Father (Phụ)

Chương 41 : Forty-first child

Ngày đăng: 07:00 19/04/20


“Xin hỏi… Có phải Gu… Nei Bog ở bên trong không?”



“Thưa phu nhân Aisha, ngài ấy cũng không có ở trong đó!”



Aisha nắm váy mình, cắn môi, cuối cùng chỉ kéo ra một nụ cười ảm đạm. “Được, tôi biết rồi…”



Nàng liếc tòa nhà tráng lệ này một lần cuối, sau đó xoay người rời đi. Trái tim có chút đau đớn và ngập tràn thất lạc. Gần đây Gu đang trốn nàng, rõ ràng đến mức khiến nàng muốn bịt mắt tự an ủi mình cũng không được.



Cuộc sống hiện tại quả thật như một giấc mơ, Aisha chưa từng nghĩ nàng còn có thể gặp lại “mập” —— không không không, hắn đã hoàn toàn không thể gọi là “mập” nữa, gầy xuống sẽ khiến người ta thay đổi lớn đến như vậy hay sao? Gu của nàng đã biến đổi đến mức nàng hầu như không thể nhận ra được, nếu lúc ấy không có cái tẩu thuốc Nei Bog cầm trên tay, Aisha căn bản không dám tiến tới, lên tiếng với cái người mong manh yếu ớt đến mức phảng phất như không chịu nổi một kích kia —— không sai chút nào, nàng thậm chí có thể dùng từ mong manh để hình dung người bạn thuở nhỏ của mình. Ở chung mấy ngày này, Aisha phát hiện thằng mập nhát gan lại ra vẻ hung độc, luôn lạc quan đồng thời lại vô tâm trong quá khứ hiện tại đã trở nên yếu ớt, mong manh, còn khủng hoảng, thậm chí mang một loại mỹ lệ và quyến rũ bệnh tật, khiến nội tâm người ta đau thương đến độ không thể ngăn mình sinh ra ý niệm tội lỗi với hắn.



Aisha không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong mấy năm Nei Bog mất tích, nhưng nó lại có thể khiến người bạn thuở nhỏ của nàng biến thành bộ dạng thế này. Nàng đã bắt đầu cảm thấy hắn xa lạ, Aisha hoàn toàn không biết Gu bây giờ có thân phận thế nào mà lại có thể đưa nàng —— một ả gái *** thấp hèn ở khu số bảy đến khu số một, đồng thời trao cho nàng cùng con trai một cuộc sống hoa lệ như thế. Nàng cũng không biết Nei Bog bây giờ có còn là Gu của nàng nữa hay không, cho nên nàng chỉ có thể cẩn trọng sống ở cái khe tiếp giáp này. Cho nên một khi Nei Bog bắt đầu trốn tránh nàng, Aisha tức khắc liền luống cuống.



Xảy ra chuyện gì sao? Sau khi đi vào khu số một, Gu hầu như mỗi ngày đều bầu bạn với nàng, ngoại trừ cách một khoảng thời gian hắn sẽ tự nhiên biến mất, nhưng lúc gặp lại ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt, Gu vẫn ở chung với nàng như trước. Mỗi lần, Aisha đều phải hơi tự ép buộc mình, không nghĩ về mùi vị trên người hắn mỗi khi trở về, phiêu bạt nửa đời ở phố đèn đỏ, nàng đương nhiên rất nhạy cảm, biết rõ đó là gì. Aisha bắt buộc bản thân không nghĩ nhiều và cũng không truy hỏi, nàng hiện tại chỉ là một ả gái *** thấp kém tột cùng ăn bám ở đây. Địa vị của Nei Bog sớm đã không còn ngang bằng nàng nữa. Dù nàng đã sinh con cho Nei Bog, nhưng đó căn bản cũng không có ý nghĩa gì, huống hồ ở khu số một, Aisha cũng đã trông thấy đám người hoàn mỹ đến đáng sợ kia, cũng là các “con” của người nọ. Aisha luôn tự an ủi, đừng nghĩ nhiều, Gu sẽ luôn ở cùng nàng.



Nhưng lúc này đây, sau khi biến mất, Gu lại không xuất hiện trước mặt nàng nữa, phải nói là, Gu thậm chí tránh né nàng. Là Gu chán ghét nàng sao? Aisha sợ đến mức móng tay cũng cấu vào trong thịt. Nàng hiện tại mới phát hiện một thực trạng, nàng được mang về lâu như vậy rồi, mà Gu một lần cũng không chạm đến nàng.




“Tại sao người đó lại không ở với mình?” Thanh niên tựa một quý công tử kia chậm rãi quay đầu đi, lại chăm chú nhìn ra phía xa.



“Tại sao người đó… Không thuộc về một mình mình?”



Aisha chỉ có thể mở to mắt, mặc nước mắt chảy xuống, tim nàng cảm thấy đau đớn, không biết nên xoa dịu vết thương của mình trước, hay an ủi thanh niên anh tuấn có cùng nỗi đau với mình trước mặt.



“Một khi đã như vậy…” Thanh niên nhìn phía xa dường như đang thì thào tự nói. “Cứ cướp người đó về đi!”



Aisha sửng sốt, lời đối phương như châm một kíp nổ trong đầu nàng. Đúng rồi, tại sao phải cảm thấy ủ rũ, tại sao phải sợ hãi lùi bước, tại sao phải rút trong góc khóc lóc đau thương? Hắn không nhìn tới, vậy cướp lấy sự chú ý của hắn, loại bỏ hết mọi chướng ngại bên mình, bất luận là dùng phương pháp gì. Sống an nhàn ở khu số một quá lâu, nàng cũng sắp quên mất những thủ đoạn và phương pháp đoạt khách hữu dụng mọi nơi của phố đèn đỏ.



Nghiêm túc nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh người nọ ở phía xa, Aisha lau khô nước mắt, lúc chuyển mắt lại, thanh niên trên bệ cửa sổ sớm đã mất bóng, tất cả dường như chỉ là một giấc mộng hư ảo, trong mộng, một vị hắc thiên sứ biếng nhác mỹ lệ ngọt ngào cám dỗ nàng.



Mà nàng, nghĩa không chùn bước.