo lộn. Hai cuộc đời cuốn vào nhau một cách tàn nhẫn.



Eragon niệm chú cho mặt kiếm phẳng lại, và nối liền những khoảng cách lởm chởm trên lưỡi kiếm. Nhưng rồi nó tự hỏi, có nên giữ lại không. Nó đã giữ nhưng vết thẹo do tà thần Durza gây ra như một sự nhắc nhở cuộc đối đầu với hắn, cho đến khi được những con rồng tẩy xóa trong hội huyết thệ. Nó sẽ giữ lại vết thẹo này sao? Liệu nó có đủ sức giữ lại vết sẹo tinh thần đau đớn này không? Toàn thể Varden sẽ nghĩ gì, khi nó vung lên thanh kiếm của một tên phản bội? Zarroc là một món quà của ông Brom, nó không thể từ chối và cũng không ân hận khi đón nhận. Nhưng nó cũng không bị bắt buộc phải đeo thanh kiếm vô danh này bên người.



Eragon nghĩ: "Mình cần một thanh kiếm. Nhưng không phải thanh này."



Gói thanh kiếm, nó nhét lại xuống gầm giường. Rồi vắt sơ mi, áo trấn thủ sạch lên tay, nó ra khỏi lều, đi tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc lên người bộ đồ làm bằng vải lámarae, nó tới gặp Nasuada gần mấy lều của các thầy thuốc, theo lời cô đề nghị. Saphira bay trên cao, vì theo lời cô rồng: "Dưới đất em bị gò bó lắm; cứ luôn va chạm vào mấy cái lều. Hơn nữa, nếu đi bộ cùng anh, đám đông lại vây quanh, em không nhúc nhích nổi."



Nasuada đang đứng chờ bên ba cột cờ với những lá cờ đuôi nheo rực rỡ, im lìm trong làn không khí mát mẻ. Cô đã thay đổi trang phục: Bộ váy dài, nhẹ nhàng của mùa hè, màu rơm nhạt. Mái tóc dày, nghễu nghện trên đầu, được thắt gọn bằng một giải băng trắng.



Cô mỉm cười với Eragon. Nó cười lại và vội vàng rảo bước. Khi tới gần, các vệ sĩ của nó hòa nhập với các vệ sĩ của Nasuada. Vẻ nghi ngờ nổi rõ trên mặt đám Ó Đêm và các thần tiên.



Nasuada nắm cánh tay Eragon, vừa bước qua biển lều vải, vừa thoải mái chuyện trò. Bên trên, Saphira lượn vòng vòng, sẵn sàng chờ hạ cánh. Eragon và Nasuada nói đủ thứ chuyện, tuy nhiên cô không hề hé môi đề cập tới một điều quan trọng nào. Nhưng sự thông minh, nét tươi tắn, và những nhận xét sắc sảo của cô đã mê hoặc Eragon. Nó cảm thấy nói với cô thật dễ chịu và lắng nghe cô nói càng dễ chịu hơn, và điều đó làm nó nhận ra là đã quí mến cô biết ngần nào. Đây là một cảm xúc mới trong mối quan hệ giữa hai người. Ngoài mợ Marian với những kỷ niệm mơ hồ, thế giới nó lớn lên chỉ toàn đàn ông con trai, chưa bao giờ nó có cơ hội kết bạn với một phụ nữ. Sự thiếu kinh nghiệm đó làm nó thiếu tự tin, nên hơi vụng về lúng túng, nhưng hình như Nasuada không quan tâm.



Cô ngừng trước một cái lều với ánh sáng từ nhiều ngọn nến hắt ra, và tiếng rì rầm của nhiều tiếng nói không phân biệt nổi.



- Bây giờ chúng ta lại phải nhào vào đầm lầy chính trị đây. Chuẩn bị đi.



Cô vén cửa lều, và Eragon giật nẩy người khi một đám người la lớn:



- Ngạc nhiên chưa!



Một bàn lớn, ê hề thức ăn, kê giữa lều. Ngồi bên bàn, ngoài Roran và Katrina còn khoảng hai mươi dân làng Carvahall - trong đó có cả chú Horst và gia đình, chuyên gia cây thuốc Angela, Jeod và cô vợ Helen, có nhiều người Eragon không quen, trông như thủy thủ. Năm sáu đứa trẻ con, đang chơi đùa dưới đất, ngừng chơi há hốc miệng, lom lom nhìn Eragon và Nasuada, như phân vân không biết nên chú ý vào ai trong hai khuôn mặt lạ lùng này.



Trong khi Erahon ngỡ ngàng cười cười, chưa tìm ra được một lời để nói, thì Nasuada nâng cao bình rượu:



- Nào, đừng đứng há hốc ra thế chứ. Ngồi xuống đi, tôi đói quá rồi.



Mọi người ha hả cười. Nasuada kéo Eragon tới hai ghế trống kế bên Roran. Eragon dìu cô ngồi xuống. Nó hỏi:



- Cô đã chuẩn bị chuyện này?



- Roran đề nghị danh sách những ai có thể là người anh muốn gặp. Nhưng đúng, ý kiến ban đầu là do tôi. Tuy nhiên, như anh thấy đó, tôi có tự ý mời thêm vài người khách.



- Cám ơn. Cám ơn công nương nhiều lắm.
- Không chờ được. Nếu không làm đám cưới ngay, đám gái già sẽ có đống chuyện để buôn. Em hiểu không?



Mất một lúc, Eragon mới hiểu ý Roran định nói gì. Nhưng khi hiểu, nó không ngăn được nụ cười rộng toác mang tai: "Roran sắp làm cha rồi!".



- Hiểu rồi. Ngày mốt.



Roran lại ôm chầm lấy nó, vỗ thùm thụp lên lưng. Eragon phải vùng vẫy mới thoát khỏi vòng tay của ông anh họ.



Cười sung sướng, Roran nói:



- Cám ơn em nhiều lắm. Bây giờ anh phải đi báo tin cho Katrina, và phải làm những gì có thể để chuẩn bị cho tiệc cưới. Sau đó anh sẽ báo giờ chính xác cho em.



- Được rồi.



Roran quay đi, nhưng đang bước bỗng đứng khựng, quay lại, dang rộng hai tay như muốn ôm cả thể giới vào lòng, hét toáng lên:



- Eragon! Anh sắp lấy vợ rồi!



Eragon cười lớn, vẫy tay bảo:



- Đi đi, ông hâm. Chị ấy đang chờ đó.



Khi hai vạt cửa lều khép lại sau Roran, Eragon leo lên lưng Saphira, gọi:



- Blodhgarm.



Lặng lẽ như một cái bóng, vị thần tiên tiến vào vùng sáng, hai mắt màu vàng rực lên như lửa than.



- Tôi và Saphira bay một chút. Sẽ gặp lại ông trong lều của tôi.



Saphira nâng cao đôi cánh đồ sộ, chạy tới ba bước, phóng lên khỏi những dãy lều, rồi vỗ mạnh đôi cánh làm gió thổi vù vù. Những cơ bắp ả chuyển động, làm Eragon phải nắm chắc vào cái gai trước mặt. Saphira lượn theo vòng xoắc ốc, bay lên khỏi doanh trại lấp lánh ánh sáng, cho đến khi nơi đó chỉ còn là một mảng sáng lờ mờ giữa khung cảnh tăm tối chung quanh. Rồi nó thả mình bồng bềnh giữa đất và trời... hoàn toàn tĩnh lặng.



Eragon gối đầu lên cố Saphira nhìn lên dải bụi vũ trụ rực rỡ long lanh vắt qua bầu trời.



Saphira nói: "Nếu muốn, cứ nghỉ ngơi đi, tiểu huynh. Em không để anh ngã đâu."



Eragon lơ mơ ngủ. Những ảo ảnh chập chờn vây quanh nó: hình ảnh một thành phố hình tròn bằng đá, hình ảnh một cô gái lang thang trong con đường nhỏ quanh co, cất tiếng hát một bài ca êm ái du dương.



Và đêm trôi dần về sáng.