Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm
Chương 26 : Dấu chân mờ ảo
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Sau một loạt chuỗi biến cố choáng váng , Saphira đưa Eragon tới khu trại , nơi cắm lều của Roran và Katrina. Bên ngoài lều, Katrina đang giặt quần áo bên chậu xà phòng, và đống vải trắng bên máng gỗ.
Cô đưa tay che mắt khi đám bụi bốc lên sau cú hạ cánh của Saphira ngay cạnh cô.
Roran bước ra khỏi lều, thắt lại dây đai quần. Anh ho sù sụ và liếc nhìn đám bụi: "Cái gì đã mang em tới đây?". Anh hỏi trong khi Eragon nhảy xuống.
Eragon kể nhanh với họ về chuyến đi sắp tới và cắt nghĩa cho họ tầm quan trọng việc giữ bí mật sự vắng mặt của nó với toàn thể dân làng. "Không vấn đề gì với những thứ họ cảm thấy bởi vì em đã từ chối gặp họ, anh chị đừng nói ra sự thật kể cả với chú Host và thím Elain. Cứ để họ nghĩ em đã trở nên lạnh lùng vô cảm, và thô lỗ trước khi tiết lộ về kế hoạch của Nasuada. Đây là lời đề nghị của em, vì lợi ích của mọi người đang chống lại đế quốc. Anh chị sẽ làm thế chứ?"
"Chúng tôi sẽ không bao giờ phụ lòng chú, Eragon." Katrina nói: "Vì thế đừng lo lắng gì cả."
Rồi Roran nói rằng anh cũng sắp phải ra đi.
"Đi đâu?" Eragon la toáng lên.
"Anh vừa mới nhận nhiệm vụ cách đây vài phút. Bọn anh sẽ đột kích đoàn viện binh của đế quốc – đâu đó phía bắc chúng ta, sau phòng tuyến của chúng."
Eragon nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của cả ba. Đầu tiên là Roran, rắn rỏi quyết tâm, vốn đã căng thẳng trước trận chiến, rồi Katrina, lo lắng và cố che giấu điều đó, và Saphira- lỗ mũi bập bùng những tia lửa nhá lên mỗi khi ả thở. "Vậy chúng ta đều sẽ đi những ngả đường riêng"
Dù không ai nói gì nhưng tất cả đều thấy sợ hãi, như thể sẽ không gặp lại nhau lần nữa.
Giữ lấy Eragon trước mặt, Roran kéo nó lại gần, ôm chặt trong một lúc. Anh buông Eragon ra và nhìn thẳng vào sâu đôi mắt nó: "Hãy tự bảo vệ, em trai. Galbatorix không phải kẻ duy nhất muốn đâm sau gáy em khi em sơ suất."
"Anh cũng vậy. Và nếu anh đương đầu với một pháp sư, hãy chạy xa khỏi tầm kiểm soát của hắn. Sự bảo trợ của em đặt cạnh anh sẽ không tồn tại mãi mãi."
Katrina ôm Eragon và thì thầm: "Hãy sớm trở về."
"Chắc chắn rồi"
Cùng nhau, Roran và Katrina tiến lại gần Saphira và chạm trán vào giữa đầu mũi ả rồng. Thân thể ả rung động khi một giọng trầm sâu phát ra từ cuống họng: "Hãy nhớ ,Roran!" Ả nói: "Đừng phạm sai lầm khi tha cho kẻ thù của anh. Và Katrina. Đừng làm quá sức để thay đổi điều gì. Nó sẽ làm nỗi buồn của cô tồi tệ hơn" . Với tiếng kêu xào xạc của da và vảy, Saphira giang cánh ôm lấy Roran, Katrina và Eragon trong tình cảm ấm áp của nó, tách họ rời khỏi thế giới này.
Khi Saphira nâng đôi cánh lên, Roran và Katrina lùi lại trong khi Eragon leo lên chỗ ngồi. Nó vẫy tay chào đôi vợ chồng trẻ, tiếng nói tắc nghẹn trong cổ họng và vẫn tiếp tục vẫy tay ngay cả khi Saphira đã phóng lên bầu trời. Chớp mắt để có tầm nhìn tốt hơn, Eragon bỏ lại đằng sau nỗi đau chia cách, nhìn thẳng lên bầu trời trước mắt.
"Tới khu lương thực ?" Saphira hỏi.
Dù tiến trình có trục trặc, nó vẫn đến được rìa khu trại khá nhanh chóng và không làm nảy sinh ngờ vực gì. Nó dừng lại sau một thùng chứa nước mưa, dùng bóng tối dày đặc che giấu vết giày của nó, và quan sát thành lũy đắp đất cùng những đường hào đầy cọc vót nhọn bảo vệ sườn đông của Varden. Nếu nó cố xâm nhập khu trại, sẽ vô cùng khó khăn để không bị phát hiện bởi một trong rất nhiều lính gác tuần tra quanh lũy, kể cả khi vô hình. Nhưng vì những con hào và lũy được thiết kế để đẩy lùi phe tấn công mà không cầm tù phe phòng thủ, do đó vượt qua chúng theo hướng ngược lại là một công tác dễ hơn nhiều.
Eragon đợi cho đến khi hai lính gác gần nhất đã quay lưng lại nó, rồi nó phi như bay về phía trước, vung tay thật lực. Trong vài giây, nó đã vượt qua quãng chục thước ngăn cách cái thùng nước mưa với đoạn dốc lũy rồi lao lên đường đê, nhanh đến mức nó cảm thấy mình như một viên đá nhảy trên mặt nước. Tới mặt đường đê, nó đạp chân xuống đất, tay vùng vẫy, tung mình qua các tuyến phòng thủ của Varden. Trong ba nhịp tim, nó bay, rồi tiếp đất với một pha chấn động đến nhức xương.
Ngay khi lấy lại được thăng bằng, Eragon dán mình xuống đất nín thở. Một lính gác dừng lại, nhưng anh ta hình như không nhận thấy có gì bất thường , và sau một lát anh ta lại tiếp tục bước đi. Eragon thở ra và thầm thì, “Du deloi lunaea,” và cảm giác câu thần chú san phẳng những dấu giày nó để lại trên đường đê.
Vẫn vô hình, nó đứng dậy và từ từ chạy ra khỏi khu trại, cẩn thận chỉ giẫm lên những đám cỏ để không làm tung bụi lên. Càng đi xa khỏi đám lính gác, nó chạy càng nhanh, cho đến khi nó lao còn nhanh hơn cả một con ngựa đang phi nước đại.
Gần một giờ sau, nó nhảy xuống bờ dốc của một con lạch hẹp mà gió và mưa đã ăn xuống bề mặt bãi cỏ. Dưới đáy là một dòng nước nhỏ với đầy những cây cói và cỏ nến. Nó tiếp tục xuôi dòng chảy, tránh thật xa phần đất mềm bên cạnh dòng nước – cố không để lại dấu vết nó đã đi qua – cho đến khi con lạch mở rộng thành một cái hồ nhỏ, và ở đó bên cạnh bờ, nó thấy vóc dáng một gã Kull ngực trần ngồi trên một tảng đá.
Khi Eragon chen lấn qua một hàng cây cỏ nến, tiếng lá và thân cây sột soạt cảnh báo cho gã Kull về sự xuất hiện của nó. Hắn quay cái đầu sừng đồ sộ về phía Eragon, đánh hơi không khí. Chính là Nar Garzhvog, lãnh đạo của nhóm Urgals đồng minh với Varden.
“Ngươi!” Eragon kêu lên, hiện hình trở lại.
“Chào mừng, Hỏa Kiếm,” Garzhvog gầm gừ trong họng. Nâng chân tay to đùng và thân hình khổng lồ lên, gã Urgal vươn thẳng người đến chiều cao hai thước rưỡi của gã, cơ bắp bọc da xám của gã cuộn lên trong ánh mặt trời ban trưa.
“Chào mừng, Nar Garzhvog,” Eragon nói. Bối rối, nó hỏi, “Thế bầy đàn của ngươi thì sao? Ai sẽ lãnh đạo chúng nếu ngươi đi với ta?”
“Em ruột của tôi, Skgahgrezh, sẽ lãnh đạo. Hắn không phải Kull, nhưng hắn có sừng dài và cổ to. Hắn là một chiến tướng giỏi.”
“Ta hiểu…. Nhưng tại sao ngươi muốn đi với ta?”
Gã Urgal ngẩng cái cằm vuông, để lộ cổ họng. “Cậu là Hỏa Kiếm. Cậu không thể chết, nếu không chủng tộc Urgralgra – hay Urgals, như các người gọi – sẽ không trả thù được Galbatorix, và chủng tộc chúng tôi sẽ chết trên mảnh đất này. Vì thế tôi sẽ chạy với cậu. Tôi là người mạnh nhất trong các chiến binh phe tôi. Tôi đã đánh bại bốn mươi hai con đực trong đấu tay đôi.”
Eragon gật đầu, không thấy khó chịu vì sự việc xoay ra thế này. Trong tất cả đám Urgals, nó tin tưởng Garzhvog nhất, vì nó đã thăm dò ý thức của gã Kull trước Trận chiến Cánh Đồng Cháy và đã khám phá ra rằng, dựa trên tiêu chuẩn về chủng tộc của gã, Garzhvog trung thực và đáng tin. Miễn là hắn đừng quyết định rằng danh dự của hắn yêu cầu hắn phải thách đấu với mình, ta và hắn không có lý do gì để xung đột cả.
“Rất tốt, Nar Garzhvog,” nó nói, thắt chặt lại dây túi quanh hông, “ Chúng ta cùng chạy, ngươi và ta, việc chưa từng có trong toàn bộ lịch sử được ghi chép.”
Garzhvog khẽ cười sâu trong lồng ngực. “Chúng ta cùng chạy, Hỏa Kiếm.”
Họ cùng nhau hướng về phía đông, và cùng nhau lên đường đến rặng núi Beor, Eragon chạy nhẹ và nhanh, còn Garzhvog nhảy đằng sau nó, cứ hai bước của Eragon thì một sải chân của Garzhvog, mặt đất rung lên dưới sức nặng của gã. Bên trên họ, những đám mây dông nở lớn dồn tụ dọc theo đường chân trời, báo hiệu một cơn bão dữ dội, và những con diều hâu lượn vòng phát ra những tiếng kêu cô độc trong lúc săn tìm con mồi của mình.