Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 4 : Phân vân

Ngày đăng: 13:16 19/04/20


Lão hàng thịt ngồi sát bức tường phía bên trái, hai tay bị xích vào chiếc vòng sắt ở trên.



Bộ quần áo rách rưới không thể che kín thân thể hốc hác và xanh xao, các khớp xương lộ rõ dưới làn da gần như trong suốt, ẩn hiện các mạch máu xanh. Chỗ cổ tay bị cùm sưng lên. Các vết loét rỉ ra huyết tương và máu. Phần tóc còn lại đã chuyển sang màu hoa râm và rũ xuống từng sợi bóng nhờn trên khuôn mặt rỗ.



Bị tiếng búa của Eragon đánh thức, Sloan ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh sáng và run rẩy hỏi:



- Ai đấy? Ai ở đằng kia đấy?



Những sợi tóc loà xoà trước mặt trượt sang hai bên, làm lộ rõ hai hốc mắt sâu hoắm. Nơi trước đây từng là mí mắt thì bây giờ chỉ còn lại vài mảnh da rách bên trên hai lỗ hổng. Vùng da xung quanh bị bầm dập và còn lưu lại những vệt máu khô.



Eragon sửng sốt nhận ra rằng Ra’zac đã móc hai mắt của Sloan.



Eragon không biết nên làm gì. Lão hàng thịt đã nói cho Ra’zac biết Eragon đã tìm thấy trứng của Saphira. Lão còn giết anh Byrd lính gác và đã bán đứng Carvahall cho đế quốc. Nếu lão bị điệu ra trước dân làng, chắc chắn lão sẽ bị treo cổ.



Dường như đối với Eragon, việc lão phải chết vì những tội lỗi đã gây ra là hoàn toàn đúng đắn. Nhưng đó không phải là điều khiến Eragon lưỡng lự. Vấn đề là Roran yêu Katrina, và dù cho Sloan có làm điều gì đi chăng nữa, thì Katrina vẫn còn tình cảm đối với cha mình. Katrina, và cả Roran, không thể dễ dàng đứng xem quan toà công khai lên án những tội lỗi của Sloan và tuyên án treo cổ lão. Điều đó sẽ gây ra đổ vỡ về tình cảm giữa hai người và có thể dẫn đến việc huỷ bỏ hôn ước.



Eragon cũng tin rằng nếu đưa Sloan đi với họ thì sẽ gây ra bất hoà giữa mình, Roran, Katrina, và phía dân làng. Điều đó có thể sẽ khiến dân làng nổi giận và khiến họ xao lãng trong cuộc đấu tranh chống lại đế quốc.



Eragon nghĩ: “Giải pháp tốt nhất là giết lão và nói với mọi người rằng mình thấy thi thể của lão ở trong ngục.”



Môi nó run run, câu thần chú giết người đã sẵn sàng.



Sloan nói:



- Các ngài còn muốn gì nữa? Tôi đã nói hết những gì tôi biết!



Lão lắc lắc đầu sang hai bên để nghe cho rõ hơn.



Eragon nguyền rủa bản thân vì đã do dự. Tội lỗi của Sloan đã rõ, lão là kẻ giết người và phản bội. Bất cứ vị quan toà nào cũng sẽ tuyên án tử hình với lão ta.



Dù những lỹ lẽ mà nó tự đưa ra là hết sức đúng đắn, nhưng người nằm co quắp trước mặt Eragon là người mà nó đã biết đến từ lâu. Lão hàng thịt có thể là một người đáng ghét, nhưng những kỷ niệm trước đây gắn liền với lão đã làm nảy sinh một thứ tình cảm thân thiết lay động lương tâm nó. Việc giết chết lão cũng giống như việc ra tay với Horst, Loring hay bất cứ bô lão nào khác trong làng.



Eragon đã sẵn sàng phát ra câu thần chú giết người.



Chợt trong mắt Eragon hiện lên hình ảnh Torkenbrand - kẻ buôn nô lệ mà cậu và Murtagh đã gặp trong chuyến đi tới Varden, quỳ gối trên mặt đất và Murtagh lao đến chặt đầu hắn. Eragon nhớ là mình đã phản đối hành động của Murtagh, và sự kiện đó đã khiến nó day dứt trong nhiều ngày sau đó.



Eragon tự hỏi: “Có phải mình thay đổi quá nhiều đến nỗi bây giờ mình cũng có thể làm như thế? Như Roran đã nói, mình đã từng giết người, nhưng chỉ trên chiến trường, chứ không bao giờ như thế này.”



Cậu quay đầu lại khi nghe tiếng Roran phá vỡ bản lề cuối cùng trên cánh cửa phòng giam Katrina. Thả chiếc búa xuống, Roran định dùng sức phá cửa xông vào, nhưng sau đó nghĩ lại và thử nhấc cửa ra khỏi bản lề. Cái cửa được nâng lên một inch, sau đó dừng lại và lung lay, cơ hồ muốn tuột khỏi tay anh.



Anh hét lên:



- Giúp anh với! Anh không muốn Katrina bị đè bẹp.



Eragon nhìn lại lão hàng thịt khốn khổ. Nó không có thời gian để suy nghĩ lan man nữa. Nó phải chọn lựa. Dù cách này hay cách khác, thì nó vẫn phải chọn lựa.



- Eragon!



Eragon nhận ra rằng mình không biết nên làm điều gì. Sự lưỡng lự của bản thân nói với nó rằng giết Sloan hay trả lão về cho Varden là sai lầm. Nhưng nó cũng không biết làm gì khác, ngoại trừ phải tìm ra được cách thứ ba nhân đạo hơn.



Giơ tay ra trước mặt, giống như khi đang ban phước, Eragon thì thầm:



- Slytha.



Chiếc cùm kêu loảng xoảng khi Sloan gục xuống ngủ thiếp đi. Khi chắc chắn là câu thần chú đã có hiệu lực, Eragon khoá cửa phòng giam lại và thay bằng ổ khoá của mình.



“Anh định làm gì thế, Eragon?” Saphira hỏi.



“Tí nữa anh sẽ nói với em.”



“Nói gì cơ? Anh làm gì có kế hoạch gì?”



“Chờ anh một phút, rồi anh sẽ nghĩ ra.”



- Có gì trong đó thế?



Roran hỏi Eragon khi nó đến nâng phía bên kia của cánh cửa phòng giam.



- Sloan.




“Em biết không phải là như vậy. Em đang bị chảy máu trong. Nếu anh không cầm máu lại, em có thể bị những biến chứng anh không chữa được, và chúng ta sẽ không bao giờ có thể trở lại Varden được. Đừng cãi anh nữa, em không thể khiến anh thay đổi ý định được đâu, và cũng chỉ mất không quá một phút thôi.”



Nhưng trên thực tế thì Eragon phải mất vài phút để giúp Saphira phục hồi lại tình trạng sức khoẻ như trước đây. Vết thương của cô nàng nghiêm trọng đến nỗi, để hoàn thành những câu thân chú của mình Eragon phải dốc hết năng lượng từ Đai lưng của Beloth Khôn Ngoan, và sau đó, phải dựa vào nguồn sức mạnh dự trữ lớn lao của Saphira. Khi nó chuyển từ một vết thương lớn sang một vết thương nhỏ, Saphira phản đối rằng nó đang hành động một cách ngu ngốc và xin hãy để cô nàng yên. Nó lờ đi, mặc cho cô ả bực tức.



Sau đó, Eragon ngồi sụp xuống, mệt mỏi vì đã sử dụng pháp thuật và đã phải chiến đấu. Nó chỉ tay về phía những vết thương do mỏ của con Lethrblaka gây ra, nói:



“Em nên nhờ Arya hay một người Elf nào đó xem xét lại những gì anh làm. Anh đã cố gắng hết sức, những nhỡ đâu còn có vết thương nào anh bỏ sót.”



Saphira nói: “Em rất trân trọng sự quan tâm anh dành cho em, nhưng đây không phải là nơi để thể hiện những tình cảm ướt át. Ta đi thôi!”



“Ừ, đến lúc phải đi rồi.” Eragon lùi lại và đi về phía hang.



“Thôi nào!” Roran gọi. “Nhanh lên!”



“Eragon!” Saphira kêu lên.



Eragon lắc đầu.



- Không, anh sẽ ở lại đây.



Cậu…



Roran bắt đầu nói thì một tiếng gầm dữ tợn từ Saphira đã cắt ngang lời anh. Cô nàng quật đuôi vào thành hang và dùng vuốt cào đá và xương lên, thể hiện sự đau đớn tột cùng.



- Hãy nghe em!



Eragon hét lên.



- Một tên Ra’zac vẫn còn ở đâu đó ngoài kia. Và hãy nghĩ xem những gì khác còn có thể ở Helgrind: các cuộn sách phép, bình phép, thông tin về hoạt động của đế quốc - những thứ đó có thể có ích cho chúng ta! Bọn Ra’zac thậm chí có thể còn giữ trứng của chúng ở đây. Nếu quả thật như vậy thì em phải huỷ trước khi Galbatorix lấy chúng làm của riêng.



Với Saphira, Eragon cũng nói: “Anh không thể giết Sloan, anh cũng không thể để Roran hay Katrina nhìn thấy ông ta, và anh cũng không thể để cho ông ta chết đói trong xà lim hay để người của Galbatorix bắt ông ta lại. Anh xin lỗi, nhưng anh phải một mình giải quyết trường hợp này.”



- Vậy cậu sẽ ra khỏi nơi này bằng cách nào?



Roran hỏi.



- Em sẽ chạy. Anh biết đấy, bây giờ em chạy nhanh như người Elf.



Chóp đuôi của Saphira rung lên. Đó là dấu hiệu duy nhất Eragon biết trước khi Saphira lao đến chỗ nó và giương vuốt ra. Nó chạy vào trong hang chỉ một phần tư giây trước khi chân trước của Saphira lao qua chỗ nó vừa đứng.



Saphira dừng trước cửa hang và gầm lên tức giận vì cô nàng không thể theo nó vào lòng hang chật hẹp. Thân hình cô ả chắn hầu hết ánh sáng trước cửa hang. Đá xung quanh Eragon rung lên khi Saphira dùng móng và răng đào bới đường vào, phá vỡ nhiều mảng đá. Eragon cảm thấy sợ hãi khi nhìn cô nàng gầm gừ dữ tợn và cái miệng đầy răng dài bằng cánh tay. Lúc này nó mới hiểu cảm giác của con thỏ khi thu mình trong hang còn con sói thì đào bới sau lưng nó.



- Gánga!



Eragon hét lên.



“Không!” Saphira gục đầu xuống đất và rên rỉ đến não lòng, đôi mắt nó mở to thật đáng thương.



“Gánga! Anh rất yêu quý em, Saphira, nhưng em phải đi thôi.”



Cô ả lùi lại vài thước, đưa mũi hít hít và lại rên rỉ giống như mèo.



Eragon không muốn làm Saphira buồn, và nó cũng không muốn phải xa cô nàng, bởi việc đó cũng có cảm giác như xé bỏ một phần thân thể của nó vậy. Nỗi buồn của Saphira thông qua mối liên hệ tinh thần giữa hai bên, cùng với nỗi đau đớn của bản thân nó, khiến nó gần như tê liệt.



Nhưng cuối cùng nó cũng cố gắng thu hết nghị lực nói với Saphira: “Gánga! Và đừng quay lại tìm anh hay bảo ai đến tìm anh. Anh sẽ ổn thôi. Gánga! Gánga!”



Saphira thất vọng tru lên, rồi cô ả miễn cưỡng bước ra cửa hang. Từ trên yên, Roran nói:



- Eragon, thôi nào! Đừng ngớ ngẩn như thế nữa. Vai trò của cậu quá quan trọng nên không nên chịu rủi ro để…



m thanh và chuyển động đã đồng thời át đi phần câu nói còn lại của anh khi Saphira cất cánh lao ra khỏi hang. Trên bầu trời quang đãng, những chiếc vẩy của cô nàng lấp lánh như vô số hạt kim cương xanh.



Eragon nghĩ: “Saphira thật lộng lẫy, kiêu hãnh, cao quý, và đẹp hơn bất kỳ sinh vật nào khác. Không có con hươu hay sư tử nào có thể so sánh được với sự cao quý của một con rồng đang bay.



Saphira nói với nó: “Em sẽ chỉ chờ một tuần thôi. Sau đó em sẽ trở lại tìm anh, cho dù em có phải chiến đấu với Thorn, Shruikan và một nghìn pháp sư.”



Eragon đứng đó cho đến khi cô nàng bay xa khỏi tầm mắt và nó không thể cảm nhận được tâm trí của cô ả nữa. Sau đó, với trái tim nặng trĩu, nó vươn vai lên, bỏ lại sau lưng ánh nắng mặt trời và tất cả những gì tươi sáng, tràn đầy sức sống để quay trở lại lòng hang âm u.