Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 8 : Tin tức có cánh

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Một khoảng trống xuất hiện trong trí nhớ Nasuada giác quan hiểu biết hoàn toàn không có, cô chỉ nhận thức được khi Jormundur lay vai và nói lớn một điều gì đó, nhưng mất một lúc sau, cô mới nhận ra tiếng ông đang nói:



-“… cô nhìn tôi này. Điều đó rất quan trọng. Đừng ngủ lại nữa. Cô sẽ không tỉnh lại nổi nếu cứ ngủ như thế này đâu.



Nở nụ cười yếu ớt, Nasuada nói:



-Ông đi được rồi đó, Jormundur. Tôi ổn rồi.



-Hừ, cô ổn rồi. Chẳng khác nào bảo ông chú Unset của tôi là thần tiên vậy.



-Ông ấy là thần tiên à?



-Ôi, giống hệt cha cô. Không lo gì đến sự an toàn của thân mình. Tôi e là bộ tộc sẽ suy đồi trong những tập quán cổ hủ của họ. Hãy để một thầy thuốc chăm sóc cho cô. Tình trạng này cô sẽ không thể quyết định được chuyện gì đâu.



-Vì thế tôi mới chờ tới chiều tối. Thấy chưa, mặt trời sắp lặn rồi. Tôi sẽ nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai tôi sẽ đủ khả năng giải quyết công việc.



Farica tiến lại gần:



-Ôi, lúc nãy tiểu thư khiến chúng tôi sợ hết hồn.



Jormundur:



-Bây gì thì hơn gì



Dù cánh tay nhức nhối, Nasuada cố ngồi thẳng dậy trên ghế:



-À, bây giờ thì tôi khỏe rồi. Jormundur, ông hãy nói lại với Fadawar, khi nào còn thề là lãnh chúa trung thành với tôi, ông ta còn là trưởng bộ tộc của mình. Farica, trên đường trở lại lều, làm ơn báo cho bà lang Angela là tôi cần bà ấy giúp. Angela đã đồng ý pha chế thuốc nước và thuốc cao cho tôi.



Jormundur tuyên bố:



-Tôi sẽ không để cô một mình với tình trạng này đâu.



Farica cũng gật đầu, nói:



-Xin lỗi công nương, tôi đồng ý với ông ấy. Công nương ở lại đây một mình là không an toàn.



Liếc ra cửa lều, để biết chắc nhóm Ó đen không nghe được, Nasuada thì thầm:



-Tôi không bao giờ một mình. Hiểu chưa?



Jormundur hỏi:



-Tiểu thư đã có…biện pháp đề phòng?



-Có



Cả hai đều có vẻ không yên tâm với lời quả quyết của Nasuada, Jormundur nói:



-Nasuada, sự an toàn của cô là trách nhiệm của tôi. Tôi cần được biết, cô có gì để bảo vệ và chính xác ai là người kề cận bên cô.



-Không được.



Nasuada nhẹ nhàng nói, nhưng thấy vẻ đau khổ và phẫn nộ thoáng trong mắt họ, cô nói tiếp:



-Không phải tôi nghi ngờ lòng trung thành của hai người, trái lại tôi rất tin tưởng. Chỉ là vì tôi muốn được ở một mình, cho tâm trí được yên tĩnh. Nếu có thể, tôi chỉ cần một con dao găm giấu dưới áo. Cứ coi như một sự trái tính của tôi, nhưng hai người đừng tự dằn vặt mình và tưởng rằng tôi khắc nghiệt với bổn phận của hai người.



Jormundur cúi đầu trịnh trọng hơn bao giờ hết:



-Tuân lệnh công nương.



Nasuada đưa tay ra hiệu cho hai người rút lui, Jormundur và Farica vội vàng ra khỏi nhà bạt đó.



Trong mấy phút, âm thanh duy nhất Nasuada nghe được chỉ là tiếng tru tréo của bầy quạ lượn quanh, trên doanh trại Varden. Rồi, từ phía sau cô, có tiếng sột soạt như một con chuột đang lần mò kiếm ăn. Quay lại, Nasuada thấy Elva lách khỏi chỗ ẩn núp giữa hai lớp vải, tiến ra gian chính của nhà bạt.



Cô ngắm nhìn con bé



Nó vẫn đang tiếp tục lớn lên một cách khác thường. Mới gần đây, lần đầu gặp nó, Eva chỉ như một đứa trẻ ba, bốn tuổi. Bây giờ trông nó như một đứa lên sáu. Áo đơn giản màu đen, với những dải màu tía quanh cổ và vai. Tóc nó đen hơn. Khuôn mặt tam giác của nó trắng bạch vì ít khi ra ngoài. Dấu ấn màu bạc của rồng trên lông mày. Mắt nó, đôi mắt màu tím, chất chứa một vẻ mệt mỏi, chua cay – hậu quả lời chúc phúc của Eragon thành lời chúc dữ. Lời chúc đã bắt nó phải vừa gánh chịu đau khổ của người khác, vừa phải cố gắng ngăn chặn mọi nỗi khổ đau. Nó đã suýt chết trong trận chiến trên Cánh đồng Cháy vừa qua, vì sự kết hợp thống khổ của hàng mấy ngàn con người hành hạ tâm trí nó, dù đã được một thành viên trong Con Đường Lãng Du làm nó chìm vào giấc ngủ giả tạo, để bảo vệ nó trong thời gian xảy ra cuộc chiến. Gần đây, con bé mới bắt đầu nói và quan tâm tới những gì chung quanh.



Nó đưa lưng bàn tay lên chùi miệng chúm chím như nụ hồng. Nasuada hỏi:



-Em bệnh hả?



Nó rùng mình:



-Em đã quen với sự đau đớn, nhưng không bao giờ cảm thấy dễ dàng cưỡng lại câu thần chú của Eragon… Nasuada, em khó bị ấn tượng, nhưng tiểu thư quả là một phụ nữa mạnh mẽ mới chịu đựng được nhiều vết cắt như thế.



Dù Nasuada đã nghe câu đó nhiều lần, nhưng giọng nói của Elva vẫn làm cô rùng mình sợ hãi, vì đó là giọng cay đắng, cợt đùa của một người trưởng thành bận tâm tới toàn thế giới, chứ không phải là của một đứa trẻ con.



Cô trả lời nó:



-Em mạnh mẽ hơn. Ta đã không phải chịu đựng sự đau đớn của Fadawar truyền qua. Cảm ơn em đã ở lại với ta. Ta biết em đã phải trả giá chuyện đó đến thế nào, ta rất biết ơn em.



-Biết ơn? Công nương Thợ Săn Đêm ơi, câu đó hoàn toàn vô nghĩa với em.



Môi Elva vặn vẹo thành một nụ cười dị dạng:



-Tiểu thư có gì ăn không? Em đói chết được.
Nasuada bỗng cảm thấy mình bơ vơ quá. Cô thầm nhủ: “Ước gì mình có được những gì hai người đang có”. Trách nhiệm đã không cho cô được hưởng mộng mơ con gái về một mối tình lãng mạn hay một cuộc hôn nhân, nhất là con cái. Trừ khi cô thu xếp được một cuộc hôn nhân vì lợi ích cho Varden. Cô vẫn thường cân nhắc về một cuộc hôn nhân với vua Orrin, nhưng lý trí luôn chiến thắng cô. Tuy nhiên cô hài lòng với hoàn cảnh của mình, không hề ganh tỵ với hạnh phúc của Roran và Katrina. Lật đổ Galbatorix quan trọng hơn những chuyện vặt vãnh như hôn nhân nhiều. Hầu hết mọi người đều lập gia đình, nhưng bao nhiêu người có cơ hội thấy được sự ra đời của thế hệ mới?



Nasuada nhận xét: “Chiều hôm nay mình không còn là mình nữa. Những vết thương làm đầu óc mình vo vo như một tổ ong”.



Lắc đầu, Nasuada nhìn qua Roran và Katrina, về phía Saphira. Cô mở rào cản vẫn bao quanh tâm trí, để có thể lắng nghe được những gì Saphira nói, rồi hỏi:



- Eragon đâu?



Tiếng xào xạc lướt qua lớp vảy, Saphira bò tới, hạ thấp cổ để đầu nó xuống ngang tầm Nasuada, Arya và bà lang Angela. Mắt trái con rồng lóe lên ngọn lửa màu xanh. Nó hít hà hai lần, cái lưỡi đỏ lòm thè ra khỏi miệng. Hơi thở nóng hổi, ẩm ướt làm lay động dải áo Nasuada.



Nasuada cố chịu đựng khi ý thức của Saphira chạm vào ý thức cô. Cảm nghĩ của Saphira không giống bất kỳ sinh vật nào mà Nasuada từng đụng độ: cổ xưa, lạ lùng, vừa dã man vừa dịu dàng. Điều đó, cùng ngoại hình đầy đe dọa của ả rồng, luôn nhắc nhở Nasuada nếu Saphira muốn ăn thịt cả đám, ả dư sức làm được. Không thể tự mãn khi đứng gần một con rồng.



Saphira nói: “Tôi đánh hơi thấy máu. Kẻ nào đã làm tiểu thư bị thương? Nói đi, tôi sẽ xé chúng từ cổ tới hông, rồi đưa đầu cho tiểu thư làm kỷ niệm”



- Mi không cần phải xé ai hết. Ít ra là chưa đâu. Ta tự cắt bằng dao đó. Tuy nhiên, đây không phải là lúc bàn chuyện này. Ngay bây giờ, ta chỉ quan tâm tới một vấn đề: Eragon đang ở đâu?



“Eragon đã quyết định ở lại đế quốc”



Trong mấy giây, Nasuada không thể nhúc nhích hay suy nghĩ được. Rồi cảm giác phải lên án thay thế cho cảm giác bàng hoàng vì tiết lộ của Saphira. Mấy người chung quanh đều có những phản ứng khác nhau. Do đó, Nasuada đoán Saphira đã cho mọi người cùng biết. Cô hỏi:



- Sao…..sao mi để anh ta ở lại đó?



Saphira khụt khịt, hai lỗ mũi nó nhấp nhô những tia lửa:



-Eragon tự quyết định. Tôi không ngăn được. Anh ấy khăng khăng làm điều đó mà anh cho là phải, bất chấp hậu quả xảy ra cho anh hay toàn thể Alagaesia….Tôi có thể túm anh mà lắc như một con chim non, nhưng tôi hãnh diện vì anh ấy. Đừng sợ, Eragon có thể tự lo liệu được. Cho đến lúc này, không có gì bất hạnh xảy ra. Vì nếu anh ấy bị thương, tôi sẽ biết ngay.



Arya lên tiếng hỏi:



- Nhưng vì sao Eragon lại quyết định như vậy, Saphira?



Để các vị thấy sẽ nhanh hơn bằng lời, được không?



Tất cả đều tỏ ra đồng ý.



Một dòng sông ký ức của Saphira tràn vào Nasuada. Cô thấy Helgrind đen ngòm nhô lên từ lớp mây; cô nghe tiếng Eragon, Roran và Saphira bàn luận cách nào là tốt nhất để tấn công; thấy họ khám phá hang ổ của Ra’zac; trận đánh hào hùng của Saphira và Lethrblaka. Hàng loạt hình ảnh làm mê mẩn Nasuada. Cô sinh ra trên đế quốc, nhưng không còn nhớ được chút nào về nơi đó. Đây là lần đầu tiên cô, một người trưởng thành, được nhìn thấy những gì ngoài vùng hoang dã thuộc Galbatorix.



Sau cùng là vụ bất đồng ý kiến giữa Eragon và Saphira. Saphira đã cố gắng, giấu phần này, nhưng sự đau khổ của nó - vì phải để lại Eragon - còn quá mới và nhức nhối, Nasuada phải đưa cánh tay cuốn băng lên lau má.



Tuy nhiên, những lý do Eragon - ở lại để giết Ra’zac cuối cùng và khảo sát phần còn lại của Helgrind – cô nghĩ là không thuyết phục.



Cô nhíu mày suy nghĩ: “Có thể anh ta khinh suất, nhưng chắc chắn không ngu dại tới nỗi gây nguy hiểm cho bất cứ những gì chúng ta cố đạt tới, chỉ để thăm dò mấy hang động và trả bằng được mối thù riêng. Chắc phải có lý do nào khác nữa”. Cô tự hỏi, có nên thúc giục Saphira nói ra sự thật không? Nhưng cô biết Saphira không giấu thông tin tổng thể vì tính khí bất thường của nó. Có thể nó muốn bàn riêng với cô thôi.



Vua Orrin kêu lên:



- Không tin nổi! Eragon chọn đúng thời điểm này mà lo chuyện riêng. Một Ra’zac có đáng gì trong khi toàn thể lực lượng của Galbatorix đóng quân chỉ còn cách chúng ta mấy dặm?.....Chúng ta phải kéo cậu ta về.



Angela cười lớn. Bà đang đan bít tất với năm cây kim bằng xương, tiếng kim lách cách chạm nhau với một nhịp đều đều.



- Bằng cách nào? Eragon đi ban ngày, còn Saphira không dám bay khi mặt trời lên, vì sợ có kẻ trông thấy, sẽ báo cho Galbatorix.



- Đúng, nhưng cậu ta là kỵ sĩ của chúng ta. Không thể cứ ngồi ì tại đây, trong khi cậu ta đang ở lại giữa lòng kẻ thù của chúng ta.



Narheim nói:



- Tôi đồng ý. Bằng mọi cách, chúng ta phải bảo đảm sao cho Eragon trở về an toàn. Đức vua Hrotgar đã nhận Eragon là một thành viên của hoàng gia và thị tộc – như các vị biết, đó là thị tộc của tôi – và chúng tôi đã thề trung thành với Eragon bằng luật pháp và máu của chúng tôi.



Arya quỳ xuống và trước sự ngỡ ngàng của Nasuada, bắt đầu cởi dây buộc ủng, rồi thắt chặt lại. Giữ một sợi giữa hai hàm răng, cô hỏi:



- Saphira, chính xác thì lần cuối cùng mi giao tiếp bằng tư tưởng, Eragon ở đâu?



“Trong lối vào Helgrind”



- Mi có biết anh ta định đi theo lối nào không?



“Chính anh ấy cũng chưa biết”



Đứng bật dậy, Arya nói:



- Vậy thì ta phải tìm tất cả những nơi có thể.



Như một con nai, cô phóng tới, chạy qua bãi đất trống, rồi biến sau những lều bạt khi chuyển hướng về phía Bắc, mất hút như một ngọn gió.



- Arya.



Nasuada kêu lên, nhưng không kịp. Tiên nữ Arya đã đi rồi. Chìm trong tuyệt vọng, cô trừng trừng nhìn theo, thầm nhủ: “Đầu não tan rã rồi”.



Nắm chặt áo giáo như muốn bứt tung ra, Garzhvog nói với Nasuada:



- Công nương Thợ Săn Đêm, tiểu thư có muốn tôi đuổi theo không? Có thể tôi không chạy nhanh bằng vị thần tiên bé nhỏ kia, nhưng tôi có thể theo kịp.



- Không, không. Ở lại đây, Arya có thể vượt qua con người một khoảng cách, nhưng nếu mi bị nông dân phát hiện, lính triều đình sẽ truy sát mi ngay.



- Tôi quá quen bị truy đuổi rồi.



- Nhưng không phải ngay trong lòng đế quốc với mấy trăm người của Galbatorix luôn lảng vảng ngoài vùng quê. Không. Arya phải tự lo liệu. Ta cầu xin cô ta tìm được Eragon và bảo vệ an toàn cho anh ấy, vì không có Eragon, chúng ta sẽ chết.