Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm
Chương 18 : Sửa sai
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Các người đến muộn rồi đấy.
Nasuada lên tiếng trong khi Eragon và bà Angela tìm chỗ ngồi hàng ghế xếp theo hình bán nguyệt trước ngai của cô. Cùng ngồi trong nửa vòng tròn đó còn có Elva và Greta - bảo mẫu của nó. Chính bà già này đã năn nỉ Eragon chúc phúc cho con bé tại Farthen Dur. Như những lần trước, Saphira nằm ngoài, thò đầu vào tham dự buổi họp. Solembum nằm khoanh tròn kế bên đầu nó. Con ma mèo im lìm như ngủ, chỉ thỉnh thoảng ve vẩy cái đuôi. Bà Angela và Eragon xin lỗi vì đã chậm trễ, rồi cùng lắng nghe Nasuada giải thích cho Elva về những khả năng quí giá của nó đối với Varden - Eragon bình luận với Saphira: "Cứ làm như con bé không biết". - và van xin nó giải ước cho lời hứa xóa bỏ hiệu quả trong câu chúc phúc của Eragon. Nasuada nói, tuy hiểu những gì cô đang yêu cầu Elva là rất khó khăn, nhưng số phận của toàn đất nước đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng, và hy sinh sự thoải mái của một cá nhân để cứu Alagaesia thoát khỏi bàn tay độc ác của Galbatorix chẳng đáng sao?
Bài diễn văn rất tuyệt: lôi cuốn, sôi nổi và đầy lý lẽ nhằm kêu gọi những cảm xúc cao quí của Elva.
Đang ngồi chống cái cằm nhọn nhỏ xíu lên tay, Elva ngửng lên, nói:
- Không.
Trong nhà bạt bàng hoàng lặng lẽ. Không hề chớp mắt, con bé nhìn khắp lượt từng người:
- Eragon, Angela, cả hai vị đều biết chia sẻ tư tưởng và cảm xúc của những người khi họ chết là như thế nào rồi. Các vị đều biết sự khủng khiếp, nỗi đau đớn ra sao, cảm giác như một phần của mình đã biến đi vĩnh viễn. Mà đó chỉ là từ cái chết của một người. Không ai trong hai vị phải chịu đựng chuyện đó, nếu các vị không muốn...còn tôi...tôi không được chọn lựa mà bắt buộc phải chia sẻ đau khổ cùng họ. Tôi cảm thấy từng cái chết quanh mình. Ngay lúc này đây, Nasuada, tôi đang cảm thấy sự sống đang rời bỏ Sefton, người chiến binh của công nương đã bị thương trong Cánh Đồng Cháy, và tôi biết phải nói gì để làm giảm sự khiếp đảm của anh ta trong giây phút lìa trần này. Ôi, nỗi hãi hùng của anh ta quá lớn, làm tôi run rẩy lên đây.
Bật lên một tiếng kêu vô nghĩa, nó vươn hai tay ra trước, như để chống lại một cú đánh:
- Aaa! Anh ta đi rồi. Nhưng còn người khác nữa. Luôn luôn có những người khác. Lằn ranh chết chóc không hề có giới hạn.
Càng nói, giọng Elva càng có vẻ mỉa mai chua chát hơn. Giả bộ như tiếng nói của một đứa trẻ bình thường, nó hỏi:
- Nasuada, Công -nương-thợ -săn-đêm, cô có thật sự hiểu không? Người Sẽ Là Nữ Hoàng Thế Giới, cô có thật sự hiểu không? Tôi âm thầm hứng chịu tất cả khổ đau chung quanh, dù là thể chất hay tinh thần. Tôi cảm thấy như khổ đau của chính mình, và phép thuật của Eragon điều khiển tôi phải xoa dịu sự khốn khổ đó của những kẻ khác, bất chấp cái giá tôi phải trả. Nếu tôi cố chống lại sự thôi thúc đó, như lúc này đây, thì cơ thể tôi nổi loạn, chống lại tôi: bụng đau thắt, đầu choáng váng như bị một người lùn đang nện búa lên. Di chuyển khó khăn, không suy nghĩ gì được nữa. Đây là điều công nương mong muốn tôi chịu đựng, phải không Nasuada? Đêm cũng như ngày, không lúc nào tôi được nghỉ ngơi, được thoát khỏi nỗi đớn đau của thế giới chung quanh. Từ khi Eragon chúc phúc cho tôi, tôi không biết gì ngoài đau khổ và sợ hãi, chưa bào giờ có được hạnh phúc và niềm vui. Phần tươi sáng của cuộc đời - những điều có thể làm người ta chịu đựng nổi sự tồn tại này - đều đã phủ nhận tôi. Chưa bao giờ tôi được chia sẻ những điều đó. Chỉ toàn là bóng tối. Chỉ toàn là nỗi bất hạnh của đàn ông, đàn bà, trẻ con trong vòng một dặm, vùi dập tôi như một cơn giông tố nửa đêm. Lời chúc phúc này đã tước đoạt cơ hội của tôi được sống như những đứa trẻ khác. Nó ép buộc cơ thể tôi trưởng thành nhanh hơn bình thường, tư tưởng tôi còn trưởng thành mau hơn nữa. Eragon có thể tống khứ khả năng ma quái khỏi tôi, nhưng Eragon không thể trả lại con người thật của tôi trong quá khứ, con người tôi trong tương lai, mà không tránh khỏi phá hủy con người tôi sẽ phải trở thành. Tôi là một quái nhân, không là trẻ con, chẳng là người lớn, mãi mãi bị đọa đày trong sự tách biệt. Các vị biết đó, tôi không mù. Tôi thấy các vị giật mình khi nghe tôi nói.
Nó lắc đầu:
- Không. Công nương đòi hỏi ở tôi quá nhiều. Tôi sẽ không tiếp tục như thế này vì quyền lợi của công nương, của Varden, của toàn thể Alagaesia, thậm chí cả của mẹ yêu quí của tôi, nếu bà còn sống đến hôm nay. Dù vì bất cứ điều gì cũng không đáng để tôi tiếp tục nữa. Tôi sẽ sống cho chính mình, như vậy tôi sẽ không bị giam hãm vào nỗi buồn khổ của kẻ khác. Không. Giải pháp duy nhất là để Eargon cố gắng sửa lại lỗi lầm.
Môi nó cong lên thành nụ cười tinh quái:
- Và...nếu công nương không đồng ý với tôi, nếu công nương vẫn cứ nghĩ tôi ngu ngốc và ích kỷ, thì xin công nương ráng nhớ rằng: tôi chỉ là đứa bé còn cuốn tã, chưa mừng sinh nhật năm thứ hai. Chỉ những người khờ dại mới mong một đứa trẻ con tự nguyện tử đạo cho những điều cao cả. Nhưng trẻ con hay không, tôi đã quyết định rồi, và công nương có nói gì cũng không làm tôi thay đổi. Về việc này, tôi cứng rắn như sắt vậy.
Nasuada cố thuyết phục, nhưng như Elva thề là cô không lay chuyển nổi nó. Sau cùng cô yêu cầu bà Angela, Eragon và Saphira cùng tham gia. Bà Angela từ chối, vì không thể nói gì hơn những gì Nasuada đã nói, và theo bà, quyết định của Elva là chuyện riêng của nó. Nó có quyền làm theo ý thích, đừng làm phiền nó như một bầy chim cà cưỡng quấy rầy con phượng hoàng nữa. Eragon cũng cùng quan niệm như bà Angela, nhưng nó đồng ý lên tiếng:
- Elva, anh không thể bảo em nên làm điều gì - chỉ em mới có thể quyết định - nhưng đừng bác bỏ yêu cầu của Nasuada tức khắc như vậy. Nasuada đang cố gắng cứu tất cả chúng ta khỏi sự tàn bạo của Galbatorix. Cô ấy cần sự hỗ trợ của chúng ta, nếu chúng ta có bất kỳ khả năng nào để đạt được thành công. Anh không thể biết được tương lai, nhưng anh tin tài năng của em là thứ vũ khí hoàn hảo nhất để chống lại Galbatorix. Vì em có thể đoán trước mọi cuộc tấn công của lão. Em có thể cho chúng ta biết phải phản công bằng cách nào. Và trên hết, em có khả năng cảm nhận nơi nào Galbatorix dễ bị tổn thương, điểm nào yếu nhất của lão, và chúng ta có thể làm gì để gây tổn hại cho lão.
- Ngài phải nói hay hơn nữa, kỵ sĩ, nếu muốn làm tôi thay đổi tư tưởng.
- Anh không muốn thay đổi ý kiến của em. Anh chỉ muốn tin chắc là em suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, chứ không quá hấp tấp.
Con bé đổi thế ngồi nhưng không trả lời.
Saphira hỏi: "Thật lòng em nghĩ gì, cô bé Trán Sáng?".
Giọng Elva nhẹ nhàng, không chút ác ý:
- Em nói thật lòng đó, Saphira. Ai nói gì thêm cũng vô ích.
Dù có phẫn nộ vì sự ngoan cố của Elva, Nasuada cũng không để lộ ra mặt. Cô nghiêm nghị nói:
- Elva, ta không đồng ý với sự chọn lựa của em, nhưng chúng ta sẽ làm theo lời đã hứa, vì rõ ràng là chúng ta đã không lay chuyển được em. Ta không thể trách em, vì ta không phải trải qua những gì em chịu đựng hàng ngày. Nếu ta ở vào địa vị của em, chắc ta cũng sẽ không làm khác được. Eragon, nếu anh có thể...
Nói xong, nó tiến ra cửa lều. Toán Ó Đêm tách hàng khi nó đi giữa họ để ra ngoài.
- Tôi đã tạo ra một quái vật gì thế này?
Hai Urgal trong đội Ó Đêm chạm tay lên đầu sừng. Eragon hiểu đó là cách chùng trừ tà. Quay lại Nasuada, nó nói:
- Xin lỗi. Hình như tôi chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn cho công nương... cho chúng ta.
Lặng lẽ như nước hồ thu, Nasuada vuốt ngay ngắn vạt áo, rồi trả lời:
- Không sao, Cuộc chơi chỉ hơi phức tạp hơn một chút thôi. Điều đó dường như càng làm chúng ta tiến gần Urubaen và Galbatorix hơn.
Một lát sau, Eragon nghe một vật vút qua không khí tiến đến nó. Nhanh nhẹn như nó mà cũng không kịp tránh, một cái tát làm đầu nó xoay sang một bên, và lảo đảo người trên ghế. Xoay người, ngồi thẳng dậy, nó đưa tay trái đỡ cái tát thứ hai, tay phải sẵn sàng rút con dao săn dắt bên mình. Nhưng nó kinh ngạc thấy kẻ đánh nó là... Angela. Các thần tiên xúm quanh bà thấy bói, sẵn sàng ra tay. Mèo ma đứng dưới chân bà, răng vuốt đều nhe ra, lông dựng đứng.
Eragon nhăn mặt, liếm môi dưới bị rách, máu ấm và tanh trôi xuống cổ họng. Nó bực tức hỏi:
- Bà làm gì vậy?
Bà Angela giận dữ hất đầu:
- Bây giờ ta lại phải bỏ ra cả mười năm trời để dạy dỗ cho Elva biết cư xử sao cho phải phép! Đó không phải điều ta định làm trong một thập kỷ tới.
Eragon kêu lên:
- Dạy nó? Nó không để cho bà dạy đâu. Nó sẽ chặn đứng bà như đã ngăn cản cháu vậy.
- Hừ! Khác chứ. Nó không biết điều gì quấy nhiễu ta, cũng không biết điều gì có thể làm ta đau đớn. Ngay lần gặp gỡ đầu tiên giữa ta và nó, ta đã phát hiện ra chuyện này.
Nasuada vội hỏi:
- Bà có thể cho chúng tôi biết câu thần chú đó không? Sau vụ ày, chúng tôi cần có một phương pháp bảo vệ khỏi Elva.
- Ta không thể.
Nói xong, bà ta cũng ra khỏi nhà bạt. Solembum ve vẩy đuôi, đi theo.
Các thần tiên tra kiếm, rút lui ra ngoài. Nasuada xoa xoa thái dương, lẩm bẩm:
- Phép thuật.
- Phép thuật.
Eragon đồng ý, rồi cả hai nhìn bà lão Greta quăng mình lên mặt đất vừa giật tóc, tát mặt, xé áo vừa than khóc.
- Ôi, cục cưng tội nghiệp của tôi! Tôi mất con cừu bé nhỏ dịu hiền rồi. Mất thật rồi! Một thân một mình, rồi chuyện gì sẽ xảy ra với nó đây. Ôi khốn khổ thân tôi! Bông hoa nhỏ dại của tôi xua đuổi tôi. Thật là một phần thưởng ê chề cho công lao tôi đã vất vả như một con nô lệ. Thế giới này sao tàn nhẫn thế, luôn lấy đi hạnh phúc của người ta. Quả mận của tôi. Bông hồng của tôi. Hạt đậu ngọt ngào xinh đẹp của tôi. Nó đi rồi. Mà chẳng có ai săn sóc nó... Khắc-tinh-của-Tà-thần ơi, ngài làm ơn trông chừng nó giúp tôi, được không?
Eragon nắm cánh tay bà lão, giúp bà đứng dậy, an ủi bà là nó và Saphira sẽ luôn trông chừng Elva. Saphira nói với Eragon: "Tất nhiên là phải trông chừng vì... nó mà lách con dao vào giữa sườn chúng ta là toi mạng."