Eragon 4 (Inheritance) - Di Sản Thừa Kế

Chương 56 : Hội đồng chiến tranh

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Trên hành trình trở về Urû’baen từ Vroengard, Saphira không gặp phải cơn bão nào và may mắn bắt được luồng gió thuận chiều, cùng lúc các Eldunarí chhir bảo cô nàng cách tìm những luồng khí mạnh thổi quanh năm. Chúng cũng cấp cho cô nàng năng lượng liên tục để khỏi mệt.



Cứ thế, thành phố hiện ra phía đường chân trời sau hay ngày bay về từ đảo.



Trong chuyến đi, có hai lần khi mặt trời sáng chói nhất, Eragon nghĩ nó bắt gặp lối vào của túi không gian nơi các Eldunarí ẩn náu phía sau Saphira. Trông có vẻ như một điểm đen nhỏ xíu, đến nỗi nó không thể tập trung nhìn vào hơn một giây. Lúc đầu nó nghĩ đó chỉ là một hạt bụi, nhưng rồi nó nhận ra điểm đên chưa bao giờ thay đổi vị trí so với Saphira, và luôn ở cùng một vị trí khi nó nhìn vào.



Khi họ bay, thông qua Umaroth những con rồng truyền trí nhớ của chúng vào Eragon và Saphira: tầng tầng lớp lớp những kinh nghiệm – những cuộc chiến có thắng có bại, tình yêu, hận thù, thần chú, những sự kiện khắp lục địa, thống hận, nhận thức và những suy nghĩ sâu xa về cách thế giới vận hành. Những con rồng sở hữu kiến thức của hàng ngàn năm, và dường như chúng muốn chia sẻ không sót một chút nào.



Quá nhiều rồi! Eragon la lên phản đối. Chúng tôi không thể nào nhớ tất cả được, đừng nói đến còn hiểu nữa.



Không, Umaroth thở dài. Nhưng cậu có thể nhớ được một phần, và may ra chúng sẽ là những gì cậu cần để đánh bại Galbatorix. Rồi, tiếp tục nào.



Dòng thác thông tin trở nên ào ạt; có đôi lúc Eragon cảm thấy nó quên mất mình là ai, khi trí nhớ của rồng áp đảo trí nhớ của chính nó. Những lúc đấy, Eragon phải tách tâm trí mình ra và lặp đi lặp lại tên thật của nó để thấy an tâm hơn.



Những gì nó và Saphira học được làm chúng kinh ngạc lẫn bối rối, thường xuyên khiến nó tự vấn niềm tin của chính mình. Nhưng nó không có thời gian chìm đắm vào những suy nghĩ như vậy, vì luôn có luồng trí nhớ mới bồi tiếp chúng. Nó biết phải hàng năm trời mới có thể lý giải được những gì lũ rồng đang cho chúng thấy.



Càng học thêm về loài rồng, nó càng thấy chúng đáng kính sợ. Những sinh vật sống qua hàng trăm năm có cách suy nghĩ rất lạ thường, và những con rồng cổ nhất khác xa với Glaedr và Saphira cũng như chúng khác xa đỉnh Fanhur ở rặng Beor Hùng Vĩ vậy. Tiếp xúc với rồng cổ đại thực khiến nó bối rối lẫn khó chịu; chúng thường nhảy cầu, liên kết, so sánh có vẻ vô nghĩa, nhưng Eragon biết bao hàm một tầng nghĩa sâu sắc. Thỉng thoảng nó hiểu được những gì lũ rồng nói, còn lũ rông thì chẳng thèm giải thích theo cách mà nó có thể hiểu.



Sau một thời gian, nó nhận ra chúng không thể bày tỏ bản thân bằng cách khác. Sau hàng thế kỉ, trí óc của chúng dần dà đổi thay; những gì có vẻ đơn giản và thẳng như cái cẳng thì đối với chúng lại rất phức tạp, và ngược lại cũng vậy. Nó cảm thấy lắng nghe tư tưởng của lũ rồng cũng hệt như đang nghe tư tưởng của một vị thần vậy.



Khi nó nghĩ như vậy, Saphira khịt mũi nói, Có hơi chút khác đó.



Như thế nào?



Không như thần thánh, rồng tham gia vào những sự kiện của thế giới.



Có khi thần thánh lại không muốn bị nhìn thấy.



Thế thì có gì hay chứ?



Em tin là rồng thì tốt hơn thần thánh à? Nó hỏi tếu.



Uh, khi rồng trưởng thành hoàn toàn. Sinh vật nào hùng mạnh hơn bọn em? Kể cả Galbatorix cũng phải dựa vào rồng để có sức mạnh của hắn.



Thế còn Nïdhwal thì sao?



Cô nàng hít sâu. Bọn em bơi được, còn chúng thì bay sao nổi.



Eldunarí cổ nhất, một con rồng tên Valdr – có nghĩa “người cầm quyền” trong cổ ngữ - nói chuyện trực tiếp với họ một lần. Từ con rồng, họ như thấy hàng chùm tia sáng biến thành những cơn sóng cát, cũng như cảm giác bối rối khi mọi thứ có vẻ đặc cứng hầu hết là những khoảng rỗng (cấu trúc nguyên tử với lưỡng tính sóng-hạt chăng ^_^). Rồi Valdr cho họ thấy tổ của con sáo đá đang ngủ, Eragon có thể giấc mơ của chúng cũng lập lòe trong tâm trí mình như cái chớp mắt. Lúc đầu cảm xúc của Valdr là khinh miệt – giấc mơ của con chim sáo dường như tí hơn, tủn mủn và không liền mạch – nhưng rồi tâm trạng của ông thay đổi ấm áp và cảm thông hơn, khi những quan tâm nhỏ nhất của con sáo đá dần trở nên quan trọng, cho đến khi nó ngang với sự lo lắng của những bậc vua chúa.



Valdr cứ loanh quanh ở đó, như thể để đảm bảo Eragon và Saphira sẽ nhớ đến chúng trong biết bao luồng trí nhớ. Tuy thế cả hai đều không chắc chắn con rồng có ý gì, còn Valdr thì từ chối giải thích thêm.



Cuối cùng Urû’baen cũng hiện ra trước mắt, các Eldunarí ngừng chia sẻ trí nhớ với Eragon và Saphira, Umaroth nói, Bây giờ tốt nhất là xem xét hang ổ của kẻ địch.



Rồi họ nhìn thành phố khi Saphira hạ cánh xa mục tiêu hàng dặm. Khung cảnh trước mắt không có vẻ khích lệ chút nào, cũng chẳng khá hơn khi Glaedr thở dài, Galbatorix đã xây nhiều thứ từ khi hắn xua chúng ta khỏi nơi này. Bức tường trước đây không dày cũng không cao như bây giờ.



Umaroth bổ sung thêm: Ilirea cũng không được gia cố như thế này trong chiến tranh của rồng với tiên nhân. Tên Phản Đồ rúc sâu xuống đất và chồng cả núi đá lên hang ổ. Hắn sẽ không ra quyết đấu đâu. Hắn hệt như con lửng lúc nào cũng nằm lì trong hang và cắn chảy máu kẻ nào cố kéo hắn ra.



Một dặm về hướng Tây Nam từ phía thành phố là doanh trại của Varden. Nó có vẻ lớn ra đáng kể so với những gì Eragon nhớ, cho đến khí nó nhận ra Nữ hoàng Islanzadí và quân đội của bà rốt cục cũng gia nhập vào quân Varden. Nó thở phào nhẹ nhõm. Kể cả Galbatorix cũng kiêng dè sức mạnh của tiên nhân.



Khi nó và Saphira còn cách hàng dặm xa doanh trại, các Eldunarí giúp Eragon nới rộng tầm tâm thức cho đến khi nó cảm nhận tâm trí của con người, người lùn, tiên nhân, và các Urgal trong doanh trại. Sự tiếp xúc của nó nhẹ đến mức không ai có thể chú ý trừ khi họ tập trung quan sát, rồi chợt nó thấy một giai điệu nhạc lạ thường chứng tỏ tư tưởng của Blödhgarm, nó tập trung vào một mình tiên nhân đó.



Blödhgarm’s, nó nói. Là tôi đây, Eragon. Nó càng lúc càng ăn nói trang trọng tự nhiên sao thời gian dài chìm đắm trong kinh nghiệm thời cổ đại.



Khắc tinh của Tà Thần! Cậu có ổn không? Tâm trí cậu lạ thường quá. Saphira có ở cùng cậu không? Cô rồng có bị thương không? Có chuyện gì xảy ra với Glaedr?



Họ ổn cả, như tôi vậy.



Thế thì … Blödhgarm rõ ràng rất bối rối.



Ngắt lời ông, Eragon nói, Chúng tôi ở không xa, nhưng giờ này tôi đang ẩn thân. Người ta vẫn còn thấy ảo ảnh Saphira và tôi chứ.



Đúng vậy, Khắc tinh của Tà thần. Chúng tôi cho Saphira lượn vòng quanh khu trại trên khoảng một dặm. Thi thoảng chúng tôi ẩn cô rồng vào lùm mây, hoặc có vẻ như hai người đang đi tuần tra, nhưng chúng tôi không dám để Galbatorix nghĩ cậu đi quá lâu. Chúng tôi sẽ làm ảo ảnh của cậu bay đi ngay bây giờ, rồi cậu có thể quay lại mà không có ai nghi ngờ.



Không được. Thế này, cứ chờ và tiếp tục duy trì thần chú thêm nữa đi.



Vậy Khắc tinh của Tà Thần…?



Chúng tôi không bay trực tiếp về trại. Eragon nhìn xuống bình nguyên. Có một ngọn đồi nhỏ tầm hai dặm về phía Đông Nam. Ông có biết không?



Đúng, tôi có thể thấy nó.



Saphira sẽ hạ cánh phía sau đó. Gọi Arya, Orik, Jörmundur, Roran, Nữ hoàng Islanzadí và vua Orrin tới đây, nhưng phải chắc họ không rời trại cùng lúc. Ông giúp họ ẩn đi là tốt nhất. À mà ông cũng nên tới nữa.



Như cậu muốn … Khắc tinh của Tà Thần, cậu đã tìm thấy gì ở …



Không! Đừng hỏi tôi. Giờ quá nguy hiểm để nghĩ về chuyện đó. Cứ đến và tôi sẽ nói với ông, nhưng tôi không thể om sòm trả lời khi người khác có thể nghe trộm.



Tôi hiểu. Chúng tôi sẽ tới gặp cậu nhanh nhất có thể, nhưng sẽ mất chút thời gian bố trí chuyến đi đấy.



Dĩ nhiên. Tôi tin ông sẽ làm điều tốt nhất.



Eragon ngắt kết nối và tựa lưng vào yên cương. Nó cười khẽ tưởng tượng biểu tình của Blödhgarm khi biết về những Eldunarí.



Một cơn lốc ào đến, Saphira hạ cánh lên khoảng đất phía chân đồi, làm đàn cừu gần đó giật mình, vừa chạy trối chết vừa thét be be ai oán.



Thu cánh lại, Saphira nhìn theo đàn cừu nói, Bắt chúng còn dễ hown nhiều, chúng có thấy em đâu. Cô nàng liếm láp miếng thịt khô.



“Phải, nhưng thế thì còn thể thao gì nữa?” Eragon tháo rời yên cương khỏi chân.



Thế thao làm sao mà đầy bụng được.



“Không, nhưng sau đó em đâu có đói, phải không?” Luồng năng lượng từ các Eldunarí dù không đáng kể cũng đủ khiến cô nàng chẳng buồn ăn.




Tôi nữa, Saphira nói.



“Tốt lắm,” Orik hồ hởi, gật đầu chắc nịch. “Ổn rồi nhé. Tốt nhất cậu không được để Galbatorix đánh bại đâu, nếu không danh dự sẽ buộc tôi phải tiếp chiến hắn đấy.”



“Bọn em sẽ cẩn thận mà,” Eragon mỉm cười.



“Anh cũng hy vọng thế, vì anh ngờ mình không làm được gì nhiều hơn vặn mũi Galbatorix.”



Ồ cái này em muốn thấy đấy, Saphira cười.



Orik làu bàu. “Các vị thần phù hộ cho cậu, Eragon, và cho ngươi nữa, Saphira.”



“Và cho anh, Orik, contrai của Thrifk.” Rồi Ork vỗ vai Eragon, bước huỳnh huỵch về phía con ngựa lùn sau bụi cây.



Trong khi Islanzadí và Blödhgarm rời đi, Arya ở lại. Cô nói chuyện rất lâu với Jörmundur, Eragon cũng không để ý nhiều. Tuy nhiên khi Jörmundur cưỡi ngựa rời khỏi, Arya vẫn còn chần chờ ở đó, nó nhận ra cô muốn nói chuyện riêng với họ.



Sau khi chắc chắn mọi người đều đi khỏi, cô nhìn nó và Saphira nói, “Có chuyện gì xảy ra khi cậu đi, chuyện gì đó cậu không muốn nói trước mặt Orrin hay Jörmundur, hay … mẹ tôi?”



“Vì sao nàng hỏi như thế?”



Cô ngập ngừng. “Bởi … cả hai dường như đã thay đổi. Có phải là do các Eldunarí, hay liên quan đến cơn bão?”



Eragon mỉm cười với nhận định của cô. Nó hỏi ý Saphira, công nàng đồng ý, nó nói, “Chúng tôi đã biết được tên thật của mình.”



Đôi mắt Arya mở to. “Tên thật? Thế … hai người có hài lòng không?”



Một phần, Saphira nói.



“Chúng tôi biết được tên thật của mình,” Eragon lặp lại. “Chúng tôi thấy trái đất hình tròn. Và trong hành trình về đây, Umaroth và các Eldunarí khác chia sẽ rất nhiều trí nhớ với chúng tôi.” Nó cười nhăn nhỏ. “Tôi không dám nói mình hiểu hết được chúng, nhưng chúng mọi thứ … khác đi.”



“Tôi hiểu,” Arya lẩm bẩm. “Cậu có nghĩ thay đổi này tốt hơn không?”



“Tôi cho là thế. Thay đổi tự nó không tốt hay xấu, nhưng kiến thức thì lúc nào cũng hữu dụng.”



“Tìm ra tên thật của mình có khó không?”



Và thế là nó nói cho cô hay làm thế nào họ làm được chuyện đó, kể cả sinh vật kì lạ họ chạm trán ở đảo Vroengard, cô tỏ vẻ rất thích thú nghe.



Khi Eragon đang kể, một ý tưởng lóe lên trong đầu nó, có vẻ rất hợp lý để bỏ qua. Nó giải thích cho Saphira, và cô nàng đồng ý, dù có vẻ miễn cưỡng hơn lúc trước.



Anh buộc phải sao? Cô nàng hỏi.



Uh.



Thế cứ làm đi, nhưng chỉ nếu cô ấy đồng ý thôi.



Khi họ xong chuyện về Vroengard, nó nhìn vào mắt Arya và nói, “Nàng có muốn nghe tên thật của tôi không? Tôi sẵn lòng chia sẻ nó với nàng.”



Đề nghị của nó có vẻ gây sốc cô. “Không! Cậu không nên nói với tôi hoặc bất kì ai khác. Đặc biết là khi chúng ta tới gần Galbatorix. Lão có thể đánh cắp được từ tâm trí tôi. Ngoài ra, cậu chỉ nên nói tên thật cho … ai đó cậu tin tưởng hết thảy thôi.”



“Tôi tin nàng.”



“Eragon, kể cả khi tiên nhân chúng tôi trao đổi tên thật, chúng tôi cũng không làm điều đó cho đến khi biết nhau rất, rất nhiều năm. Kiến thức từ đó quá cá nhân, quá mật thiết để có thể đem ra tan dóc, và không có hiểm họa nào lớn hơn chia sẻ nó. Khi cậu nói tên thật cho người khác, cậu đặt toàn bộ những gì cậu có vào tay họ.”



“Tôi biết, nhưng tôi có thể không bao giờ có cơ hội đó lần nữa. Đây là thứ duy nhất tôi phải, và sẽ nói cho nàng.”



“Eragon, điều cậu đề xuất… Đó là thứ trân quý nhất mà một người có thể cho người khác.”



“Tôi biết.”



Một cơn rùng mình thoáng quá Arya, rồi cô có vẻ khép mình lại. Một lát sau cô nói, “Chưa ai từng đề nghị cho tôi món quà lớn như thế… Tôi lấy làm vinh dự vì lòng tin của cậu, Eragon, và tôi hiểu điều đó có nghĩa như thế nào với cậu, nhưng không, tôi phải từ chối. Sẽ thật sai lầm nếu cậu làm điều đó và nếu tôi chấp nhận chỉ vì ngày mai chúng ta có thể bị giết hoặc cầm tù. Hiểm nguy không phải là lý do để hành động ngốc nghếch, dù nó có lớn chừng nào đi nữa.”



Eragon gật đầu. Lý do của cô rất hợp lý, và nó sẽ tôn trọng lựa chọn của cô. “Được rồi, như nàng muốn.” Nó thở dài.



“Cảm ơn, Eragon.”



Một khoảnh khắc thoáng quá. Rồi nó nói, “Nàng đã bao giờ nói tên thật cho ai khác chưa?”



“Chưa.”



“Kể cả mẹ nàng?”



Vành môi cô cong lại. “Không.”



“Nàng có biết tên thật của mình không?”



“Đương nhiên. Sao cậu lại nghĩ như vậy?”



Nó khẽ so vai. “Tôi không nghĩ thế, tôi chỉ không chắc lắm.” Cả hai người im lặng trong phút chốc. Rồi, “Khi nào … làm sao nàng biết tên thật của mình?”



Arya im lặng hồi lâu, nó bắt đầu nghĩ cô sẽ từ chối không nói. Nhưng rồi cô thở dài bắt đầu, “Rất nhiều năm sau khi tôi rời Du Weldenvarden, khi tôi đã quen thuộc với phận sự của mình đối với Varden và những người lùn. Faolin và những người đồng hành ở xa, tôi có một thời gian dài một mình. Hầu hết tôi dành để thám hiểm Tronjheim, lang thang ở những rìa trống của thành-phố-núi, nơi người khác hiếm khi đến. Tronjheim lớn hơn nhiều người tưởng, có nhiều thứ lạ lùng trong nó: phòng ốc, con người, sinh vật, những đồ vật bị lãng quên… Khi tôi lang thang, tôi suy ngẫm, và dần tôi hiểu bản thân mình nhiều hơn tôi từng. Một ngày tôi khám phá một căn phòng ở rất cao trong Tronjheim – tôi ngờ rằng mình có thể đến được đó lần nữa, kể cả khi cố thử. Một tia nắng ùa vào căn phòng, dù trần nhà rất kín, và giữa căn phòng có mọt bệ đá, trên đó nở ra một bông hoa. Tôi không biết đó là loại hoa gì, tôi chưa bao giờ thấy nó trước đấy. Cánh hoa màu tím, nhưng nhụy hoa thì như giọt máu vậy. Gốc hoa có gai, và bông hoa thì tỏa ra ra mùi hương tuyệt vời và nó có vẻ như ngân nga điệu nhạc. Đó thật là một cảnh tượng tuyệt vời và hiếm có, tôi đứng ở đó, chăm chú nhìn vào bông hoa lâu hơn tôi có thể nhớ, rồi tại đó, lúc đó, tôi bật thốt ra từ ngữ tôi đã và đang là.”



“Tôi muốn nhìn bông hoa ấy một ngày nào đó.”



“Có lẽ cậu sẽ thấy.” Arya liếc nhìn phía trại của Varden. “Tôi nên đi. Còn nhiều thứ phải làm.”



Nó gật đầu. “Chúng ta sẽ gặp lại sáng mai.”



“Ngay mai.” Arya thoải bước đi. Sau vài bước, cô dừng nhìn lại. “Tôi mừng vì Saphira chọn cậu làm Kỵ Sỹ, Eragon. Và tôi tự hào đã chiến đấu bên cạnh cậu. Cậu đã trở nên hơn thất cả chúng tôi có thể hy vọng. Dù chuyện gì xảy ra ngày mai, hãy nhớ như vậy.”



Rồi cô tiếp tục sải bước, nhanh chóng biết mất sau vách đồi, để nó một mình lại với Saphira và các Eldunarí.