Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm
Chương 44 : Đầu đá
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Đoàn xe chở lương đã đến đúng như Roran dự đoán" ba ngày sau khi rời đoàn quân chính của Varden, anh và những kị binh của mình đã hạ trại tại một hẻm núi và tấn công đoàn xe buồm chở lương thực từ bờ sông. Trong khi đó, những Urgal nấp sau những tảng đá rẳi rác trên hẻm núi và tấn công đoàn xe từ phía trước, ngăn đoàn lính lại trong trận công kích. Những tên lính và người đánh xe bị tấn công bất ngờ , nhưng trận mai phục đã tóm gọn chúng trong khi đang ngủ và đội hình lỏng lẻo, đơn vị của Roran đã nhanh chóng áp đảo chúng. Không người lính hay Urgal nào bị chết trận, chỉ có ba bị thương: hai người và một Urgal.
Roran đã tiêu diệt được rất nhiều tên địch, nhưng phần lớn thời gian, anh lui lại phía sau và tập trung và việc chỉ huy trận đánh, bây giờ đó là trách nhiệm của anh. Anh vẫn còn thấy đau nhức từ những vết thương, anh không muốn tự tham gia nếu không thực sự cần thiết vì sợ làm rách toác vết thương cũ đang đóng tróc trên lưng.
Ngoại trừ điều đó, Roran không mấy khó khăn để duy trì kỉ luật giữa hai mươi người lính và hai mươi Urgal này. Dù vậy, rõ ràng là cả hai nhóm này đều không ưa thích hay tin tưởng nhóm kia – anh cũng thấy như vậy, vì thế nên thái độ của anh đối với những Urgal này chỉ ở mức cảnh giác và khinh thường như bất cứ người đàn ông nào trưởng thành từ dãy núi Spine thân yêu - họ đã thành công trong việc cùng hợp tác trong suốt ba ngày qua mà không than phiền một lời. Cả hai nhóm được phân công để ở cùng nhau hòa hợp, anh biết vậy, không có nhiều việc để sử dụng quyền chỉ huy của anh. Nasuada và Nar Garzhvog đã rất cẩn thận chọn lựa những chiến binh cho chuyến đi của anh, chỉ chọn họ dựa trên tiêu chí nổi bật nhất về sự nhanh nhẹn, có tiếng nói công bằng, và trên tất cả là phải bình tĩnh và tính khí điềm đạm.
Tuy thế, sau của cuộc đột kích xe lương, khi những người lính đang bận rội kéo lê những xác địch và người kéo xe đến dàn hỏa thiêu, và Roran đang cưỡi ngựa quanh hang xe thùng để xem xét công việc, anh nghe thấy một tiếng hét đau đớn từ đâu đó đằng xa cuối dãy xe. Nghĩ rằng đó có thể là một tên lính may mắn trốn thoát, Roran la lớn gọi Carn và vài người lính khác đi cùng anh, khi anh thúc bàn đạp vào mạn sườn Hỏa Tuyết và phi nước đại về phía sau những chiếc xe thùng.
Bốn Urgal đã trói chặt một tên lính địch vào thân một cây liễu gai và đang vui sướng nhảy múa , đâm hắn bằng kiếm. Rủa thề, Roran nhảy xuống khỏi lưng Hỏa Tuyết , kết liễu gã lính khỏi sự đau khổ bằng bằng nhát búa của mình.
Một luồng mây đen âm u phủ quanh nhóm của Carn và bốn người lính phi ngựa về phía cây liễu. Họ ghìm cương và tập trung ở một hướng khác chỗ Roran đang đứng, nắm vũ khí trong tư thế sẵn sàng.
Urgal to lớn nhất, một con đực tên là Yarbog, tiến lại.
"Cây búa dũng mãnh, tại sao anh lại kết thúc trò chơi của chúng tôi? Hắn ta còn muốn nhảy với chúng tôi lâu hơn mà."
Rít qua kẽ răng, Roran nói” “Bao giờ anh còn dưới quyền chỉ huy của tôi, anh sẽ không được tra tấn tù binh vì bất kì lí do nào. Tôi không biết hay sao chứ? Rất nhiều những người lính này bị ép buộc phục dịch cho Galbtorix trái với ý muốn của họ. Rất nhiều người trong số họ là bạn hay người nhà hay láng giềng của chúng tôi, trong khi đó chúng tôi lại phải tiêu diệt họ, tôi sẽ không để các anh hành hạ họ nếu không cần thiết phải ra tay tàn ác. Nếu không do số phận, sẽ không một ai muốn ở vị trí của họ.Họ không phải là kẻ thù của chúng tôi, mà là Galbatorix, cũng như hắn là kẻ thù của các anh."
Vầng trán nặng nề của tên Urgal dày như một chiếc đe, gần như che khuất cặp mắt vàng sâu hoắm. "Nhưng anh vẫn giết chúng phải không? Tại sao chúng tôi lại lại không thể thưởng thức cảnh chúng quằn quại vài co giật trước được?
Roran tự hỏi sọ của Urgal có quá dày để bị vỡ nát vì cây búa của anh không. Đấu tranh để kìm nén cơn tức giận, anh nói, " Bởi vì việc đó là sai trái, không có gì để bàn!" Chỉ vào tên lính đã chết, anh nói, " Việc gì xảy ra nếu như hắn ta là một người trong số giống nòi của anh, một kẻ bị tà thần Durza bắt làm nô lệ? Anh vẫn muốn tra tấn hắn như vậy chứ?"
"Tất nhiên" Yarbog nói. " Họ sẽ mong muốn chúng tôi hành hạ họ bằng kiếm, vì như vậy họ có thể có cơ hội chứng tỏ sự gan dạ của mình trước khi chết. Nó không giống cách của những người không sừng các anh ư, hay là các anh không có dạ dày để đâm thủng?”
Roran hơi mơ hồnvề sự nghiêm trọng trong một lời lăngmaj của đám Urgal khi gọi người khác là kẻ không sừng, nhưng dù vậy, anh không nghi ngờ rằng, hỏi một ai đó về sự can đảm của họ là một sự công kích đối với cả Urgal lẫn cả con người, nếu không thì còn tệ hơn thế.
"Bất cứ ai trong số chúng tôi cũng có thể chịu đựng vết thương mà không khóc lóc một tiếng giỏi hơn anh đấy, Yarbog,” anh nói, nắm chặt cán búa và tấm khiên. "Bây giờ, nếu anh không muốn phải nến trải một sự đau đớn tột độ mà anh không thể hình dung nổi thì hãy bỏ kiếm xuống đầu hang cho tôi, xong rồi cởi trói cho con người khốn khổ này và mang hắn đến chỗ an nghỉ của những xác chết. Sau đó, đi kiếm những bộ yên cương. Chúng là của anh trông coi cho đến lúc trở lại Varden.”
Không cần đợi sự tuân lệnh từ gac Urgal, Roran quay ngựa, nhấn chân vào bàn đạp của Hỏa Tuyết và chuẩn bị trèo lên lưng ngựa.
"Không" Yarbog rống lên.
Con bò rống lên.
Sau gần mười phút, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt Roran. Anh dường như không thể nạp đầy không khí vào phổi. Cánh tay mất cảm giác. Những vết thương trên lưng như là bị rách toác thành từng mảnh nhỏ. Sườn anh bị dập mạnh ở chỗ bị Yarbog cào.
Roran biết anh không thể tiếp tục lâu hơn. Tức thật! anh nghĩ. Gã ta chưa từng đầu hàng ư?
Ngay sau đó, đầu của Yarbog run lên khi một cơ trên cổ gã Urgal bị kéo căng ra. Yarbog kêu lên rên rỉ, đầu tiên, anh ta kêu lên trong hơn một phút và với một giọng thều thào, gã nói khẽ "Giết tôi đi, Cây búa dũng mãnh. Tôi không thể thắng anh."
Chỉnh lại tư thế nắm chặt sừng của Yarbog, gầm lên với một tone giọng cũng thấp như vậy, "Không. Nếu anh muốn chết, thì đi tìm người khác để giết anh đi. Tôi không chiến đấu theo luật lệ của các anh, bây giờ anh sẽ chấp nhận đã thất bại theo luật của tôi. Làm như thế, tôi sẽ để anh đi. Nếu không, tôi sẽ giữ anh ở đây đến khi anh đổi ý, bao lâu không thành vấn đề.”
Đầu Yarbog vòng dưới tay Roran khi gã Urgal cố gắng một lần nữa để tự thoát ra. Anh tức giận, gã đánh vào một đám bụi nhỏ trong không trung rồi gầm rống lên., " Sự sỉ nhục quá lớn, Cây búa dũng mãnh ạ. Giết tôi đi.”
Tôi không thuộc giống loài các anh, và tôi không tuân theo phong tục của các anh," Roran nói. "Nếu anh quá lo về danh dự, hãy nói với những người tò mò rằng anh đã bị đánh bại bởi anh họ của Eragon - khắc tinh của tà thần. Điều đó chắc chắn không có gì phải xấu hổ. " Khi vài phút đã trôi qua, Yarbog vẫn không đáp lại, Roran kéo mạnh sừng Yarbog và hét lên, "Vậy?"
Giọng anh lên cao để mọi người lính và Urgal có thể nghe thấy, Yarbog nói, "Gar! Svarvok nguyền rủa tôi; tôi đầu hàng! Tôi không nên thách thức anh, Cây búa dũng mãnh. Anh xứng đáng là thủ lĩnhchứ không phải tôi"
Lập tức, những người lính cổ vũ và la hét, đập chuôi kiếm vào khiên. Những Urgal đứng yên và không nói gì.
Hài lòng, Roran thả cặp sừng của Yarbog và lăn ra khỏi gã Urgal xám ngoắt. Cảm thấy gần như anh vừa trải qua một trận chiến khác, Roran chậm rãi nhấc chân và tập tễnh bước ra khỏi bãi đất đến chỗ Carn đang chờ.
Roran nhăn mặc khi Carn phủ một tấm mềm lên vai anh, tấm vải chà sát vào làn da bị hành hạ. Nhe răng cười, Carn đưa anh một túi da đựng rượu. “ Sau khi anh bị ngã, tôi nghĩ chắc hắn sẽ giết anh mất. Tôi nên học tập từ giờ để không bao giờ đặt cược vào anh , Eh, Roran? Ha! Đó là trận đấu hay nhất tôi từng chứng kiến. Anh là người đàn ông duy nhất trong lịch sử chiến đấu với một Urgal.”
"Có thể là không" Roran nói trong khi nhấp một ngụm rượu. " Nhưng tôi có thể là người đàn ông duy nhất vượt qua trải nghiệm này." Anh mỉm cười khi Carn cười phá lên. Roran nhìn quanh đám Urgal đang tụ tập lại quanh Yarbog, đang nói chuyện với gã bằng những giọng cằn nhằn trong khi hai đồng đạo của chúng lau sạch mỡ và đất bẩn trên người Yarbog. Mặc dù hiện ra rất ít, chúng vẫn không tỏ ra giận dữ hay bực bội. Từ phía xa anh xem xét, và anh tin chắc rằng anh sẽ không có thêm rắc rối nào với chúng nữa.
Những vết thương cũ của anh đang tức giận, Roran cảm thấy hài lòng với kết quả của trận đấu. Đây không phải là trận chiến lớn nhất giữa hai loài, anh nghĩ nhưng cho đến lúc chúng ta an toàn trở về Varden, những Urgal này sẽ không phá vỡ tình đồng minh của chúng ta, ít nhất là trong thẩm quyền của mình.
Sau khi nhấp ngụm rượu cuối cùng, Roran đậy lại nắp túi rượu và đưa cho Carn rồi nói lớn. "Được rồi, bây giờ hãy ngừng túm tụm như những con cừu cằn nhằn và hoàn thành việc kiểm kê danh sách những gì có trong những xe thùng kia đi! Loíten, khoanh vùng ngựa địch ại, nếu chúng đang chạy quá xa! Dazhgra, đi tìm con bò. Nhanh lên! Thorn và Murtagh có thể bay đến đây ngay bây giờ đấy. Đi thôi, bắt đầu nhanh lên!
"Và, Carn, Cái tay áo của tôi ở chỗ nào?"