Eragon - Cậu Bé Cưỡi Rồng
Chương 18 : Những lời chỉ giáo
Ngày đăng: 13:14 19/04/20
Ngay khi lấy lại được một phần sức lực, Eragon lách qua hai xác Urgals, lảo đảo ra khỏi ngõ. Đi chưa xa, nó đã gặp Cadoc đang chạy tới.
- Mày không bị thương là tốt rồi.
Vừa nói Eragon vừa vuốt ve con ngựa. Nó chợt nhận ra cử động của nó không bình thường, hai tay run lẩy bẩy. Cảm thấy như tách ra khỏi chính mình, những gì nó thấy dường như đang xảy ra cho một người nào khác.
Eragon gặp Hỏa Tuyết đang bứt rứt giậm chân, thở phì phì, hai tay cúp xuống, sẵn sàng bỏ chạy. Ông Brom vẫn còn bất động trên yên. Eragon phóng tư tưởng dỗ dành con ngựa. Sau khi Hỏa Tuyết thư thái, Eragon quay qua với ông Brom.
Một vết cắt dài trên cánh tay phải của ông già. Vết thương nhiều máu, nhưng không sâu. Tuy nhiên vẫn cần băng bó trước khi mất máu quá nhiều. Nó vỗ về Hỏa Tuyết một lúc nữa, mới nhẹ nâng ông già khỏi yên. Nhưng nó kinh ngạc vì cảm thấy quá yếu, không nâng nổi, làm ông nặng nề lăn xuống đất.
Trong đầu nó vang lên một tiếng kêu giận dữ. Saphira từ trên trời phóng xuống, hung hăng hạ cánh trước mặt Eragon. Mắt nó đổ lửa, rít lên tức tối: "Anh có bị thương không?"
"Không."
Vừa nói ngay cho Saphira yên tâm, Eragon vừa đặt ông Brom nằm ngửa trên mặt đất.
"Những kẻ gây ra chuyện này đâu cả rồi? Em sẽ xé xác chúng nó ra từng mảnh."
Eraong chỉ tay về con hẻm: "Chúng chết cả rồi."
Saphira kinh ngạc: "Anh giết chúng à?"
Eragon vừa tóm tắt những gì xảy ra, vừa tìm kiếm bó vải bọc cây kiếm Zarrac để trong bao yên. Saphira nghiêm trang nói: "Anh trưởng thành rồi đó."
Eragon lấy miếng vải dài, rửa và băng bó vết thương cho ông Brom. Nó nói với Saphira: "Phải chi mình còn ở thung lũng Palancar, anh có thể tìm được những lá thuốc làm lành vết thương. Ở đây, anh chẳng biết phải làm sao."
Nó nhặt thanh kiếm của Brom dưới đất, tra vào bao cho ông. Saphira nói: "Mình phải đi khỏi nơi này ngay. Tụi Urgals có lẽ vẫn còn lẩn khuất quanh đây."
"Em chở ông Brom được không? Cái yên của em có thể giữ cho ông ấy được vững vàng và em bảo vệ cho ông."
"Được. Nhưng em không thể bỏ anh lại một mình."
"Không sao. Hãy bay gần anh. Đi thôi."
- Cháu và Saphira chợt nhớ ra là ông có thể sử dụng phép thuật. Vì vậy ông mới nhóm được lửa hôm đầu tiên chúng ta tới đồng hoang.
- Ta.....biết chút đỉnh thôi.
- Vậy tại sao ông không dùng phép chống lại tụi Urgals? Thật ra, cháu nhớ lại nhiều lần, ông có thể dùng khả năng đó, như che chắn cho chúng ta khi trời bão, không cho mây bụi lại gần làm mù mắt chúng ta....
- Lý do đơn giản, vì ta không phải là một Kỵ Sĩ, có nghĩa là ngay cả khi cháu yếu nhất, cháu vẫn còn mạnh hơn ta. Và...ta đã qua thời trẻ trai rồi, không còn mạnh như xưa nữa. Mỗi khi dùng phép thuật, lại thêm chút khó khăn.
- Cháu xin lỗi.
- Không sao. Chuyện đó xảy ra cho tất cả mọi người mà.
- Ông đã học phép thuật ở đâu?
- Đó là điều ta muốn giữ trong lòng. Ta chỉ có thể cho cháu biết. Đó là một chốn hoang vu và ta đã được một sư phụ đại tài truyền dạy. Dù chỉ là rất ít, nhưng ta đã lãnh hội được một số bài dạy của thầy. Thôi, dù biết cháu còn thắc mắc nhiều điều, nhưng để sáng mai ta nói tiếp.
Ông nghiêng người, mắt sáng lên nhìn nó:
- Nhưng ta phải cho cháu biết một điều: phép thuật làm cháu tiêu hao nội lực rất nhiều. Đó là lý do tại sao cháu cảm thấy đuối sức sau khi hạ hai con quái Urgals. Và đó cũng là lý do ta tức giận cháu. Cháu đã quá liều lĩnh. Phép thuật sử dụng quá nội lực trong cơ thể, sẽ giết chết cháu. Chỉ dùng phép thuật khi gặp những trường hợp không thể giải quyết bằng cách của thế gian thôi.
Eragon lo sợ hỏi:
- Làm sao biết được một câu thần chú có thể làm tiêu hao hết nội lực của mình?
- Thường là không thể biết được. Do đó mà người sử dụng phép thuật phải biết rõ giới hạn. Một khi đã phóng ra, không thể nào thu hồi lại, dù luồng nội lực đó sẽ gây ra cái chết cho ta. Ý ta muốn cảnh giác cháu trước khi học hỏi để hiểu biết hơn, đừng cố làm bất cứ gì liên quan tới phép thuật. Thôi, đêm nay như vậy là đủ rồi.
Khi dọn chỗ ngủ, Saphira hí hởn truyền ý nghĩ cho Eragon: "Chúng ta đang mạnh lên, cả anh và em. Không bao lâu nữa, chẳng kẻ nào cản đường nổi anh em mình."
"Phải, nhưng chúng ta sẽ chọn đường nào đây?"
"Bất cừ đường nào chúng ta thích."