Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 30 :

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Roran ngồi xổm trên mặt đất ,nhìn chằm chằm qua tấm lưới đan bởi những cành liễu .



Gần 200 mét phía xa, 53 người lính & lái bò ngồi quanh 3 bếp lửa, ăn bữa tối của họ khi màn đêm vội vã buông xuống mặt đất. Những người giải quyết xong bữa tối, đang nghỉ ngơi bên bờ 1 con sông vô danh, rộng & fủ đầy cỏ. Mấy con bò đừng thành 1 hình nửa vòng tròn lởm chởm quanh mấy bếp lửa. Rất nhiều con bò tập tễnh ăn cỏ sau trại , thi thoảng lại rống lên với nhau . Gần 20 mét phía dưới dòng , 1 gò đất mềm nhô lên cao khỏi mặt đất, cản bước bất kì kẻ nào tấn công hay rút chạy khỏi cái góc chết đó.



“Họ đang nghĩ gì vậy?” Roran lấy làm lạ. Chỉ cần cẩn thận khi đang trong vùng địch ,dựng trại phòng thủ (trong khi họ đang trong lòng Đế quốc). Nghĩa là tìm 1 địa thế có thể bảo vệ phía sau. Nhưng dù vậy cũng fải cẩn thận chọn nơi nghỉ chân nào có thể rút lui khi bị mai phục. Như thế này, thiệt dễ như ăn kẹo cho Roran & những chiến binh khác dưới quyền của Martland, lướt qua những bụi cây họ đang nấp & dồn những người lính của Đế chế vào ô đất hình chữ V tạo bởi dòng sông & mô đất, nơi họ có thể thong thả mà tiêu diệt từng người. Những người lính đã được huấn luyện lại có thể mắc lỗi rành rành như vậy khiến Roran bối rối. Có lẽ họ từ 1 thành phố, anh nghĩ Hoặc là ít kinh nghiệm, Roran cau mày. Vậy tại sao họ lại được giao nhiệm vụ cho 1 chiến dịch quan trọng như thế này?”.



“Anh có phát hiện ra cái bẫy nào ko?”, Roran hỏi. Anh không cần quay đầu lại cũng biết Carn ngay bên cạnh mình, cùng với Halmar & 2 người khác. Trừ 4 tay kiếm gia nhập đội của Martland thế chỗ những người đã hi sinh hoặc bị thương quá nặng trong trận đánh trước, Roran đã kề vai chiến đâu với tất cả mọi người trong đội.



Không muốn đơn độc, Roran tin tưởng họ bằng cả mạng sống của mình, khi anh biết sự tin tưởng của họ dành cho anh. Như thể có 1 sợi dây ràng buộc họ với nhau vượt qua tuổi tác, thân phận. Sau trận đánh đầu tiên, Roran cảm thấy bất ngờ khi anh ,cũng như bọn họ, có thể cảm thấy thân thiết với đồng đội như vậy.



“Không có gì để nói cả” Carn thì thầm “ Nhưng mà…”



“Họ có thể nghĩ ra những câu thần chú mà anh ko thể dò ra được, phải, phải. Nhưng có pháp sư nào đi với họ không?”



“Không chắc lắm, nhưng không, tôi nghĩ vậy”



Roran vạt sang 1 bên đám lá liễu để nhìn rõ hơn cách bố trí đàn bò.”Tôi không thích điều này”, anh lầm bầm “1 pháp sư hộ tống đoàn khác. Sao không fải đoàn này?”



“Họ ít người hơn anh tưởng”



“Mmh.” Roran gãi râu, vẫn lo lắng trước sự bất cẩn của đám lính. “Liệu họ có dụ ta tấn công? Họ không có vẻ sẵn sàng cho điều đó, nhưng lộ diện bây giờ cũng nguy hiểm đủ đường. Cái bẫy nào họ đang dành cho chúng ta? Không còn ai khác trong vòng 90 dặm quanh đây, Murtagh & Thorn thì đc nhìn thấy lần cuối đang bay về phương bắc từ Feinster. “Gửi tín hiệu đi”, Roran nói. “Nhưng bảo với Martland rằng tôi lo lắng về việc họ dựng trại như thế này. Có thể họ là những thằng khờ hoặc là họ có được sự bảo vệ vô hình bởi phép thuật hay những trò ma quỷ của tên vua.”



Im lặng, và rồi “Tôi đã nhắn. Martland có nói ông ấy cũng có cùng mối bận tâm như anh, nhưng trừ phi anh muốn cong đuôi chạy về với Nasuada, còn không, chúng ta sẽ thử vận may của chính mình.”



Roran càu nhàu, quay về phía những người lính. Anh ra hiệu bằng cằm, rồi cùng với những người lính khác, bò nhanh tới nơi họ để ngựa lại.



Tới nơi, Roran leo lên lưng Hoả Tuyết.



“Họ! Đứng yên, chàng trai” anh thì thầm, vuốt ve Hoả tuyết khi con ngựa hất đầu lên. Trong ánh sáng mờ, bờm & lông Hoả tuyết lấp lánh ánh bạc. Không phải lần đầu, Roran ước con ngựa ít bị nhận ra hơn, màu hồng hoặc hạt dẻ chẳng hạn.
“Tập trung lại & kiểm tra mấy cái xe bò!”, Martland la lớn. “ Càng nhanh chúng ta càng sớm ra khỏi cái nơi đáng nguyền rủa này! Carn, chăm sóc cho Welmar, tôi ko thích trông thấy vết rạch đó.”



Bằng 1 nỗ lực phi thường, Roran quay người lại & lê bước qua bờ sông, tiến lại chiếc xe gần nhất. Chớp chớp mắt khi giọt mồ hôi chảy qua lông mày, Roran nhận ra trong đội chỉ còn 9 người trụ lại . Anh dẹp mọi thứ ra khỏi đầu “Không phải lúc để than khóc.”



Khi Martland Redbeard bước ngang qua khu trại giờ chỉ còn là bãi xác chết, 1 tên lính Roran cho là đã chết bật dậy & chặt đứt tay phải bá tước. Bằng 1 động tác thuần thục duyên dáng, ông đá thanh kiếm văng khỏi tay tên lính, quỳ lên họng hắn, và dùng tay trái, rút dao ra khỏi thắt lưng đâm xuyên qua tai trái tên lính, giết chết hắn. Khuôn mặt ông ấy đỏ bừng đầy căng thẳng, Martland kẹp phần còn lại của cổ tay phải xuống dưới nách trái, xua những người đang chạy tới “ Để tôi yên!Không nặng lắm đâu. Đến mấy cỗ xe kia! Trừ phi mấy thằng lười các anh nhanh lên còn ko chúng ta sẽ ở lại đây cho đến khi râu tôi bạc như tuyết. Nhanh lên!” Carn từ chối nhúc nhích , dù Martland quắc mắt, quát lớn “Xéo đi, hoặc là tôi sẽ quất roi lên người anh tội trái lệnh”.



Carn đỡ cánh tay vụng về của Martland “ Tôi có thể gắn nó lại nhưng có lẽ sẽ cần vài phút.”



“Ah, đồ chết tiệt, tha cho ta” Martland la lên, rụt cánh tay lại, giấu vào trong áo trấn thủ. “Đừng làm ta cáu nữa, hãy cứu Welmar & Lindel nếu anh có thể. Hãy tính chuyện này sau khi chúng ta bỏ lại những con quái vật này vài dặm. ”



“Có thể quá muộn.” Carn nói.



“Đó là lệnh, thưa ngài pháp sư, ko phải lời yêu cầu.” Martland lớn tiếng.



Khi Carn lui xuống, Martland dùng 2 hàm răng thắt lại ống tay áo phía trên cánh tay phải trước khi kẹp lại dưới nách trái. Khuôn mặt vị bá tước lấm tấm mồ hôi “ Được rồi! Có đồ gì jấu sau mấy cỗ xe chết tiệt đó?”



“Dây thừng!” ai đó la to.



“Rượu!”



Martland cằn nhằn. “Ulhart, ghi lại cho tôi.”



Roran júp những người khác xem xét mấy cái xe, thông báo cho Ulhart. Sau cùng, họ giết hết những con bò & đốt những cỗ xe như thường lệ. Mấy người lính bắt lại ngựa, leo lên chúng & buộc những người bị thương vào yên ngựa.



Khi mọi thứ đã sẵn sàng , Carn hướng về phía ngọn lửa sáng trên bầu trời, lẩm nhẩm 1 tràng cổ ngữ dài, lộn xộn. Màn đêm lại bao phủ thế giới. Liếc sang, Roran trông thấy khuôn mặt Carn rộn ràng khi nhìn ngắm những ngôi sao nhợt nhạt trước khi chìm vào bóng tối quen thuộc, anh trông thấy những con bướm đêm màu xám nhạt bay vô hướng trên bầu trời như linh hồn người đã chết.



Tim nặng trĩu, Roran đặt gót chân lên sườn Hoả tuyết, rời khỏi bãi chiến trường.