Eragon - Cậu Bé Cưỡi Rồng

Chương 27 : Một lỗi lầm đắt giá

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Buổi sáng, Eragon cùng ông Brom đóng yên cương sửa soạn lên đường. Jeod tiễn bạn, còn Helen đứng trong cửa nhìn ra. Hai bạn già nắm chặt tay nhau, Jeod bảo:



- Tôi sẽ nhớ anh lắm, ông lão ạ.



- Tôi cũng vậy.



Brom trả lời, rồi cúi mái đầu bạc về phía Helen:



- Đa tạ tấm lòng hiếu khách của chị. Chị thật tốt bụng.



Mặt Helen đỏ bừng. Eragon tưởng bà ta sắp vả vào mặt ông già. Nhưng ông vẫn tỉnh bơ tiếp:



- Chị có một người chồng rất tốt, hãy săn sóc anh ấy. Hiếm có người can đảm và cương nghị được như anh nhà. Tuy vậy, gặp lúc khó khăn anh ấy cũng khó mà chịu đựng, nếu không có sự an ủi, khích lệ của những người thân yêu.



Eragon thấy vẻ mặt vừa phẫn uất vừa đau đớn của bà chủ nhà. Mắt bà long lên trước khi sập sửa. Jeod thở dài, vuốt tóc. Eragon cám ơn tất cả những giúp đỡ của ông mấy ngày qua, rồi nhảy lên lưng con Cadoc.



Ra khỏi cổng thành Teirm, lúc hai người đang cưỡi ngựa bên ngòai bức tường khổng lồ, Eragon thoáng thấy một bóng di động. Solembum nằm bẹp trên cỏ ve vẫy đuôi. Con ma mèo dõi đôi mắt đầy bí ẩn nhìn theo hai người.



Qua khỏi thành phố một đoạn đường, Eragon chợt hỏi:



- Ông ơi, ma mèo là gì?



- Sao tự nhiên cháu lại hỏi vậy?



- Cháu nghe được ở Teirm. Chúng không có thật, phải không, ông?



- Chúng hoàn toàn có thật. Trong những năm tháng huy hoàng của Kỵ Sĩ, chúng cũng nổi tiếng như rồng. Vua chúa, thần tiên nuôi nó làm bầu bạn. Tuy nhiên ma mèo trái tính lắm, muốn làm gì thì làm. Nhưng ta e là dòng giống đó gần đây rất hiếm.



- Chúng có phép thuật không?



- Không ai biết chắc, nhưng chúng có thể làm những điều rất khác thường. Dường như chúng luôn biết trước những chuyện sắp xảy ra, và tìm mọi cách để tham gia vào.



- Còn...Helgrind là gì?



- Cháu sẽ thấy, khi tới Dras - Leona.



Khi không còn nhìn thấy thành Teirm nữa, Eragon vận công gọi Saphira. Tiếng gọi thầm mạnh tới nỗi làm con Cadoc rối rít vẫy tai khó chịu.



Saphira trả lời, dốc toàn sức lực bay tới. Hai người chỉ thấy thoang thoáng một bóng đen nhô ra trong màn mây, tiếp theo là tiếng ì ầm khi Saphira vẫy cánh là là xuống. Những đường gân đen trên màng cánh nổi rõ dưới ánh mặt trời.



Eragon trao dây cương Cadoc cho ông già:



- Cháu sẽ gặp ông trong bữa ăn trưa.



- Chúc vui vẻ. Gặp lại mi ta mừng lắm, Saphira.



"Cháu cũng vậy."



Eragon nhảy phóc lên, ôm chặt vai Saphira, trong khi ả rồng bay vút lên cao. Vẫy nhẹ đuôi, nó uốn lượn mình trong không trung. "Ôm chặt nhé." Báo cho Eragon xong, cô ả rít lên một tiếng như kèn xuất quân, đảo một vòng thật ngoạn mục. Eragon thích thú la lên, dang rộng hai tay, hai chân quắp chặt.



"Anh không ngờ không có yên, em đảo quá trời như vậy, mà anh chẳng bị gì."



Ả khoái trá cười kiểu ho sù sụ.



Nhưng đến trưa hai đùi Eragon bỏng rất vì cọ xát quá lâu vào vảy rồng, còn mặt và tay tê dại vì trời lạnh. Khi xuống đất ăn trưa, Eragon phải lùa tay vào áo và ngồi chỗ nắng để sưởi cho ấm người.
Ông ngửa mặt gọi Saphira. Saphira hạ cánh, ông ra lệnh cho Eragon:



- Cháu để Cadoc lại, đi với Saphira an toàn hơn.



- Nhưng còn ông.



- Ta không sao đâu. Đi đi.



Eragon đành cùng Saphira bay phía trên ông già và hai con ngựa. Mỗi lúc Saphira chao đảo, nó lại nhăn nhó vì đau. Tiếng tù và vang lên gần gần đem theo một làn sóng hãi hùng khiếp đảm. Ông Brom thúc ngựa chạy xuyên qua những bụi rậm. Tiếng tù và đồng lọai rúc lên rồi im bặt. Mấy phút sau, chỉ có một tiếng từ xa vọng lại. Eragon thở dài, nhẹ hẳn nỗi lo. Nhưng nó giật thót người, ngay phía dưới tiếng tù và chợt vang lên và nó thấy ông già đang quay ngựa trở lui. Lũ quái đầu sừng, gầm gừ trên mình ngựa, trải dọc con đường mòn. Ông già không còn lối thoát. Eragon kêu lên: "Mình phải hành động thôi!"



"Cái gì?"



"Hạ xuống ngay trước mặt lũ Urgals."



"Điên à?"



"Xuống ngay, anh biết phải làm gì. Không còn cách nào khác nữa. Chúng sắp hạ ông ấy rồi."



Saphira bay tới trước lũ Urgals, trở lại tìm chỗ hạ cánh trên đường. Eragon vận nội lực chờ đợi. Khi lũ Urgals tràn ngập đường, nó la lớn: "Xuống!" Saphira bất ngờ khép cánh buông mình thẳng xuống, rào rào qua những ngọn cây. Nó đáp xuống mặt đường cùng một vùng cát đá bay tung.



Lũ Urgals thét lên, ghì chặt dây cương, những con ngựa hốt hoảng dạt vào nhau. Nhưng đám quái thú mau chóng kết bầy đối diện Saphira, lăm lăm vũ khí. Mười hai con thú đầu sừng, xấu xí, kinh tởm, lom lom nhìn Saphira đầy căm ghét.



Eragon tự hỏi, sao chúng không sợ hãi bỏ chạy khi thấy Saphira? Rồi nó giật mình khi một con quái cao to nhất bầy tiến lên, ồm ồm nói:



- Chủ nhân ta muốn nói chuyện với mi.



Saphira cản Eragon ngay: "Chúng gài bẫy đó. Đừng tin."



"Để xem chúng nói sao đã."



- Chủ nhân mi là ai?



- Hạng thấp kém như mi không đáng được biết tên ngài. Ngài là chúa tể trị vì từ trời tới đất. Loài cỏ rác như mi, phải hãnh diện vì được Ngài ngó tới. Ngài ra lệnh cho chúng ta phải để mi được sống về ra mắt Ngài.



- Ta không bao giờ đi theo mi hay bất cứ kẻ thù nào. Dù mi phục vụ cho Tà Thần, Urgals, hay loài yêu quái gớm ghiếc nào, ta cũng không thèm biết. Ta không có chuyện gì để nói với chủ nhân mi.



Con quái thú gầm lên, nhe nanh hét:



- Lầm to, lầm to. Mi không thoát nổi Ngài đâu. Cuối cùng thì mi cũng sẽ phải phủ phục trước chủ nhân ta. Chống lại, đời mi sẽ khốn khổ vô cùng.



Eragon tự hỏi, kẻ nào có đủ quyền uy thu phục lũ quái này dưới trướng? Ngoài triều đình và phe Varden, còn một lực lượng hùng mạnh nữa sao? Nó bảo:



- Hãy về nói lại với chủ nhân mi ta không nghe lệnh bất cứ kẻ nào.



Cả bầy Urgals lồng lộn lên. Con đầu đàn nghiến răng trèo trẹo:



- Vậy thì chúng ta bắt buộc phải ép mi đi.



Nó vừa ngoắc tay, cả bầy xông tới Saphira. Đưa tay phải lên, Eragon hét: "Jierda"



"Đừng!" Saphira la lên nhưng không kịp. Những tia sáng xanh phóng ra từ bàn tay Eraogn, xẻ thịt tụi Urgals thấu ruột. Bầy quái thú bị bốc bổng lên, quăng vào những thân cây, lả tả rơi xuông đất, nằm bất động.



Thình lình Eragon không còn chút sức lực. Tâm trí bàng hoàng, mê muội. Hất tung mười hai con quái Urgals đã làm nó tiêu hao hết nội lực. Trong khi Saphira đang quay lại nhìn nó, Eragon lờ mờ thấy một con Urgals đang mon men tới gần với một thanh gươm, nhưng không đủ sức báo động cho Saphira. Con quái đưa cao thanh kiếm chém xuống cổ rồng. Saphira quay ngoắt lại, hung dữ gầm lên. Trong chớp mắt, bộ vuốt của nó xé con quái làm hai mảnh, máu phụt khắp nơi. Rồi bình thản, Saphira quặp thân thể Eragon bằng những cái vuốt đầy máu, nhún mình vọt lên không. Trời đêm và tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng của Saphira như dìu Eragon vào một trạng thái đê mê xuất thần, khi tỉnh khi mơ. Nó cảm thấy như có một tấm chăn êm dịu phủ lên mình trong giấc ngủ.